Binh Vương Thần Bí

Chương 1170: Gặp mặt cá nhân?




~ Tôi là người rất sợ phiền toái. Hơn nữa kinh nghiệm cũng không phải là nhiều. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là tôi thật sự rất bận.

Giang Khương mỉm cười, nhìn vẻ mặt không vui của La Thiên Minh, tiếp tục nói:

- Cho nên, công việc tiếp theo của những ban này, vẫn cần phải làm phiền sư phụ và hai vị Ủy viên coi ngó nhiều một chút. Có vấn đề gì cứ báo cáo lại với tôi, †ôi sẽ dành thời gian tiến hành kiểm tra. Dĩ nhiên, công việc cụ thể vẫn phải cần đến mọi người. Tôi hy vọng mọi người có thể giữ thái độ nghiêm cẩn và phụ trách.

Nghe Giang Khương nói, Tịch Ngọc Long và Vu Thiên Cốc cảm thấy vui mừng. Tất nhiên là không ai thích người nào quơ tay múa chân trên đầu mình. Bây giờ Giang Khương đã tỏ thái độ rõ ràng, hai người đương nhiên là không có ý kiến.

Nhưng y sư La Thiên Minh thì bất mãn. Thái độ như vậy của Giang Khương là sao đây? Tại sao một Ủy viên thường vụ lại có thể đem quyền hành của mình thả ra ngoài? Nếu truyền đi, thanh danh sẽ không được tốt lắm. Nhưng trước. mắt, ông quả thật không tiện phản bác Giang Khương. Dù sao bây giờ hắn cũng là Ủy viên thường vụ, là cấp trên trực tiếp quản lý ông.

Bất luận là từ phương diện nào, để bảo vệ uy tín của đệ tử, ông cũng không tiện lên tiếng.

- Trên căn bản, các vấn đề đều do người phụ trách làm chủ. Nhưng công việc quan trọng vẫn phải cần thông báo và xin phép tôi. Tôi sẽ bất chợt kiểm tra bất cứ lúc nào, mọi người nhất định phải ra sức không được để xảy ra vấn đề.

Nói đến đây, mặt Giang Khương nghiêm lại, nhìn Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, nói:

- Đặc biệt là hai vị Ủy viên Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, hai vị đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện, lại quản lý ban Ngoại giao và ban Hậu cần, xin hai vị chú ý công việc nhiều hơn, vạn lần đừng để xảy ra vấn đề.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc và giọng nói uy nghiêm của Giang Khương, Tịch Ngọc Long và Vu Thiên Gốc đều rét lạnh trong lòng. Đối với vị tân ủy viên thường vụ này, hai người một chút cũng không dám khinh thường, vội vàng lên tiếng:

- Xin Thường ủy Giang cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối bảo đảm sẽ không có vấn đề xảy ra. Có công việc quan trọng nhất định sẽ báo. cáo và xin phép.

Kết thúc cuộc họp, Giang Khương và La Thiên Minh cùng nhau ăn bữa trưa. Không có người ngoài, lúc này La Thiên Minh mới cẩn thận dặn dò Giang Khương.

- Giang Khương, ta biết tính cách của con, không thích quản mấy chuyện vặt. Tuy nói giao quyền cho cấp dưới là một phương pháp tương đối khá, vừa có thể kéo gần quan hệ với cấp dưới, vừa có thể giảm bớt gánh nặng, nhưng con nhất định phải cẩn thận. Dù sao con cũng là Ủy viên thường vụ, dưới con mắt của vạn chúng, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.

- Ban Giáo dục và Đào tạo thì con không cần lo lắng. Ta sẽ giúp con xử lý ổn thỏa. Nhưng ban Ngoại giao và Hậu cần, tuy nói không phải là ban quan trọng, nhưng công việc tương đối phức tạp và nhiều. Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện, mặc dù có kinh nghiệm nhưng vẫn là tân ủy viên, con nhất định phải chú ý nhiều hơn.

Đối với lời cảnh cáo của La Thiên Minh, Giang Khương dĩ nhiên là cảm kích. Thấy vậy, La Thiên Minh mới thoáng yên tâm được một chút.

Ăn cơm xong, quan mới nhậm chức Giang Khương không dám buông lỏng. Nếu hắn đã được phân công quản lý, như vậy văn kiện và tài liệu có liên quan sẽ được Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương giao lại. Hắn cần phải tiếp nhận và tiến hành xử lý.

Trong phòng làm việc, Diêu Nhất Minh đã sớm đến trước, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.


Khi Giang Khương bước vào phòng làm việc, Diêu Nhất Minh cười khổ đem

một chồng văn kiện đặt lên bàn cho Giang Khương, nói:

- Trưởng ban, đây là văn kiện mà Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu vừa gửi đến, tất cả đều phải có chữ ký của anh.

- A, nhiều như vậy sao?

Nhìn một chồng văn kiện dày cộm, Giang Khương không nhịn được sợ hết hồn:

- Những thứ này đều cần tôi ký tên? - Vâng, tôi đã chỉnh sửa qua một lần. Tất cả đều cần có chữ ký của anh.

Nhìn biểu hiện không ngoài dự liệu của ông chủ, Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:

- Nhưng cũng may là hai phần năm trong đó là báo cáo của ban Giáo dục và Đào tạo, La lão đã kiểm tra và ký nháy trước đó. Anh chỉ cần xem qua một lần là được, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng văn kiện của ban Hậu cần và Ngoại giao, đại đa số phải cần anh đưa ra quyết định.

Giang Khương nhún vai, thở dài, sau đó vẻ mặt đau khổ ngồi vào bàn làm

. Nhưng khi nhìn thấy một chồng văn kiện, trong đó có hai phần năm không cần hao tâm tổn sức, trong lòng mới thoáng an ủi được mấy phần. Cũng may mà hắn có một sư phụ tốt.

Thời gian kế tiếp, Giang Khương đắm chìm trong việc ký tên.

Khi mở văn kiện, hẳn lật đến trang cuối cùng, thấy La Thiên Minh đã ký tên, liền trực tiếp viết lên chữ đồng ý hoặc phê chuẩn, sau đó ném sang một bên.

Nhưng nếu là tên của người khác, đành phải đau khổ bắt đầu lại từ đầu.

Mặc dù đã có La lão sư đỡ cho một phần, nhưng khi Giang Khương hoàn thành văn kiện cuối cùng cũng đã hơn 5h chiều.

Eo mỏi lưng đau, Giang Khương vặn vẹo hông của mình hai cái, bưng tách trà nóng Diêu Nhất Minh đưa đến, uống liền hai hớp, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

- Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Sau khi giao cho Diêu Nhất Minh phần văn kiện cuối cùng, Giang Khương quyết định trở về nghỉ ngơi.

Trên đường đi về, thỉnh thoảng chào hỏi người hai bên đường, mắt thấy gần đến cửa nhà, điện thoại di động liền reo lên.

Là Giang Văn Ba gọi đến.

Nếu không có chuyện gì thì Giang Văn Ba sẽ không gọi đến, mà gọi đến tất có chuyện. Giang Khương cau mày, sau đó nhấn nút nghe.

- Gặp mặt cá nhân?

Nghĩ đến vị y sư cổ quái, sau này trở thành tín đồ Cơ đốc giáo thành kính, người sáng lập Tuyệt Y Đường, Giang Khương trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

- Vâng.

Hắn đúng là muốn gặp người này, xem ông là người như thế nào.