Bởi vì không có người lạ, bữa cơm ăn rất vui vẻ, rất náo nhiệt. Thông qua bữa cơm này, cảm giác hời hợt giữa Giang Khương và Eve cũng theo đó mà tiêu tán. Điều này làm cho Giang Khương rất hài lòng.
Trước khi bữa cơm kết thúc, La Thiên Minh nhìn Giang Khương:
- Giang Khương, ta còn một chuyện muốn nói với con.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Giang Khương hiếu kỳ hỏi.
- Lần trước, trong nghi thức tấn thăng của con, Phó thủ tướng Ngô có đến, nhưng cũng không nói chuyện được với con mấy câu, nên có nói chuyện với sư phụ.
Nói đến đây, La y sư cười khổ:
- Rốt cuộc con định nhốt tiểu tử nhà ông ấy bao lâu đây?
- Chuyện này?
Giang Khương cau mày nói:
- Lần trước không phải đã bảo Ban giám sát ra thông báo sao? Dựa theo xử phạt của ban Giám sát, nhốt một năm.
- Ta biết, nhưng dù sao lão Ngô cũng là đích thân đến, hơn nữa còn tặng cho. con một phần quà không nhỏ. Nói sau lão Dương cũng có đánh tiếng.
La lão nói:
- Ít nhiều cũng nên nể mặt họ một chút. Người ta là một trong những lãnh đạo tối cao của thế tục. Bây giờ cũng đã nhốt một tháng rồi.
Giang Khương thở ra một hơi, cau mày rồi gật đầu nói:
La Thiên Minh do dự một chút rồi lắc đầu:
- Tiểu tử con đúng là cố chấp.
- Thiên Y Viện không thể xâm phạm. Tất cả thành viên Thiên Y Viện đều có quyền được bảo vệ. Bất kỳ ai xâm phạm quyền lợi đều phải tiếp nhận hình phạt tương ứng.
Giang Khương nhún vai, cười khổ nói:
- Cũng không còn cách nào. Nếu phá hư quy củ, lòng người sẽ lạnh.
Nghe Giang Khương nói, La Thiên Minh chậm rãi gật đầu:
- Oon nói đúng. Ta sẽ giải thích với lão Ngô một chút. Ta nghĩ chắc ông ấy cũng hiểu.
Bên trong một phòng giam, một người thanh niên tóc dài, ánh mắt mê mang, râu ria xồm xoàm đang ngồi một góc, lẳng lặng nhìn màn hình tivi gắn trên vách tường.
'Trên màn hình đang phát tin tức. Chàng thanh niên nhìn chằm chằm hình ảnh của một ông cụ trên màn hình, ánh mắt đờ đẫn rốt cuộc đã hiện lên chút
ánh sáng.
- Ông nội, sao còn chưa cứu con ra ngoài?
- Ông nội...
Vị Ngô thiếu gia thiên chỉ kiêu tử, từ nhò hoành hành ở Bắc Kinh, không người nào dám bất kính, bị nhốt một tháng, đúng là làm cho người ta mất hết nhuệ khí, chỉ thiếu chút nữa là không bị chứng trầm cảm mà thôi.
Trong lúc Ngô thiếu chuẩn bị rơi lệ, ngoài cửa truyền đến tiếng tíc tíc.
Ngô đại thiếu cuống quýt đưa tay dụi mắt, nhìn thời gian trên tivi, giờ này mới 2h chiều, cũng không phải giờ cơm, tại sao lại có người đến? Bình thường chỉ có giờ ba bữa cơm mới có người đến, còn không thì không có ai xuất hiện.
Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm.
Trong lòng mừng rỡ, Ngô đại thiếu nhảy từ trên giường xuống, ánh mắt đờ đẫn toát ra vẻ hưng phấn.
- Ngô thiếu.
Đệ nhất thiếu gia Kim Lăng Lương thiếu nhìn Ngô đại thiếu, kinh hãi kêu lên.
Sắc mặt Ngô đại thiếu có chút khó coi, nhưng bất kể thế nào, một tháng qua, trừ người đưa cơm trước mắt, y chưa từng nhìn thấy người khác. Bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, trong lòng vẫn rất cao hứng.
- Đi thôi.