Binh Vương Thần Bí

Chương 1113: Sự kiện đấu súng




Ăn khuya gặp chuyện như vậy cũng không phải kỳ lạ. Thanh niên uống nhiều rượu rồi đánh nhau cũng là chuyện thường tình. Cho nên Giang Khương cũng không quá để ý. Phan Hiểu Hiểu muốn xem náo nhiệt thì cứ để cô ấy xem. Dù sao có Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh, cũng không có khả năng xảy ra vấn đề.

Vừa ôm Tiểu Bảo vừa uống trà, mơ hồ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng chửi mắng và tiếng ồn ào, Giang Khương một chút cũng không cảm thấy. ngoài dự liệu, cũng không cảm thấy lo lắng. Gần đây thường xuyên xuất hiện chuyện như vậy, cảnh sát tuần tra cũng không ít, cũng không phải là chuyện đại sự gì.

Nhưng khi hắn còn đang cho Tiểu Bảo uống nước, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng súng, sau đó là tiếng hỗn loạn.

Nghe thanh âm này, Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm Tiểu Bảo chạy ra ngoài. Tuy nói Phan Hiểu Hiểu có Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh, nhưng nếu đụng phải chuyện liên quan đến súng, cũng không nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.

Giang Khương vừa mới chạy ra khỏi quán, liền thấy cách đó không xa có người thét lên rồi chạy tứ tán, nhưng lại không thấy Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, không dám thờ ơ liền bước nhanh đến.

Khi Giang Khương tách dòng người bước vào, chỉ thấy Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đang đứng chính giữa, dường như đang bảo vệ người nào đó, còn đám người đối diện có mấy người té xuống, nhưng có một người cầm súng, chỉ thẳng vào đám người Tuyên Tử Nguyệt.

Sắc mặt Giang Khương thay đổi, sải bước bước lên, còn chưa đến gần đã nghe có người quát:

- Các người dám đánh bị thương Lâm thiếu và Dương thiếu. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, một người cũng không chạy thoát đâu.

- Để súng xuống. Có chuyện gì thì từ từ nói. Nếu xảy ra chuyện gì, các người không gánh nổi đâu.

Tuyên Tử Nguyệt cũng xanh cả mặt, đang bảo vệ một người thanh niên đang nằm dưới đất, còn Phan Hiểu Hiểu thì luống cuống dùng thứ gì đó đè lên trên bụng chàng thanh niên, bên cạnh có một cô gái xa lạ đang hoảng sợ ôm chàng thanh niên khóc lớn.

- Hắc hắc, không gánh nổi? Các người có biết cái gì là không gánh nổi không?

Sắc mặt gã thanh niên dữ tợn, nhìn chằm chăm Tuyên Tử Nguyệt, cười lạnh:

- Cô gái, tôi nói cho các người biết, các người chết chắc rồi. Có biết chúng tôi là ai không? Cô có biết người các cô đánh là ai không? Mau đàng hoàng lại một chút, nếu không đừng trách lão tử không biết thương hoa tiếc ngọc.

Nghe bên kia nói chuyện, Giang Khương cau mày, bước lên phía trước.

Tuyên Tử Nguyệt cũng nhìn thấy Giang Khương bước đến, thấy sắc mặt Giang Khương trâm xuống, đang định lên tiếng, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân dồn dập, bảy tám cảnh sát tuần tra vọt đến, lớn tiếng kêu lên:

- Tất cả mọi người giơ tay lên, buông vũ khí xuống.

Thấy cảnh sát đến, đám người kia cũng đứng lên. Gã thanh niên cầm súng liền bỏ súng xuống, ngược lại còn cười lạnh nhìn đám người Tuyên Tử Nguyệt.

Ánh mắt Giang Khương rét lại, tỏ ra không quan tâm đến đám cảnh sát, ôm Tiểu Bảo bước đến bên cạnh Tuyên Tử Nguyệt, nhìn người thanh niên nằm dưới

đất, sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Chúng tôi không biết, nhưng anh ấy là người của nội viện. Em có quen mặt. 'Thấy Giang Khương bước đến, Tuyên Tử Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tiếp nhận Tiểu Bảo trong tay Giang Khương, trầm giọng nói.

Đối với đám cảnh sát, Tuyên Tử Nguyệt cũng không thèm để ý. Ở Kim Lăng, Thiên Y Viện không cần kiêng ky bất cứ điều gì. Nhưng nếu có cảnh sát đến, cô cũng thoáng yên tâm hơn, ít ra không cần động tay.

- Nội viện?

Ánh mắt Giang Khương chợt lóe, nhìn chàng thanh niên trước mặt bất quá cũng chỉ hai hai hai ba. Nếu là của nội viện, hẳn là y sĩ thực tập. Hắn không có ấn tượng gì cũng đúng.

Khu, đang định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy chàng thanh niên ho ra máu.

'Thấy vậy, Giang Khương không dám thờ ơ. Nếu là y sĩ thực tập, hắn không thể không quan tâm, liền ngồi xổm xuống, nhấc cái khăn Phan Hiểu Hiểu đang đè lên bụng người kia xem qua một chút.

Sau khi quan sát hai lần, sắc mặt một lần nữa biến đổi. Một phát súng này trúng ngay tỳ tạng, lập tức đưa tay vào trong túi.

Nhưng vừa mới cho tay vào, liền nghe người bên kia trầm giọng kêu lên: - Không được lộn xộn, giơ tay lên.

Giang Khương cau mày, cũng lười để ý, đưa tay lấy ra Hồi Thiên Châm, đâm thẳng vào cổ chàng thanh niên. Sau khi tiêm hết nước thuốc liền rút ống chích ra, mò tiếp một ống ngân châm, rút ra một cây châm vào bụng chàng thanh niên. Khi cắm hết mấy cây, lúc này mới thoáng thở phào một hơi.

Mấy cảnh sát dường như cũng đã hiểu rõ tình huống, có người gọi xe cứu thương, có người thì gọi điện thoại báo cáo cấp trên, nhưng vẫn còn ba bốn người vây quanh Giang Khương, bị Tuyên Tử Nguyệt ngăn lại.

Giang Khương đứng dậy, nhìn cảnh tượng này, chân mày cau lại, sau đó nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Gọi điện thoại cho nội viện, bảo bọn họ điều trực thăng đến, chuẩn bị máu để truyền.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt vội móc điện thoại gọi về nội viện. Mặc dù cô không biết vị y sĩ thực tập này bị thương như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt Giang Khương, chỉ sợ là hết sức nghiêm trọng.

Cảnh sát bên cạnh nghe Giang Khương nói, nhìn biểu hiện rét lạnh của hắn, không hề tỏ ra lo lắng khi thấy cảnh sát đến, thậm chí còn có chút không giận mà uy. Hơn nữa còn nghe nói điều cả trực thăng ở nơi nào đó đến. Người cảnh sát liền ý thức được, chỉ sợ lai lịch của Giang Khương không nhỏ.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Còn không mau bắt lại bọn họ? 'Thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, đám cảnh sát liền la lên. Nghe xong, cảnh sát phía bên này cũng nhìn sang, gật đầu báo đã hiểu.

Nhưng gã cảnh sát đứng cạnh Giang Khương cũng nhìn ra được có chỗ không ổn. Lai lịch bên kia không nhỏ là không sai, nếu không cũng không dám động súng như vậy, nhưng mấy người bên này, bất luận là cô gái xinh đẹp đang ngăn đẳng trước hay là chàng thanh niên chưa đến ba mươi này đều không phải người bình thường.

Tuy nói mấy người bên kia không chọc nổi, nhưng bên này cũng phải cẩn thận ứng phó. Bất kể tình huống như thế nào, bên kia cũng đã động súng, lại càng phải cẩn thận hơn. Bọn họ đều chỉ là lâu la, vạn nhất gây ra rắc rối thì khó mà cứu vẫn.

Lập tức ra hiệu cho hai cảnh sát bên cạnh, sau đó đi về phía tổ trưởng báo. cáo một chút.

Tổ trưởng nghe cảnh sát báo cáo xong liền cau mày gật đầu. Tuy Kim Lăng không phải là thành phố đặc biệt lớn, nhưng đại nhân vật xuất hiện ở đây cũng chẳng phải chuyện lạ.

Hơn nữa lúc này đã xảy ra phiền phức lớn. Mấy người bị đả thương, ngoại trừ một vị đại thiếu từ Bắc Kinh đến, còn có hai vị đại thiếu của Kim Lăng. Người cầm súng là một sĩ quan quân khu, nhìn qua cũng là nhân vật có lai lịch.

Tuy chỉ bộc phát chút xung đột nhỏ, nhưng mấy vị đại thiếu này dường như bị thương không nhẹ, hơn nữa còn động súng. Không quản đối phương có lai lịch gì, khi xử lý đều sẽ rất phiền phức. Điều bây giờ cần làm là khống chế người lại, chờ xe cứu thương đến. Không nói đến người bị trúng đạn, chỉ mấy đại thiếu thôi thì không ai được xảy ra vấn đề.

€ó tổ trưởng gật đầu, gã cảnh sát cũng yên tâm hơn. Bất kể thế nào, bây giờ. cứ chờ lãnh đạo đến. Dù sao chuyện như vậy cũng không phải đám lâu la như bọn họ có thể quản được.

Lúc này, thấy cảnh sát đã chạy đến khống chế tình huống, những người xem náo nhiệt một lần nữa vây quanh. Vừa rồi có tiếng súng vang lên, là kịch hay. hiếm có ở Kim Lăng, người xem náo nhiệt dĩ nhiên là đông rồi.

Thấy đám cảnh sát không nói tiếng nào đã khống chế đám người Giang Khương, ai nấy đều có chút tức giận.

Gã thanh niên cầm súng không lên tiếng, nhưng gã thanh niên bên cạnh lại nghiêm nghị quát lên:

- Các người còn không mau bắt lại đám người kia?

Nghe xong, gã tổ trưởng cảnh sát vội vàng bước đến, thấp giọng khuyên nhủ:

- Lương thiếu, người trúng đạn bên kia không nhẹ. Trước chúng ta chờ thêm một chút, chờ xe cứu thương đến rồi nói sau. Nếu để người chết ở đây, chỉ sợ không được tốt lắm.

Gã Lương thiếu khẽ hừ một tiếng: - Hừ, chết thì sao? Trước mặt nhiều người như vậy dám đánh bị thương Ngô. thiếu ở Bắc Kinh, còn có công tử Thị trưởng Lâm và Vương Quỳnh Ba, anh cho là

bọn họ có thể chạy sao?

Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng Giang Khương vẫn nghe được, mắt nhướng lên, chậm rãi bước về phía trước.