- Bộ trưởng Lưu, Giang Đỉnh chủ đến rồi... Mời ngồi!
Một ông lão mặc áo đơn ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn hai người, lộ khuôn mặt gầy như có vẻ uy nghiêm, gật đầu khẽ, đồng thời giờ tay mời hai người ngồi.
- Giang đỉnh chủ...
Nghe được cách xưng hô này, trong mắt Giang Khương hiện lên cảm xúc đặc thù mờ nhạt. Đây là lần đầu có người gọi hắn như vậy. Xem ra đáng để vị Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện này coi trọng vẫn là thân phận Đỉnh chủ tế thế của mình.
Hai người ngồi xuống trước bàn làm việc rồi, một vị nữ thư ký đứng cạnh liền mang trà lên, sau đó đứng một bên.
Thủ tịch trưởng lão phất Mạnh Thiên Phong phất tay. Chứng kiến động tác này, vị nữ thư ký kia rất hiểu ý, vội vàng xin lỗi rồi đi ra ngoài cửa.
- Tình huống nghiêm trọng như thế, không ngờ dính dáng cả với trưởng lão viện tôi sao? Không ngờ lại khiến hai vị vất vả ngàn dặm, chạy tới chỗ tôi thế này.
Hai hàng lông mày hoa râm của Mạnh Thiên Phong chậm rãi chấn động, đôi mắt như mắt ưng tràn ngập uy nghiêm, nhìn hai người, trầm giọng nói.
Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, mặt lộ nụ cười khổ, nhìn Mạnh Thiên Phong nói:
- Mạnh trưởng lão... Tất nhiên là như thế. Nếu không ngài cảm thấy hai người chúng ta nguyện chạy tới nơi này của ngài làm gì?
Lông mày Mạnh Thiên Phong hơi rung rung, nhìn Lưu Mộc Dương một chút, lại nhìn Giang Khương ở một bên, lúc này mới trầm giọng nói:
- Được rồi... Nếu như vậy, như vậy tôi cũng không nói nhiều nữa... Đối với thành viên Thiên Y viện, mọi việc đều công bình công chính. Trưởng lão viện chúng ta mặc dù nằm ngoài Thiên Y viện nhưng cho dù thế nào cũng vẫn là một bộ phận của Thiên Y viện... Nếu Viện ủy hội và Ban giám sát có yêu cầu này, hiển nhiên chúng ta sẽ phối hợp!
Hai người Lưu Mộc Dương và Giang Khương liếc nhau một cái, đều thấy ý buông lỏng trong ánh mắt của đối phương. Lưu Mộc Dương cười gật đầu, nói:
- Như vậy xin cảm tạ Mạnh trưởng lão rồi...
Mạnh Thiên Phong lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Là Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, hiển nhiên tôi phải ủng hộ công việc của Viện ủy hội. Hơn nữa chuyện năm đó, lúc ấy tôi cũng đang trong Viện ủy hội. Nếu hiện tại Viện ủy hội muốn điều tra lại, như vậy việc nay đương nhiên phải điều tra rõ ràng thỏa đáng!
Nói tới đây, Mạnh Thiên Phong lạnh nhạt nhìn Lưu Mộc Dương và Giang Khương, nói:
- Các người đã chạy tới đây rồi... Thật tôi cũng biết, chắc đã có đối tượng xác định rồi. Chỉ không biết đối tượng điều tra của hai người là ai?
Hai người Lưu Mộc Dương và Giang Khương lại liếc nhau lần nữa. Việc điều tra này tất nhiên không tránh được vị Thủ tịch trưởng lão này. Giang Khương liền cười một tiếng, nói:
- Tất nhiên là chúng ta đã xác định được đối tượng hoài nghi, nếu không thì cũng không tiện tới làm phiền Mạnh trưởng lão rồi...
Nói tới đây, Giang Khương trầm giọng nói:
- Căn cứ vào kết quả điều tra trước mắt, lần này đối tượng điều tra của chúng ta là Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương!
- Hồ Quang Dương?
Vẻ mặt Mạnh Thiên Phong vốn vẫn bình tĩnh, giờ lông mày hoa râm nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Khương lộ vẻ khiếp sợ.
Một lúc sau ông mới trầm giọng nói:
- Xác định sao?
Giang Khương gật đầu khẽ:
- Xác định!
- Tốt...
Mạnh Thiên Phong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn Giang Khương thật sâu rồi mới nói tiếp:
- Nếu đã xác định, như vậy tôi cũng không nhiều lời nữa... Dù sao viện quy rất nghiêm khắc, đáng điều tra thì nên điều tra... Hai người cũng cần thận trọng mới được!
- Hiển nhiên là vậy rồi...
Đám người Giang Khương ở trong phòng làm việc của Thủ tịch trưởng lão, mà ở trong một căn phòng cách đó mười mấy mét, sắc mặt Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương âm trầm, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lưu Mộc Dương và Giang Khương này lại có gan đến điều tra tại trưởng lão viện chúng ta sao... Có phải phía bên các ông xuất hiện vấn đề gì không?
- Không... Không có khả năng...
Sắc mặt Chu Thế Dương cũng âm trầm, nghe thấy câu hỏi phía đầu kia, trên mặt lóe lên vẻ độc ác, thoáng chần chừ một chút rồi mới trầm giọng lắc đầu nói:
- Hẳn là bọn họ chỉ cho rằng trưởng lão viện có người dính dáng tới, cho nên tới điều tra thử một phen thôi...
- Điều tra thử?
Hồ Quang Dương hừ lạnh một tiếng:
- Có thể như thế sao?
- Trưởng lão viện đâu phải chỗ không người? Nếu bọn họ không nắm chắc thì sao dám tới trưởng lão viện?
Nói tới đây, Hồ Quang Dương lạnh lùng nói:
- Chuyện năm đó nếu không phải vì ông, làm sao tôi lại làm thế? Chu Thế Dương... Tôi nhắc nhở ông, nếu Lưu Mộc Dương dám tới điều tra tôi thật... Một khi xảy ra vấn đề, ông đừng mong thoát thân...
Lúc này mặt Chu Thế Dương lạnh lẽo hẳn, lạnh lùng nói:
- Sao Hồ trưởng lão lại nói lời ấy? Chuyện năm đó cũng không phải bởi mỗi mình tôi. Nếu không thì... Cũng không như thế. Chẳng qua Hồ trưởng lão cũng phải hiểu rõ, chuyện năm đó cũng không có chứng cứ để lại, Hồ trưởng lão đừng để rối loạn... Nếu không, một khi có biến cố, không ai trong chúng ta có kết cục tốt được!
- Hừ...
Hồ Quang Dương hừ lạnh một tiếng. Đối với Chu Thế Dương, thật ra ông cũng hiểu rất rõ. Tuy vậy vừa rồi ông nói thế cũng bởi vì Lưu Mộc Dương và Giang Khương đột nhiên xuất hiện, biểu hiện ra chút bất mãn của mình mà thôi. Thấy vậy lập tức ông cười lạnh nói tiếp:
- Hiển nhiên tôi hiểu việc này. Chẳng lẽ đám Lưu Mộc Dương thật sự tưởng trưởng lão viện của chúng tôi như Thiên Y viện sao? Muốn gây sóng gió tại trưởng lão viện, không đơn giản như vậy đâu!
Chẳng qua rõ ràng là chuyện không đáng lạc quan như ông ta tưởng. Chưa ngắt điện thoại được bao lâu, lúc này cô thư ký trẻ tuổi xinh đẹp kia nhẹ nhàng gõ cửa, đi đến nhìn Thứ tịch trưởng lão, đôi mắt đào hoa cuốn hút kia cười ngọt ngào, nói:
- Trưởng lão... Mạnh trưởng lão mời ngài qua một chuyến...
- Mời tôi qua? Sao cô không nói sớm!
Thứ tịch trưởng lão đại nhân chợt nổi giận, khiến vị thư ký vẫn ngọt ngào vui vẻ kia rất hoảng sợ, chẳng biết tại sao Thứ tịch trưởng lão vốn thường ngày rất dịu dàng với mình, đột nhiên lại lộ vẻ thô bạo như vậy.
Lúc này Thứ tịch trưởng lão rõ ràng không có ý thương hương tiếc ngọc, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hung hăng trừng mắt nhìn nữ thư ký đang vô cùng đáng thương, sau đó ngồi sau bàn công tác, sắc mặt lạnh lẽo tự hỏi một hồi, lúc này mới đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài, để lại cô thư ký đáng thương kia đang ngồi run lẩy bẩy.
- Lão Mạnh à... Đột nhiên tìm tôi có chuyện gì thế?
Hồ Quang Dương cười ha hả đi vào phòng làm việc của thầy thuốc Tiểu Giang, vẻ tối tăm trên khuôn mặt không còn chút nào, giống như thường thường tới chơi vậy. Cho tới khi nhìn thấy Lưu Mộc Dương và Giang Khương đang ngồi kia, lúc này ông ta mới kêu một tiếng kinh ngạc, nói:
- Ô... Đây không phải là bộ trưởng Lưu sao? Hôm nay sao rảnh rỗi tới trưởng lão viện chúng tôi thế?
Nhìn Hồ Quang Dương tủm tỉm cười đi vào, trong mắt Lưu Mộc Dương lóe lên vẻ trào phúng, sau đó đứng dậy cười nói:
- Hồ trưởng lão... Hôm nay chúng tôi tới là cố ý tìm ông đấy!
- Tìm tôi? Có chuyện gì? Gọi một cuộc điện thoại không phải là xong ư?
Vẻ mặt Hồ Quang Dương ngạc nhiên cười to nói:
- Lại còn phải đi lại vất vả một hồi như vậy?
Giang Khương một bên nhìn Hồ Quang Dương ra vẻ như vậy chỉ cười nhạt một tiếng, không khách sáo ngắt lời bằng giọng nói
lạnh lùng:
- Hồ Quang Dương trưởng lão, đừng giả vờ nữa. Chuyện của ông vỡ lở rồi...