Giang Khương đã chính thức trở thành thành viên Viện ủy hội, thế nên hắn cũng phải đứng đắn, nghiêm chỉnh lên, không thể tùy ý như trước nữa.
Ở phía Đan dược bộ hắn cũng có một phòng làm việc cho phó chủ nhiệm, chẳng qua từ khi hắn có chức danh này cũng chưa đi qua mấy lần, hơn nữa ngay cả một thư ký chính thức cũng chưa từng gặp.
Chẳng qua lúc này bất đồng rồi. Tuy rằng Giang Khương không quan tâm lắm tới việc bố trí bên ngoài nhưng thành viên Viện ủy hội cũng đúng là thành viên Viện ủy hội, cái gì đáng có cũng phải có. Bên trong khu nhà lớn của Viện ủy hội có không ít phòng, chẳng qua bởi các vị thành viên Viện ủy hội cũng kiêm nhiều chức vụ khác nhau, cho nên trong khu nhà của Viện ủy hội trừ mọi người đều có phòng nghỉ ngơi ra, thật ra cũng không bố trí phòng làm việc nghiêm chỉnh cho mọi người. Trên cơ bản phòng làm việc của mọi người đều bố trí tại nơi bọn họ phụ trách.
Cho nên phòng làm việc Viện ủy hội cử một vị bộ trưởng tới, tiến hành bố trí cho Giang Khương tại Đan dược bộ, bên Đan dược bộ cũng đã sớm có chuẩn bị, điều chỉnh hẳn cho hắn một gian phòng làm việc mới, đồng thời dưới sự chỉ huy của vị bộ trưởng kia, vị thành viên Viện ủy hội mới lên Giang Khương còn được thay đổi hoàn toàn nội thất gian phòng này.
Phòng làm việc của lãnh đạo Viện ủy hội cũng có quy định, không lớn nhưng tuyệt đối không thể nhỏ, là một phòng có ba gian. Gian ngoài là nơi ngồi cửa thư ký, gian trong là phòng làm việc của lãnh đạo. Còn gian trong cùng là gian có đầy đủ công năng để nghỉ ngơi.
Có phòng làm việc nghiêm chỉnh rồi, hơn nữa hiện tại đã gánh vác trách nhiệm, hiển nhiên không thể thiếu thư ký được.
- bộ trưởng Giang... Ba vị này đều là những người có khả năng đắc lực tại phòng làm việc Viện ủy hội, do bản thân viện trưởng chọn. Tài liệu của ba người bọn họ ở đây... Nếu hợp ý, ngài có thể lựa chọn một vị... Nếu không hợp ý, tôi sẽ sắp xếp mấy vị khác cho ngài!
Đối với vị thành viên mới lên của Viện ủy hội này, người phụ trách phòng làm việc Viện ủy hội cũng không dám khinh thường chút nào. Không nói tới tiền độ của vị thành viên Viện ủy hội này xa tới đâu, nhưng từ việc viện trưởng tự mình chọn ba vị thư ký cho hắn chọn là biết, dù hắn là thành viên mới nhưng vị trí tại Viện ủy hội hùng mạnh tới đâu.
Là người phụ trách trực tiếp của Viện ủy hội với viện trưởng, có thể không cần quan tâm tới thành viên Viện ủy hội bình thường, nhưng không dám bỏ qua thái độ của viện trưởng. Người có thể khiến viện trưởng chú ý như vậy, gã tuyệt đối không dám coi thường.
Vốn chuyện như vậy cũng không cần phải một vị phó bộ trưởng tới làm. Nhưng gã lại vẫn vội vàng tới đây sắp xếp, sợ vị ủy viên mới này sẽ không hài lòng.
Nhìn ba người có vẻ cung kính đứng trước mặt mình, Giang Khương ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền nhận tập tài liệu của vị phó bộ trưởng kia đưa, đọc chi tiết một chút.
Việc lựa chọn thư ký cũng không phải chuyện chọn tùy ý. Tuy rằng tự viện trưởng đề nghị nhưng dù sao cũng phải do mình tự chọn, hơn nữa còn phải phù hợp với tác phong làm việc của mình mới được.
Mà ba vị thư ký chờ tuyến chọn lúc này đang đứng trước mặt Giang Khương, trong lòng cũng đều thoáng hồi họp. Có thể được viện trưởng tự chọn lựa đưa tới đây, trong lòng bọn họ vốn cũng hơi đắc ý. Dù sao thì Thiên bệnh viện là nơi cấp bậc rất nghiêm, nếu muốn đạt được càng nhiều tài nguyên, nhanh chóng thăng cấp thì theo đuổi một đại nhân vật tuyệt đối là một con đường tắt để tiến giai.
Vị trước mắt này là thành viên Viện ủy hội trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vừa là Đỉnh chủ cứu thế lừng danh. Ngắn ngủi ba năm đã nhảy tới cao tầng Viện ủy hội như vậy, đây tuyệt đối là một miếng bánh ngọt trong mắt mọi người. Nếu có thể đi theo vị này, chỉ cần đối phương vừa ý, như vậy sau này tuyệt đối không cần lo lắng tới các loại đan dược tu luyện, các loại tích phân nữa rồi...
Lại còn có thể đi theo học tập đối phương, đồng thời mỗi lúc có thể hỏi han các vấn đề về học thuật và nội khí, ai chẳng muốn có một vị sư phụ như vậy.
Là một thanh niên không có bối cảnh đặc thù gì tại Thiên Y viện, đây tuyệt đối là cơ hội không ai muốn mất.
Cho nên khi vị thành viên Viện ủy hội mới này bắt đầu xem tài liệu, trong lòng bọn họ cũng hồi hộp hẳn lên, âm thầm cầu mong mình có thể được chọn.
Liếc qua tư liệu của ba người xong, Giang Khương liền không nén nổi thầm sinh cảm khái. Lý lịch của ba người được chọn này cũng tương đối không tầm thường, phải làm thư ký cho hắn kể cũng hơi phí tài. Điều này khiến hắn cũng hơi do dự khó lựa chọn.
Nếu chỉ nhìn lý lịch thì có vẻ không chênh lệch lớn. Như vậy thì xem nữa cũng không có ý nghĩa. Tiện tay bỏ tập tư liệu xuống, Giang Khương liền cười, nhìn ba người trước mắt, nói:
- Được rồi... Nếu viện trưởng đã đề cử cho tôi, hiển nhiên mấy người đều có năng lực chứ không còn nghi ngờ gì nữa... Điều này
khiến tôi cũng hơi khó lựa chọn.
- Như vậy đi... Ba vị tự giới thiệu với tôi một chút...
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, ba người khẽ liếc nhau một cái. Một thanh niên tuấn tú đứng bên trái tự tin mỉm cười gật đầu, tiến lên nửa bước, cung kính nói:
- bộ trưởng Giang... Tôi tên là Từ Lỗi, hiện ba mươi tuổi, y sĩ cấp ba...
Chẳng qua vừa mới nói lời này, trán Từ Lỗi liền bắt đầu đổ mồ hôi, thậm chí tiếng nói cũng đã hơi lắp bắp...
Lúc này trong lòng hai người bên cạnh đều hồ nghi, chẳng qua cũng không dám hỏi, chỉ len lén nhìn bộ trưởng Giang phía trước một chút, lại phát hiện ra lúc này đối phương đang cười thản nhiên nhàn nhạt, chỉ nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào Từ Lỗi đang nói chuyện, ánh mắt dường như thoáng chăm chú hơn một chút.
Trong lòng hai người tràn đầy hồ nghi, mà vị phó bộ trưởng phòng công tác Viện ủy hội bên cạnh cũng toát mồ hôi hột. Là phó chủ nhiệm, đương nhiên gã có kiến thức rộng rãi, dù đứng một bên không cảm thấy có bất cứ điều gì khác thường nhưng vẫn có thể đoán ra từ cử động của Giang Khương, biết tại sao khi Từ Lỗi tự giới thiệu lại xuất hiện tình huống khác thường như vậy.
- Tinh thần lực thật mạnh mẽ... Không hổ là cao thủ Thiên vị trẻ nhất trong viện... Chỉ đơn giản uy áp tinh thần thể hiện ra rất thoải mái, có thể thi triển tới mức này đã hoàn toàn không phải tiên sinh bình thường ngoại viện sánh nổi rồi...
Nhớ tới tiên sinh ngoại viện, đột nhiên trong lòng vị bộ trưởng này âm thầm lắc đầu:
- Không... Cho dù là mấy vị nọ, sợ rằng có khó có cách nào sánh nổi với vị này... Chỉ sợ phải là mấy vị đứng đầu kia mới có thể so nổi...
Người bên cạnh chỉ có thể đoán đại khái một chút trải nghiệm mà vị Từ Lỗi kia đang trải qua, nhưng bản thân Từ Lỗi lúc này lại rất rõ ràng. Vốn gã đã điều chỉnh trạng thái bản thân tốt nhất, dựa vào cách thức tự tin để giới thiệu mình với vị thành viên mới của Viện ủy hội này, hy vọng được đối phương coi trọng.
Nhưng gã còn chưa nói được mấy câu, liền cảm nhận được ánh mắt như cười như không của đối phương đột nhiên bùng lên một luồng áp lực áp bách tới tận tâm thần người khác.
Dưới luồng áp lực này, Từ Lỗi chỉ cảm thấy mình bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn, bất cứ ý niệm gì ở sâu nhất trong nội tâm mình đều không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của đối phương, giống như toàn thân trần như nhộng đứng trước mặt đối phương vậy.
Chẳng qua Từ Lỗi cũng hiểu rõ, đây không phải là ảo giác mà là thủ đoạn đối phương dùng để kiểm tra mình. Nếu có thể vượt qua được, như vậy mình rất có khả năng được người ta chọn.
Cho nên giờ gã cũng chỉ có thể cắn răng, mạnh mẽ chống cự, lắp bắp giới thiệu bản thân...
Chờ tới khi Từ Lỗi vất vả lắp bắp giới thiệu xong, lúc đó gã mới cảm thấy loại áp lực kinh khủng trong ánh mắt của đối phương mang lại cho mình biến mất trong nháy mắt. Giờ phút đó gã mới có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thoáng trấn tĩnh trái tim hỗn loạn, lại cung kính cúi đầu chào Giang Khương, sau đó thoáng lui về phía sau vài bước.
Cảm nhận được bước chân run nhẹ của đồng đội mình, cô gái có vóc người yểu điệu đứng chính giữa cũng âm thầm hít sâu một hơi, lúc này lại tiến lên nửa bước, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Cô hiểu rõ vừa rồi chắc Từ Lỗi đã phải tiếp nhận một loại thử thách gì đó, cho nên hiện tại tới phiên cô.
Vừa tiến lên nửa bước, lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh tâm trạng tới tốt nhất, sau đó bắt đầu cất giọng nói hai câu, đột nhiên cô cảm nhận được thử thách mà mình vẫn tò mò không thôi là thế nào. Đồng thời cô cũng hiểu ra, tại sao vừa rồi biểu hiện của Từ Lỗi lại như vậy.
Lập tức cô cũng chỉ có thể cố gắng cắn răng, mỉm cười cứng ngắc, bắt đầu giới thiệu bản thân với vị thành viên Viện ủy hội uy nghiêm vô hạn đang đứng trước mặt.
- Chào bộ trưởng Giang, tôi tên là Vu Mộc Thanh...
Chờ tới khi cô tự giới thiệu xong liền cảm thấy luồng áp lực khổng lồ kia biến mất trong nháy mắt. Lúc này cô mới thở phào một hơi, chậm rãi lui lại phía sau từng bước một.
Người cuối cùng cũng là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt chính trực, mày rậm mắt to, thoạt nhìn có vẻ thật thà. So với hai người đầu tiên, vị này thoạt nhìn cũng không xuất sắc lắm.
Lúc đứng trước mặt Giang Khương, gã cũng không tự nhiên như hai người đầu, vừa mới bắt đầu giới thiệu đã lắp bắp hơn hai người kia. Điều này khiến Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tỷ lệ trúng tuyển của mình đã tăng lên vài phần rồi.
Mà vị bộ trưởng phòng công tác của Viện ủy hội bên canh lúc này nhìn người trẻ tuổi có vẻ hơi ngây ngô trước mặt, cũng âm thầm lắc đầu. Là bộ trưởng phòng công tác, hiển nhiên ông hiểu rất rõ cấp dưới của mình. Diêu Nhất Minh này mặc dù bề ngoài không xuất sắc như hai người đầu tiên nhưng làm việc ổn thỏa, mặc dù có một số phương diện không bằng Vu Mộc Thanh và Từ Lỗi nhưng lại rất có chừng mực. Nếu so sánh ba người thì ai cũng có điểm mạnh riêng.
Nhưng hiện tại nếu so ra, Diêu Nhất Minh lại tỏ ra yếu đi một bậc, thật sự đáng tiếc.
Chẳng qua còn may là tuy ban đầu dưới uy áp của Giang Khương, Diêu Nhất Minh nói chuyện hơi lắp bắp nhưng sau một lúc dường như hiểu rõ tình cảnh của mình, không ngờ liền hơi dừng một chút, hướng Giang Khương lộ nụ cười xấu hổ và xin lỗi, sau đó hít sâu một hơi, thở dài một tiếng rồi mới tiếp tục giới thiệu tiếp.
Sau khi dừng lại một chút, dần dần gã nói chuyện rõ ràng hẳn lên, dù giọng điệu vẫn không thuận như cũ nhưng cũng coi nhưng đã giới thiệu đầy đủ tình hình của bản thân.
Sau khi giới thiệu xong, Diêu Nhất Minh cười khổ một tiếng, cũng biết đúng là mình phát huy không tốt bằng Vu Mộc Thanh và Từ Lỗi, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi Giang Khương xong liền cung kính lùi lại phía sau.
Bộ trưởng phòng công tác thấy ba người đã giới thiệu xong, khóe miệng Giang Khương cũng lộ nụ cười, giống như đã quyết định, lúc này liền tiến lên cười nói:
- bộ trưởng Giang... Thế nào? Ngài đã chọn được ai chưa?
- Ừ, là Diêu Nhất Minh phải không...
Giang Khương cười thản nhiên, sau đó nhìn về phía người thanh niên có vẻ ngây ngô đang lộ vẻ khiếp sợ kia, nói:
- Sau này anh sẽ là thư ký của tôi...
- Hȧ...
Thấy Giang Khương nhìn mình mỉm cười, Diêu Nhất Minh hơi ngây ra, một lúc mới khôi phục tinh thần, xác nhận đúng là mình rồi liền hưng phấn gật đầu với Giang Khương, nói:
- Cám ơn bộ trưởng Giang!
Mà hai người Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh bên cạnh đều liếc nhau một cái, trong mắt cũng tràn đầy vẻ kinh hoặc, không hiểu thế nào. Rõ ràng vừa rồi hai người mình thể hiện tốt hơn nhiều, vì sao vị bộ trưởng Giang này lại chọn Diêu Nhất Minh là người phát huy không tốt nhất.
Mà hiển nhiên bộ trưởng phòng công tác cũng là người rõ ràng, chỉ thoáng ngây ra liền đại khái nghĩ ra nguyên nhân, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, sau đó cười nói với Diêu Nhất Minh:
- Tốt lắm. Diêu Nhất Minh, cậu ở lại chỗ bộ trưởng Giang, đi theo bộ trưởng Giang cố gắng làm việc... Tôi rất coi trọng cậu đây!
- Vâng, chủ nhiệm... Cám ơn ngài. Tôi nhất định sẽ cố gắng!
Lúc này Diêu Nhất Minh vội nén hưng phấn trong lòng, cất tiếng cám ơn.
Trong lòng Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh tràn ngập thất vọng theo bộ trưởng phòng công tác rời đi. Sau khi về tới nơi, rốt cục Vu Mộc Thanh không nhịn nổi hỏi thăm:
- Chủ nhiệm, tại sao bộ trưởng Giang lại chọn Diêu Nhất Minh. Rõ ràng tôi và Từ Lỗi đã phát huy rất tốt mà...
- Ha ha... Các người còn trẻ tuổi. Vị bộ trưởng Giang này rất khó lường đấy. Tuổi trẻ đã có thể bò lên vị trí này, quả nhiên là người rất giỏi giang...
Vị bộ trưởng phòng công tác cảm thán một tiếng, sau đó nhìn về phía hai người, nói:
- Vừa rồi đầu tiên Diêu Nhất Minh phát huy không tốt, nhưng trên đường gã lại can đảm dừng lại, điều chỉnh hơi thở của mình một lần rồi mới tiếp tục... Loại tâm tính này đã mạnh hơn các người một bậc rồi. Đối với vị bộ trưởng Giang còn trẻ tuổi này mà nói, hắn coi trọng là ở điểm này... Hắn còn rất trẻ, cho nên cần một người trợ thủ có tâm tính ổn định, chắc chắn như thế... Những các khác chỉ là thứ yếu, các người đã hiểu chưa?
Nghe thấy lời này, hai người giờ mới bừng tỉnh hiểu ra, lập tức đều hối hận không thôi. Sớm biết thế thì mình cũng dừng lại một chút rồi.
Công việc đã sắp xếp ổn thỏa, thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện, Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, phó bộ trưởng tổ điều tra sự kiện Long Sơn, phó bộ trưởng Đan dược bộ, y sĩ Giang Khương cũng chính thức xuất hiện trong phòng họp của Ban giám sát, tiến hành lần ra mắt đầu tiên với thành viên Hội ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn.
- Hai tháng rưỡi... Chuyện này không dễ dàng rồi!
Lưu Mộc Dương nhìn trần phòng họp, tiện tay thở dài, nói.
- Từ từ điều tra... Hai tháng rưỡi tuy không dài lắm nhưng nói ngắn cũng không phải ngắn!
Giang Khương vẫn rất bình tĩnh.
Nhìn vẻ bình thản của Giang Khương, Lưu Mộc Dương nâng chén trà uống một ngụm, gật đầu nói:
- Có lý. Làm xong chuyện có thể an tâm ăn Tết!
Giang Khương cũng đồng cảm, gật đầu đồng ý.
Chẳng qua hai người cũng không ăn ý nói tới chuyện, nếu không làm xong thì năm nay chẳng thể yên tâm ăn Tết nổi.
- Giang Khương, làm quen một chút, đây là Hồ Giang. bộ trưởng phòng thứ hai của Giám sát bộ...
- bộ trưởng Giang, chào ngài...
Hồ Giang đối diện cười cười với Giang Khương.
Hồ Giang là một người trung niên mặt lạnh lùng, chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất không bắt mắt. Nhưng Giang Khương lại hiểu rõ, dưới trướng Ban giám sát có sáu phòng, phụ trách giám sát trong ngoài Thiên Y viện. Mà phòng thứ hai có số người ít nhất, lại là phòng có thực lực cực mạnh. Lúc này thành viên Hội ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn, ngoài hắn và Lưu Mộc Dương ra, Hồ Giang là người có địa vị cao nhất, hơn nữa phụ trách hành động điều tra cụ thể.
Đối mặt với vị này, Giang Khương cũng tương đối khách sáo, cười gật đầu nói:
- Chào bộ trưởng Hồ... Lần này cần ông phải vất vả nhiều đấy!
- Đây là việc thuộc hạ hẳn nên làm...