Binh Vương Thần Bí

Chương 1001




Trong lúc mọi người đang tiến hành cuộc họp, hai đại vu sư đang đi dạo tại một ngọn núi ở thành Kim Lăng.   

Cách đó không xa là hai cao thủ ngoại viện Thiên Y Viện phái đi, lúc này cũng đang ở cùng một chỗ, thấp giọng thầm thì. Ở đây có rất nhiều cảnh đẹp lại không đi, chạy đến một ngọn núi chẳng có mấy danh tiếng này.   

Đây chỉ là một công viên nhỏ, cuối tuần mới có người đến đây leo núi, thật sự không có khung cảnh gì có thể ngắm, nhưng hai người kia lại cứ khăng khăng đòi đến đây tham quan.   

Sau khi đến, lại bảo bọn họ không cần đi theo, có ý muốn đi dạo riêng một chút, thật khiến người ta phải nghi ngờ.   

Trong lúc hai vị thành viên ngoại viện đang thảo luận với nhau, hai đại vu sư cũng đang đi cùng một chỗ, gương mặt tràn đầy hưng phấn.   

- Quả nhiên không sai. Cho dù cách xa Châu phi, nhưng linh lực tổ linh chúng ta vẫn có thể kêu gọi, hơn nữa cũng không hề suy giảm.   

Đại vu sư Poragu hưng phấn nói.   

Draco cũng cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, thấp giọng nói:   

- Quả nhiên, truyền thuyết ghi lại không hề giả. Chỉ cần Thần Thú Bát có thể chân chính kích hoạt, nơi nào có Thần Thú Bát, nơi đó chẳng khác nào tổ địa của Châu Phi.   

- Nếu đã xác nhận, chúng ta có sứ giả thần thú, chuyện ngược lại cũng không coi là quá tệ.   

Poragu nhẹ gật đầu một cái, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tàn khốc, trầm giọng nói:   

- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải tận lực nghĩ biện pháp đoạt lại Thần Thú Bát. Nếu không, một khi Thiên Y Viện nổi lên tâm tư với bộ lạc vu sư của chúng ta, Tổ linh điện của chúng ta sẽ bị bọn họ xẻ thịt mất.   

- Đoạt lại?   

Sắc mặt Drcao có chút âm trầm, nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Sợ là rất khó. Sứ giả có thần thú chi hồn, hơn nữa còn nắm trong tay Thần Thú Bát. Với năng lực của chúng ta, căn bản không có khả năng đoạt lại từ trong tay của hắn. Hắn lại có thân phận của Thiên Y Viện, muốn liên kết với các thế lực khác để đoạt lại cũng không dễ dàng.   

- Còn nữa, cho dù chúng ta có thể đoạt lại Thần Thú Bát, nhưng có thể chân chính nắm nó trong tay không thì còn rất khó nói. Nếu không, Tế tư tổ linh nắm trong tay nhiều năm như vậy cũng không thể chân chính sử dụng nó. Chỉ cần sơ sẩy một chút, chúng ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.   

Nghe Draco nói, Poragu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn mấy cái tượng thô kệch, cau mày nói:   

- Nếu biện pháp này cũng không thể thực hiện được, vậy bây giờ chúng ta phải lợi dụng sự tồn tại của sứ giả, khảo sát phạm vi khống chế của Thần Thú Bát là bao nhiêu. Nếu khả năng khống chế đạt đến ngàn dặm, như vậy bộ lạc chúng ta cũng có thể rời khỏi tổ địa, thành lập một cứ điểm mới.   

Poragu chậm rãi gật đầu:   

- Địa vị của sứ giả thần thú ở Thiên Y Viện cũng không thấp, đây ngược lại đối với chúng ta là chủ lực không nhỏ. Nếu không, sẽ rất khó chống lại sự dòm ngó của cao tầng Thiên Y Viện. Nếu hắn có thể chiếm cứ được vị trí cao hơn ở Thiên Y Viện, đối với bộ lạc chúng ta mới có sự trợ giúp. Bộ lạc vu sư của chúng ta cũng không cần lo lắng.   

Poragu thở dài, vẻ thâm độc lại lóe lên trong mắt:   

- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải kiên trì. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta đến đây. Ít nhất phải đảm bảo sứ giả không chịu sự ảnh hưởng của những người khác, giữ vững lập trường. Với tuổi tác và thân phận của hắn, tôi tin rằng chưa đến vài năm nữa, Thiên Y Viện sẽ không có ai bắt ép hắn được nữa. Chỉ cần hắn nguyện ý cởi bỏ năng lực Thần Thú Bát, chúng ta cũng có thể tùy thời tăng lên thực lực. Đến lúc đó, cho dù người của Thiên Y Viện muốn đánh chủ ý lên bộ lạc vu sư chúng ta, sứ giả cũng sẽ đưa ra quyết định nghiêng về bộ lạc vu sư.   

- Ừm.   

Drcao lại gật đầu, đưa mắt nhìn ra phía xa, thở dài một hơi:   

- Bất kể thế nào, bộ lạc vu sư chúng ta cũng có chỉ có thể toàn lực ứng phó, ủng hộ sứ giả. Chỉ cần hắn không nổi loạn, chúng ta không cần suy nghĩ thứ gì khác.   

Nằm trên giường, mặc dù Giang Khương không quá buồn ngủ, nhưng chênh lệch thời gian cũng là một vấn đề. Mấy ngày qua, Giang Khương đã thành thói quen ngủ vào lúc này. Hơn nữa, tranh cãi với đám thành viên Thiên Y Viện kia, đúng là dễ hao tổn tinh thần.   

Cho nên, Giang Khương chỉ nằm một chút là ngủ ngay.   

Sau khi Giang Khương chìm vào giấc ngủ, hình xăm trên vai trái lại lóe lên. Đồng thời Thần Thú Bát màu xanh đặt ở đầu giường dường như cũng có sự biến hóa khác thường, chậm rãi tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.   

Khi ánh sáng màu đỏ càng lúc càng nhiều, ánh sáng màu xanh của Thần Thú Bát cũng càng lúc càng rõ. Thậm chí bên trong Thần Thú Bát còn tản ra một mùi thơm mê người.   

Giang Khương vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, dường như không cảm nhận được gì, nhưng sau lưng hắn mơ hồ có một hư ảnh hiện lên.   

Hư ảnh càng lúc ngưng tụ càng nhiều. Chín cái đuôi to đùng nhẹ nhàng lay động, ánh mắt màu đỏ cũng chậm rãi mở ra.   

Cặp mắt màu đỏ nhìn Giang Khương đang ngủ say, sau đó quay đầu nhìn Thần Thú Bát đang lặng yên bay lên không, hiện lên sự thoải mái và mê luyến.   

Thần Thú Bát nhẹ nhàng trôi đến đỉnh đầu Giang Khương. Theo sự chớp động của cặp mắt, mùi thơm phát ra từ cái bát càng lúc càng nhiều. Cặp mắt màu đỏ nheo lại, thứ mùi thơm kia giống như bị nó hấp thu, trong nháy mắt liền biến mất.   

Mùi thơm biến mất, Thần Thú Bát chậm rãi bay trở lại đầu giường Giang Khương, giống như chưa từng có việc gì xảy ra. Chỉ có Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương càng thêm rõ ràng hai phần.   

Cặp mắt màu đỏ một lần nữa mở ra, lẳng lặng nhìn Giang Khương, cũng không có ý định muốn tiêu tan.   

Lúc này, Giang Khương dường như cũng cảm giác được điều gì, cặp mắt đang nhắm rung lên hai cái, giống như muốn tỉnh lại.