Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 6: Tỷ muội chung phu?




Vương hoàng hậu quả nhiên nói được làm được, không quá mấy ngày, đã hạ chỉ triệu Du phu nhân tiến cung, còn có muội muội Du Uẩn Nghi năm nay mười bảy tuổi đi cùng.

Không hổ là người một nhà, mẫu tử hai người có diện mạo giống Du Phức Nghi, đều là mặt trái xoan mắt hạnh miệng anh đào, điển hình của bộ dáng tiểu bạch hoa.

Chẳng qua Du Phức Nghi chỉ ngụy trang thành tiểu bạch hoa, còn các nàng là chân chính bộ dáng.

Vừa gặp mặt, ba người ôm nhau khóc nức nở, ước chừng bằng thời gian uống một chén trà nhỏ vẫn chưa ngừng lại.

Du Phức Nghi diễn không nổi nữa, hướng Cốc Vũ vẫy vẫy tay, trợ giúp cường ngạnh đem Du phu nhân nâng tới giường, lại lôi kéo Du Uẩn Nghi đến băng ghế dài gần đó.

Du Phức Nghi nhìn Cốc Vũ liếc mắt một cái, phân phó nói:

Đi, đem hai ly nước dưa hấu đến đây.

Cốc Vũ bưng tới hai ngọc lưu ly chứa nước dưa hấu, đặt lên bàn, đưa cho Du Uẩn Nghi một chén, cười hì hì nói:

Nương nương gần đây nói nên uống chung với băng, ngay cả Hoàng thượng đều khen ngợi không dứt, biết phu nhân cùng nhị tiểu thư hôm nay sẽ tiến cung, sáng sớm nương nương liền phân phó tiểu phòng bếp chuẩn bị, phu nhân cùng nhị tiểu thư hãy nếm thử đi.

Du Uẩn Nghi múc nửa thìa đưa lên miệng, sau đó ngọt ngào nói:

Lúc Đại tỷ còn ở phủ đã khác với đám tỷ muội, không thích cầm kỳ thi họa, trang sức y phục son bột nước, mà thích nhất là ăn uống, còn nghĩ đại tỷ vào cung liền sửa lại, không nghĩ tới lại càng phát huy ra nhiều thứ bổ ích.

Du phu nhân thấy thế cũng uống một ngụm, gật đầu tán dương:

Vừa ngọt, vừa lạnh, so với nước ô mai càng dễ uống, khó trách hoàng thượng khen ngợi không dứt miệng.

Du Phức Nghi cười cười, hỏi đến việc trong phủ:

Mọi người trong phủ đều tốt chứ? Đại ca có gữi thư tín về không?

Hỏi xong nàng liền hối hận, bởi vì Du phu nhân nhanh chóng đặt ngọc lưu ly xuống, cầm khăn tay thút tha thút thít:

Đừng có nhắc đến cái tên nhẫn tâm đó, chỉ biết tiêu dao khoái lạc ở bên ngoài, làm sao quan tâm cô nhi quả phụ chúng ta chết hay sống?

Huynh trưởng Du Thiệu Nghi là người không giống với phiên bản lịch sử, đã hai mươi hai tuổi, cũng không nghĩ tham gia khoa khảo lấy công danh làm rạng rỡ tổ tông.

Cũng không nghĩ thú thê để nối dõi tông đường, quanh năm suốt tháng ở bên ngoài ngao du bốn bể, sáng tác du ký được vô số văn nhân mặc khách tân bốc yêu thích.

Ở trong sĩ lâm, thanh danh của hắn so với phụ thân tiên thái phó còn cao hơn, chính là so sánh với hậu duệ thế gia khác rốt cuộc vẫn là nét bút nghiêng, rất khó để các trưởng bối lý giải.

Kiếp trước Du Phức Nghi là người thích vận động, từng đi bộ qua thanh tàng tuyến, tuyến đường đến Tây Tạng, còn băng qua mấy núi tuyết nhỏ.

Nay xuyên qua thành cung phi, bị nhốt trong Tử Cấm thành bốn phía bị bao quanh, đối với Du Thiệu Nghi vừa hâm mộ vừa ghen tị, thật sự nói không ra những lời phê phán, đành phải đem đề tài chuyển đến người Du Uẩn Nghi:

Muội muội sau này định thế nào?

Du Uẩn Nghi cũng từng định chung thân với trưởng tử Lâm Triều Dương nội các thứ Lâm Đống.

Không ngờ trước khi thành thân hai tháng Lâm Triều Dương đột nhiên bị bệnh đau bụng mà chết ô hô, Du Uẩn Nghi vừa mới cập kê liền thành goá phụ trước khi thú.

Du phu nhân thở dài, thút tha thút thít càng lớn:

Nếu phụ thân ngươi còn trên đời, thì nữ nhi của thái phó, đừng nói là goá phụ trước khi thú, mà thật sự thành quả phụ, cũng không lo gả, nay hắn buông tay ra đi, đại ca ngươi lại là người không nên thân, ai còn vừa mắt chúng ta đâu? Dù gì chúng ta cũng là người danh giá, cũng có một ít huân quý thứ tử, trưởng tử của tiểu quan năm sáu phẩm cũng đến cầu thân, đều bị ta cự tuyệt. Muội muội ngươi cỡ nào ưu tú, tiểu thư khuê nữ trong kinh thành cũng không bằng nàng, sao có thể để bọn họ dày vò hư tổn, nếu không ta chết rồi còn mặt mũi nào mà đi nhìn phụ thân ngươi.

Lúc trước có thể cùng nội các thứ trưởng tử đính ước, cũng vì Du Mẫn Viễn là thái phó của hoàng thượng.

Lúc này Du Mẫn Viễn đã mất, Du gia liền xuống dốc không phanh, cho dù Du Uẩn Nghi chưa từng định thân, cũng rất khó tìm được phu gia có điều kiện tốt như Lâm gia.

Huống chi lúc này nàng còn mang danh goá phụ trước khi thú là điềm xấu hàng đầu Đại Chu.

Huân quý thứ tử, trưởng tử của quan viê năm sáu phẩm, như thế nào cũng không muốn thú một tức phụ, người ta nguyện ý tung cành oliu, bất quá là xem mặt mũi Đức phi mà thôi.

Không đợi Du Phức Nghi an ủi, Du phu nhân tự lau khô nước mắt, nín khóc mỉm cười, vẻ mặt vui mừng nói:

Cũng may đã đến lượt tuyển tú, với bộ dạng cùng nhân phẩm của muội muội ngươi, trúng tuyển là chuyện không khó, đến lúc đó tỷ muội các ngươi ở chung một chỗ, có thể ứng phó hỗ trợ lẫn nhau, ta cũng an tâm.

Tỷ muội cộng thị nhất phu? Này cũng quá nặng miệng đi? Du Phức Nghi chỉ cảm thấy như sét đánh vào người ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh lại, lúng ta lúng túng nói:

Trong cung chính là nơi ăn thịt người, ta đã ở trong này chịu tội cũng thôi, tội gì lại đem muội muội đưa vào nữa?

Du Uẩn Nghi quay đầu, ánh mắt chuyển động đến những vật bài trí trong phòng, chép miệng nhếch môi, vẻ mặt không đồng ý sẳng giọng:

Nghe đại tỷ nói, vinh hoa phú quý như thế, cũng được coi là chịu tội, nếu vậy trong thiên hạ còn không có nơi nào chịu tội như vậy đâu?

Du gia coi như cũng có cuộc sống xa hoa, không nghĩ tới nàng lại thiển cận như vậy.

Khó trách thân chủ trước vừa mới đầy tháng đã bị Du Mẫn Viễn ôm đến Hạc Niên đường của Du lão phu nhân.

Du phu nhân gặp chuyện này cũng chỉ biết bô bô khóc lóc bộ dạng tiểu bạch hoa nói nàng không được giáo dưỡng nữ nhi.

Du Phức Nghi cố gắng kiên nhẫn, nhẹ giọng khuyên bảo nói:

Trong cung cũng không phải dễ dàng như vậy, chỉ cần lấy lần trước tiểu tuyển mà nói, tú nữ trúng tuyển chỉ có mười sáu người, vài năm đi qua, có tư cách mỗi ngày đến trước mặt hoàng hậu thỉnh an cũng chỉ có năm người mà thôi, các loại khác hoặc là tranh thủ tình cảm bị rớt đài, hoặc là vô danh vô phận làm chuyện bừa bãi cũng chỉ có thể ở trong một góc....

Không đợi nàng nói xong, Du Uẩn Nghi liền xen ngang, nàng cất cao giọng, sắc nhọn nói:

Đều là từ bụng nương mà ra, tỷ tỷ có thể đứng hàng tứ phi còn sinh hạ hoàng tử, dựa vào cái gì ta lại không được? Ngươi cũng quá khinh người rồi.

Thấy hai nữ nhi cùng tức giận, Du phu nhân vội vàng đứng ra khuyên nhũ Du Phức Nghi:

Ngươi có Đức phi tỷ tỷ ở trên đầu coi chừng, trong cung ai dám tìm nàng, muốn xui xẻo? Ngươi ở trước mặt hoàng thượng nói giúp nàng cùng dẫn dắt nàng, qua vài năm sẽ sinh hạ hoàng tử, muốn đoạt được thái tử vị, chẳng phải càng có nhiều cơ hội sao?

Sao Du Phức Nghi lại có khả năng mặc kệ Tư Mã Diễm mà để thân di hạ sinh ra đối thủ cạnh tranh? Trừ phi nàng là não tàn.

Dù nàng không có hứng thú với vị trí kia, nhưng cũng không để Du Uẩn Nghi làm càn.

Người ngu xuẩn như nàng sẽ bị Thái hậu nói mấy câu dụ dỗ mà đầu óc choáng váng, không biết sống chết chạy tới tranh đấu với Trịnh quý phi, nhục nhã Trịnh quý phi.

Tư Mã Duệ sẽ lập tức giết chết nàng, còn mình sẽ bị nàng liên lụy mà nhốt vào lãnh cung.

Ngược lại nếu nàng bị Trịnh quý phi nhục nhã, thì mặt mũi của mình sẽ mất hết, sẽ bị đám phi tần châm biếm chèn ép, mà nhân cách Tư Mã Diễm cũng bị ảnh hưởng mà trở lên vặn vẹo.

Giận dữ nở nụ cười, nàng nhìn Du phu nhân, gằn từng tiếng hỏi:

Nếu người di(dì) nào xem trọng phụ thân, muốn cùng mẫu thân cộng thị nhất phu, ngoại tổ mẫu khuyên mẫu thân đồng ý, còn khiến mẫu thân ở trước mặt phụ thân nói tốt cho nàng muốn phụ thân sủng ái nàng, làm cho nàng sinh hạ nhi tử cùng ca ca tranh đoạt vị trí tộc trưởng, xin hỏi mẫu thân nên có phản ứng gì?

Du phu nhân bị hỏi liền ngẩn ra, lập tức xấu hổ cười nói:

Đối với bình dân bá tánh, sẽ không hợp quy củ, nhưng trong cung loại chuyện này cũng không ít, chuyện khác không nói, hãy nói đến thái hậu cùng huệ thái phi, đó là một đôi thân tỷ muội.

Năm đó Thái hậu vào cung đã tám năm cũng không có sinh dưỡng, lại không được tiên đế thích.

Ngôi vị hoàng hậu tràn ngập nguy cơ, thấy vậy Tần gia lại tặng thứ xuất là huệ Thái phi vào cung.

Còn không đợi huệ Thái phi có thai, thái hậu đã tự hoài thai trước.

Sau đó huệ Thái phi bị phái đến Cảnh Dương cung cách xa Càn Thanh cung nhất, để nàng tự sinh tự diệt, chờ tiên đế chầu trời, lại bị sung quân đi thủ hoàng lăng, đến nay cũng không biết là sống hay là chết.

Đề tài chuyển đến trên người thái hậu cùng huệ thái phi, đầu óc Du Phức Nghi liền thanh tỉnh, sau đó mới nhớ tới một chuyện.

Tú nữ tham tuyển đều phải có điều kiện, trừ việc ngũ quan đoan chính thân thể khoẻ mạnh, còn phải là huân quý hoặc là ngũ phẩm trở lên dòng chính nữ.

Du Phức Nghi lần trước tham gia là tiểu tuyển, vẫn là nhờ danh tiếng của ngoại tổ phụ, nay ngoại tổ phụ đã sớm trí sĩ(từ quan), tên của Du Uẩn Nghi sẽ không xuất hiện ở trong danh sách.

Bất quá nàng vẫn là quyết định hỏi Du phu nhân một câu:

Nếu ta nhớ không lầm, muội muội cũng không đủ điều kiện tham gia tuyển tú đâu.

Du phu nhân vừa muốn há mồm nói, lại bị Du Uẩn Nghi đoạt trước, nàng ngẩn cao đầu, nói theo lý lẽ thường phải làm:

Đại tỷ thay ngoại tổ phụ hướng thái hậu cầu chức vị ngũ phẩm trở lên không có thực quyền cũng được, đại tỷ được thái hậu coi trọng như vậy, thái hậu cũng vui vẻ giúp đỡ cho tỷ.

Không nói đến loại chuyện mẫu kê tư thần này, thái hậu sẽ không làm, cho dù Thái hậu làm, nàng dựa vào cái gì mà yêu cầu thái hậu hỗ trợ?

(Yul: mẫu kê tư thần nghĩa là gà mái gáy sáng. Nghĩa đen câu này là cướp quyền lực của đàn ông thay hắn nắm quyền)

Tiếp nhận hỗ trợ rồi, chẳng khác nào đem tánh mạng thân gia chính mình cùng với tiền đồ Tư Mã Diễm trả giá.

Đừng nói nàng là người xuyên qua, muốn dùng chuyện này tiện nghi muội muội không có cảm tình gì, dù không phải xuyên qua, mà thân muội muội lại đưa ra yêu cầu như vậy, nàng cũng tuyệt đối không đồng ý.

Du Phức Nghi giận tái mặt, chém đinh chặt sắt cự tuyệt nói:

Hậu cung không thể can thiệp triều chính, lời như vậy nói ta nghe cũng thôi, chuyện như vậy ta cũng không dám nói cùng thái hậu.

- Ngay cả một chút việc nhỏ như vậy cũng không giúp, đây chính là "tỷ tỷ tốt" của ta đấy.

Du Uẩn Nghi đứng lên, khóc bù lu bù loa kéo cánh tay của Du phu nhân nói:

Mẫu thân, chúng ta đi, đừng ở trong này làm chướng mắt người khác, cứ để ta gả cho huân quý thứ tử, hay là trưởng tử ngu xuẩn của tiểu quan năm sáu phẩm đi.

Tuy các quan viê năm sáu phẩm ở kinh thành không vừa mắt bọn họ, nhưng bọn hắn đều xuất thân từ bảng hai tiến sĩ, trưởng tử có tiền đồ, thi lại giành tiến sĩ là không thành vấn đề.

Mà huân quý thứ tử cũng không ít tiền đồ, cẩn thận chọn lựa, không khó tìm được người hợp ý.

Nhưng mà mắt hai vị mẫu tử này lại cao hơn đầu, cao thấp cũng không vừa ý, kéo dài hai năm còn không có kết quả.

Cuối cùng lại đánh chủ ý lên người tiểu tế cùng tỷ phủ, thật là không biết nên để Du Phức Nghi nói gì mới tốt.

Thân thể bản cung vừa mới tốt lên, thái y dặn dò không thể ngồi lâu sẽ mệt mỏi, nên không thể ở lâu trò chuyện với mẫu thân cùng muội muội, khi nào ta rảnh rỗi sẽ cầu hoàng hậu tuyên các ngươi vào cung.

Lười phải nói lời chu toàn với các nàng, Du Phức Nghi trực tiếp phân phó Cốc Vũ tiễn khách:

Cốc vũ, thay bản cung đưa phu nhân cùng nhị tiểu thư ra ngoài.

Phu nhân, nhị tiểu thư, bên này thỉnh.

Cốc Vũ nâng tay, dẫn Du phu nhân đang không cam lòng cùng Du Uẩn Nghi có vẻ mặt căm phẫn đi ra ngoài, sau đó trở lại, mở miệng phun chữ:

Không phải nô tỳ lắm miệng, phu nhân cùng nhị tiểu thư thật không biết điều, cũng không có nửa điểm vì nương nương mà suy nghĩ, nếu nương nương thật sự nghe lời các nàng phân phó, thì sau này nương nương còn mặt mũi gì ở trong cung nữa?

- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả mẫu thân cùng muội muội của bản cung cũng dám đem ra nói.

Du Phức Nghi trừng mắt nhìn nàng, hừ nói:

Có phải ngươi cũng giống Lý Nguyên Bảo, cả đầu cũng không muốn?

Nương nương không thích nghe, thì nô tỳ không nói nữa là được, tội gì lại nhớ thương đầu của nô tỳ?

Cốc Vũ thè lưỡi, đem ngọc lưu ly mà Du phu nhân cùng Du Uẩn Nghi dùng qua, thu dọn vào khay, bưng khay chạy nhanh như chớp.