Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 56-2: Dưỡng bên người ai gia (2)




Mò lâu như vậy, đương nhiên không thể nhìn mặt Phúc tần lần cuối, nhưng lại kịp xem bà bà thái hậu đại chiến cùng nhi tức Vương hoàng hậu.

Vương hoàng hậu nắm tờ giấy trong tay, thong thả ung dung nói:

- Thứ nhất Tần muội muội hoài tử thai, sau đó lại lạc thai hư hại thân thể, chỉ sợ chuyện nối dõi có trở ngại, thần thiếp cũng cảm thấy nàng thật đáng thương, chỉ là đáng thương thì đáng thương, nhưng nếu nàng muốn đem đại hoàng tử dưỡng dưới gối chỉ sợ là không ổn, gần đây nàng còn bệnh tật nằm trên kháng sàng không dậy nổi, phải mất bao lâu mới khang phục còn khó nói, hoàn toàn không có cách gì bận tâm tới đại hoàng tử, thứ hai lúc Phúc tần lâm chung lôi kéo cánh tay của thần thiếp, nhờ cậy thần thiếp chăm sóc đại hoàng tử, vì sợ người khác hiểu lầm thần thiếp, cho nên cố cường chống đỡ viết tờ giấy này còn ấn hạ dấu tay. Nếu thái hậu không tin, tuyệt bút của Phúc tần ở đây, người chỉ cần tìm người kiểm tra thực hư là rõ.

Thái hậu không tiếp nhận trang giấy do Vương hoàng hậu truyền qua, vẻ mặt không sao cả nói:

- Đại hoàng tử đã có nhũ mẫu cung nữ thái giám hầu hạ, không cần Tần quý nhân tự tay làm lấy, bất quá là gánh hư danh dưỡng mẫu mà thôi, cũng không gây trở ngại nàng nghỉ ngơi.

Vương hoàng hậu cười một chút, không tán đồng nói:

- Thái hậu ngày thường ít gặp mẫu tử Phúc tần, cho nên không hiểu rõ tính tình đại hoàng tử. Đứa nhỏ này trời sinh tính bất hảo, Phúc tần muội muội vì hắn có thể nói lo lắng hết lòng, nếu đem hắn giao cho Tần muội muội nuôi nấng, lại để Tần muội muội quản giáo, bản thân nàng còn mang bệnh trong người, khó tránh khỏi hữu tâm vô lực, nếu mặc kệ không giáo dưỡng hắn, đừng nói là thành tài, chỉ sợ sẽ bôi nhọ mặt mũi hoàng thất. Vì mặt mũi hoàng thất Đại Chu mà suy nghĩ, thần thiếp không thể giao đại hoàng tử cho Tần muội muội, thỉnh thái hậu thông cảm.

(Yul: tính bất hảo là tính tình không tốt, khó dạy, ương bướng, quậy phá...)

Thái hậu vốn không thích mẫu tử Phúc tần, mùng một và mười lăm lúc Vương hoàng hậu dẫn theo đám phi tần cùng hoàng tử, công chúa tới thỉnh an thái hậu.

Phúc tần cùng đại hoàng tử đều được miễn khỏi đến thỉnh an, cho nên hiện tại Vương hoàng hậu nói ra lời kia, thái hậu muốn phản bác cũng khó, nhíu mày trầm tư một lát, mới nghĩ kỹ rồi phản bác từng chữ:

- Nếu đại hoàng tử bất hảo như thế, chỉ sợ đặt ở dưới gối hoàng hậu cũng không ổn, ngươi còn đang mang thai, cho dù sinh hạ, còn có cung vụ cần xử lý lo liệu, chỉ sợ cũng không thể trông nom một lớn một nhỏ hai cái oa oa.

Vương hoàng hậu vừa định há mồm phản bác, lại bị thái hậu giành nói:

- Ai gia lớn tuổi rồi, vài vị trưởng công chúa đã có gia nghiệp không tiện tiến cung phụng bồi, bên người ai gia chỉ có một mình hoàng thượng, nhưng hoàng thượng bề bộn quốc sự, lúc nhàn hạ lại phải vội vàng sủng hạnh phi tần khai chi tán diệp, sinh hạ nhi tử nối dõi, có thể ở bên người ai gia bầu bạn cũng không nhiều lắm, ai gia cô độc một mình, khó tránh có chút tịch mịch, cho nên muốn dưỡng tiểu hài tử bên người, cho tinh thần khuây khỏa, chỉ là hoàng thượng dưới gối không phong(ý là chưa có thái tử), chỉ có tam tử nhất nữ đều các có mẫu phi trông nom nuôi dưỡng, ai gia cũng không thể đoạt bảo bối tâm can của người khác, cho nên chỉ phải gác xuống cái ý niệm này. Hiện giờ Phúc tần qua đời, khiến cho ý niệm đã tắt một lần nữa lại đốt lên, đơn giản chỉ cần để hắn dời đến Từ Ninh Cung, dưỡng ở bên người ai gia là được.

Thái Hậu nhận ra hiện nay không có biện pháp giúp Tần quý nhân cướp được đại hoàng tử, đành lấy lui làm tiến.

Trước tiên đem đại hoàng tử nuôi nấng bên người, đợi Tần quý nhân cùng đại hoàng tử quen thuộc.

Sau đó đợi thời cơ thích hợp, sẽ đem đại hoàng tử đặt dưới danh nghĩa của nàng.

So với lúc này cùng Vương hoàng hậu trở mặt, tranh đến đầu rơi máu chảy thì sáng suốt hơn nhiều.

Vương hoàng hậu đâu chịu để thái hậu được như nguyện, nghe vậy “Bùm” một cái quỳ xuống đất, vẻ mặt mang theo lo lắng cùng quyết tuyệt nói:

- Cái này không được, thái hậu đã có xuân thu, đại hoàng tử lại bất hảo bất kham(khó dạy), nếu để hắn khiến cho thái hậu sinh khí, đó chính là tội lỗi của hoàng thượng cùng thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không thể đáp ứng.

- Không đáp ứng cũng đúng.

Thái Hậu cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn đám phi tần đứng xung quanh nói:

- Tiểu hài tử bất hảo một chút cũng không có gì kỳ quái, nữ hài tử thì dịu dàng nhã nhặn lịch sự hơn nhiều, hoàng hậu không đồng ý để ai gia nuôi dưỡng đại hoàng tử, vậy chờ ngươi sinh hạ công chúa trong bụng, ai gia sẽ dưỡng nàng.

Vương hoàng hậu đang hoài thai, trong bụng chính là công chúa, chuyện này trong lòng mọi người biết rõ ràng, lại không có ai nói ra.

Không ngờ thái hậu lại trực tiếp nói thẳng, đối với Vương hoàng hậu vẫn luôn ôm một tia hy vọng là đám thái y khám sai, nghe thế thân thể quơ quơ, phẫn hận lại nhanh chóng suy tính trong đầu.

Suy tính xong, nàng liền cảm thấy mình đã thua, bởi vì sang năm sau khi nàng sinh nở, liền bước vào tuổi ba mươi.

Tuổi này muốn hoài dựng sẽ không dễ dàng, tiểu công chúa trong bụng nàng có khả năng là huyết mạch duy nhất của nàng.

Vì có được đại hoàng tử, phải đem tiểu công chúa giao cho thái hậu nuôi nấng.

Nếu thái hậu ghi hận sẽ giáo dưỡng công chúa ly tâm với mình, nếu vậy biết phải làm sao bây giờ?

Như vậy không phải là mất nhiều hơn được sao? rốt cuộc mặc kệ là đại hoàng tử, nhị hoàng tử hay là tam hoàng tử đăng cơ làm đế.

Thì nàng vẫn là mẫu hậu của bọn chúng là Hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, hoàn toàn không cần thiết phải đổi công chúa lấy bọn chúng.

Vương hoàng hậu cắn cắn môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Tuy tiểu hài tử bất hảo, nhưng thái hậu là ai nha, chính là người từng dạy dỗ ra tiên thái tử cơ trí anh minh như vậy, dù là hoàng thượng, ở trước mặt người vẫn tuân thủ quy củ, nếu vậy còn sợ không quản giáo được đại hoàng tử mới tám tuổi sao? Có thể đi theo người, đó là tạo hóa của hắn, tương lai sau này nhất định có thể thành tài, so với đi theo người vụng về như thần thiếp thì tốt hơn nhiều.

Tuy nhận thua, nhưng kéo tiên thái tử bị chết yểu ra, thái hậu khó tránh đau lòng, như thế cũng coi như Vương hoàng hậu phản lại một kích.

Tiên thái tử là nhi tử xuất sắc khiến thái hậu đắc ý nhất, tự nhiên bị Vương hoàng hậu đâm trúng chổ đau.

Thái hậu lấy khăn lau lau khóe mắt, đôi mắt vẩn đục bình tĩnh nhìn Vương hoàng hậu một lúc lâu, lúc này mới nhấp môi cười:

- Hoàng Hậu đã nâng cao ai gia như thế, nếu ai gia không dạy dỗ đại hoàng tử thành tài, chỉ sợ sẽ bị hoàng hậu giễu cợt, xem ra ai gia không muốn nỗ lực cũng không được.

Vương hoàng hậu cúi đầu, sợ hãi nói:

- Thái hậu nói đùa, cho dù thần thiếp to gan tày trời, thì thần thiếp cũng tuyệt đối không dám giễu cợt thái hậu.

Thái Hậu hừ một tiếng, đặt tay lên tay Bạch Chỉ, rồi đứng lên phân phó nói:

- Vì mẫu tẫn hiếu là bổn phận của người làm nhi tử, chờ làm xong tang sự của Phúc tần, rồi hãy đưa đại hoàng tử đến cung của ai gia.

- Dạ.

Vương hoàng hậu lên tiếng, sau đó nhún chân:

- Thần thiếp cung tiễn thái hậu.

Du Phức Nghi đang xem diễn đến mê mẩn cũng vội phúc thân, cùng mọi người kêu lên:

- Cung tiễn thái hậu.