Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 45-1: Tấn phong tiệp dư cũng là lúc tử (1)




Dựa theo tập tục ở Đại Chu, ngày hai mươi ba tháng chạp là dọn dẹp, lễ Tống Táo(đưa ông táo) cùng ăn kẹo mạch nha, trong cung cũng không ngoại lệ.

Tống Táo đã có Tư Mã Duệ, kẹo mạch nha có Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, còn các vị phi tần khác chỉ cần tự dọn dẹp sạch sẽ cung của mình là được.

Cho nên sáng sớm, trong Trường Xuân Cung khí thế ngất trời bận việc lên xuống.

Du Phức Nghi là chủ tử, hạ nhân sợ va chạm nàng, hành động có chút bó tay bó chân.

Mà nàng cũng không thích ngồi ngớ người trong phòng hít tro hít bụi, liền mang theo Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn đến Ngự Hoa Viên, lưu lại Thính Phong cùng Lý Nguyên Bảo trông coi.

Không ngờ các phi tần khác cũng nghĩ như thế, vì vậy bách hoa héo tàn chỉ dư vài cọng hồng mai, chào đón tấp nập khách viếng thăm mỗi người một vẻ.

Triệu Tài nhân từ xa đã nhìn thấy Du Phức Nghi, mang theo cung nữ Cách Tang bước nhanh ra chào đón, cười nói:

Định mời nương nương tới đây, chỉ là thời tiết rất lạnh, ngày cũng không tốt, chẳng may làm hại nương nương bị cảm nhiễm phong hàn, đó là thần thiếp mang tội, nên đành thôi, không ngờ nương nương lại đến đây.

Thân mình ta so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng đi dạo, cũng không có gì lo ngại.

Ở nơi này không có nhà kính, thời tiết lạnh thấu xương, Du Phức Nghi ôm chặt lò sưởi trong lòng, nên không cảm thấy cái gì.

Nhưng các cung nữ đi theo không được tốt như vậy, khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch, nàng sửa miệng, đề nghị nói:

Nhưng cũng không nên ở bên ngoài quá lâu, chúng ta đi vào Vạn Xuân đình ngồi đi, chỗ đó có treo màn, lại ấm áp không ảnh hưởng đến chuyện ngắm cảnh, so với chuyện ở trong vườn trúng gió bị đông lạnh thì tốt hơn nhiều.

Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo.

Triệu Tài nhân nhường lối để Du Phức Nghi đi trước, sau đó đi theo sau nàng.

Lúc đến Vạn Xuân đình, bên trong đã có ba vị phi tần, Du Phức Nghi đưa mắt nhìn một vòng, không nhận ra ai.

Có thể thấy mấy vị này phân vị dưới ngũ phẩm, nhưng gương mặt rất non nớt, ước chừng vừa mới cập kê.

Trong lòng liền hiểu ra, chắc là mấy tú nữ cách đây mấy tháng vừa mới tiến cung.

Vì diện mạo giống tiểu bạch hoa không được Tư Mã Duệ yêu thích cho nên bị hắn tống cổ đến Trọng Hoa Cung đều là thải nữ.

Ba vị thải nữ cũng chưa từng nhìn thấy Du Phức Nghi cùng Triệu tài nhân, nhưng các nàng vị có phân thấp nhất, gặp người liền hành lễ, vì thế vội đều đứng lên, hành lễ nói:

Thần thiếp hữu lễ.

- Không cần đa lễ.

Du Phức Nghi nâng nâng tay, để các nàng đứng dậy, quay đầu nói với Triệu tài nhân:

Nếu biết vài vị muội muội ở chỗ này, chúng ta sẽ không tới quấy rầy.

Ba người xuyên y phục màu vàng váy dài viền hoa hải đường, một trong số họ lên tiếng:

Ba người thần thiếp đã ngồi ở đây hơn một canh giờ, đang định trở về.

Hai vị còn lại vội vàng phụ họa, sau đó ba người cùng lên tiếng xin cáo lui, Du Phức Nghi cùng Triệu tài nhân cũng không giữ lại.

Ai ngờ vừa mới đi ra vài bước, liền đụng phải một người đang đi vào đình.

Ai da!

Một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo là giọng Tào mỹ nhân tức muốn hộc máu chửi bậy:

Đồ không có mắt, dám va chạm ta.

Cũng là vị thải nữ mới vừa nãy lên tiếng, thấy vậy vội vàng hành lễ với Tào mỹ nhân, kinh sợ nói:

Thần thiếp có mắt không tròng, va chạm tiểu chủ mỹ nhân, mong tiểu chủ thứ tội.

Dẫm bẩn tân giày tú của bản cung, một câu thứ tội là có thể xong chuyện?

Tào mỹ nhân hừ một tiếng, hung tợn phân phó Liễu Diệp đang đứng bên cạnh:

Đánh cho ta.

Liễu Diệp tiến lên, bốp bốp hai tiếng đánh vào hai má vị thải nữ kia, đánh xong đưa mắt nhìn về phía Tào mỹ nhân, lại thấy Tào mỹ nhân không có ý tứ ngừng đánh, liền đánh thêm hai cái tát.

Chịu bốn cái tát khuôn mặt vị thải nữ sưng đỏ, thấy Tào mỹ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như thế, trong lòng hiểu rõ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua, liền vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu thỉnh tội.

Ngày thường các vị phi tần có thể đến thỉnh an Vương hoàng hậu cũng chỉ có mấy người, mà nàng lại có vị phân thấp.

Cho nên chỉ có thể cụp đuôi làm người, nói cũng không dám nói, khó khăn lắm mới gặp được người có phân vị thấp hơn mìn, nên phải giết gà dọa khỉ để lập uy.

Tào mỹ nhân đâu chịu buông tha cơ hội lần này, lông mày nhếch lên, quát Liễu Diệp:

Dừng lại làm cái gì, đánh tiếp!

Triệu tài nhân không đành lòng, định mở miệng giúp đỡ cầu tình, nhưng phân vị của nàng không cao, cũng sợ đắc tội Tào mỹ nhân đang được thánh sủng, đành rũ mi, mắt không thấy tâm không phiền.

Lẽ ra Du Phức Nghi cũng không định xen vào chuyện người khác, nhưng Tào mỹ nhân bày ra vẻ ta đây còn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, ý tứ khiêu khích.

Nếu không cho nàng chút sắc mặt, chỉ sợ nàng sẽ được nước leo lên đầu, vì thế nàng nhìn Cốc Vũ ra hiệu bằng mắt.

Cốc Vũ hiểu ý, đi lên vài bước, nhanh mồm dẻo miệng nói với Tào mỹ nhân:

Nàng là thải nữ, tiểu chủ là mỹ nhân, nàng va chạm tiểu chủ, tiểu chủ phạt tát nàng cũng không sai, nhưng ở trước mặt nương nương, người lại đòi đánh đòi giết, nếu làm hại nương nương bị chấn kinh, có gì bất trắc, đừng nói là thái hậu nương nương từ trước đến nay yêu thương nương nương sẽ không bỏ qua cho tiểu chủ, chỉ sợ tiểu chủ cũng không có cách gì ăn nói với hoàng thượng cùng hoàng hậu, thỉnh tiểu chủ suy nghĩ lại.

Tào mỹ nhân “Xì” một tiếng, liếc Du Phức Nghi, nói:

Nương nương của các ngươi có sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, sẽ sợ chút việc nhỏ này?

Du Phức Nghi chỉ cười không nói.

Tào mỹ nhân cũng biết phân lượng của mình được bao nhiêu, biết mình không có cách gì đảm đương được hậu quả như lời Cốc Vũ đã nói, cũng không dám thật sự đối nghịch với Du Phức Nghi.

Hừ lạnh một tiếng, rồi nói với vị thải nữ đang quỳ dưới đất:

Có người che chở cho ngươi, tạm thời ta không làm gì được ngươi, nhưng ngươi hãy cẩn thận, ngày nào đó chỗ dựa không còn, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.

Nói xong lời tàn nhẫn định nhấc chân chạy lấy người, lúc này Tống Tiểu Hỉ chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói với Tào mỹ nhân:

Chúc mừng tiểu chủ mỹ nhân, hoàng thượng lại lật thẻ bài của người, ngự liễn đã chờ trước cửa Trường Xuân Cung, người mau trở về đi.

Nói xong mới chú ý ở trong đình còn có người, liền cúi chào hành lễ:

Nô tài thỉnh an Đức phi nương nương, tiểu chủ tài tử, Nhan thải nữ, Lý thải nữ, Vương thải nữ.

Không hổ là đệ tử của đại tổng quản Triệu Hữu Phúc, bản lĩnh lắc lư theo gió cũng không tầm thường, Du Phức Nghi cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, nâng nâng tay:

Miễn lễ.

Tào mỹ nhân vừa mới tụt khí thế tức khắc tăng vọt lên, đắc ý dào dạt nói với Tống Tiểu Hỉ:

Ta nghĩ bây giờ là tiểu niên(cuối năm), hoàng thượng bận rộn nhiều việc, sẽ không lật thẻ bài của ta, lúc này lại sai ngươi tới đón, đúng là nửa khắc cũng không rời được ta.

Nếu là lúc khác, Tống Tiểu Hỉ sẽ há mồm khen tặng một phen, đem Tào mỹ nhân tâng bốc tận mây.

Nhưng lúc này đang có Du Phức Nghi ở đây, hắn nào dám lắm miệng, chỉ cười hắc hắc ngây ngô vài tiếng.

Tào mỹ nhân tươi cười sáng lạn không ngậm được mồm, giả vờ oán hận mắng Tống Tiểu Hỉ:

Còn không đi? Cẩn thận chậm trể canh giờ, để xem hoàng thượng có trị tội ngươi không.

Tống Tiểu Hỉ hành lễ cáo lui với Du Phức Nghi cùng Triệu tài nhân liền vội đuổi theo Tào mỹ nhân.

Thấy đám người bọn họ đã xa, Triệu tài nhân thở dài, phun tào nói:

Thật không biết hoàng thượng thích nàng chổ nào.