Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 2: Cầu trợ giúp, rất gấp!




Trần Nặc nhìn về phía bạn học Tôn Khả Khả.

Ừm, Tôn Khả Khả, cũng chính là vị hoa khôi trường "Nhảy lầu" kia.

Một khuôn mặt vốn có thể xem là rất thanh tú, nhưng lại cố tình có thêm đôi mắt đào hoa quyến rũ, điều này khiến cô bé có thêm chút hương vị phong tình vạn chủng.

Ở thời đại này, thiếu nữ tầm tuổi này bình thường đều không trang điểm, nhưng chỉ cần tướng mạo vốn có thôi, cũng đã danh xứng với thực biệt hiệu hoa khôi của trường.

Nếu tính cả cái cỡ C kia... thì phải thêm điểm cộng nữa nha!

Đừng hiểu lầm, giờ phút này hai người họ cũng không còn ở hiện trường bên ngoài phòng học.

Mà là đứng nghiêm chỉnh trong văn phòng thầy chủ nhiệm.

Sự kiện nhảy lầu này đã trở thành tin hot nhất ngày hôm nay.

May thay, phòng học của Trần Nặc là ở tầng một, mà cô nàng hoa khôi thì rơi từ tầng hai xuống. Chứ nếu là tầng cao hơn nữa, thì đừng nói là cỡ C, dù có là D, E, F, G giảm xóc, thì cũng be bét cả thôi.

Và Trần Nặc rất có khả năng sẽ trở thành kẻ trọng sinh đầu tiên từ xưa tới nay bị bưởi đập chết ngay khi vừa trọng sinh.

Nhưng mà hiện tại, thứ Trần Nặc tò mò nhất, là tại sao cô gái ấy lại dùng cái ánh mắt này nhìn mình chằm chằm.

Là cái sự ngượng ngùng thường có của thiếu nữ, còn mang theo vài phần thẹn thùng đấy.

Hở? Gì vậy má?

Một tiếng ho khan từ ngoài cửa khiến Trần Nặc phải dời ánh mắt đi.

Trên đời này, dường như mọi thầy chủ nhiệm đều có chung một vẻ mặt: Nghiêm nghị, cứng nhắc.

Thầy Tôn cũng vậy.

Ngoài ra, còn có vết sạm đen trên ngón tay do hút thuốc lá, cùng với... phương thức nói chuyện lên giọng.

"... Em chỉ tình cờ đứng đó, rồi bạn ấy rơi từ trên lầu xuống, ngã trúng người em." Trần Nặc ngẫm nghĩ, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười ngây thơ: "Vậy nên, có thể nói là em đã cứu bạn ấy đúng không ạ?"

Thầy Tôn vẫn vô cùng nghiêm túc: "Đến phòng y tế trường kiểm tra chưa? Không có vấn đề gì lớn chứ?"

"Dạ không."

Thầy Tôn thở phào một hơi, ánh mắt lướt qua Trần Nặc, nhìn chằm chằm Tôn Khả Khả: "Con nhảy lầu?? Sao lại nhảy lầu hả??"

Cô nàng hoa khôi bị hai người nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng mở miệng: "Con đang vịn lan can lầu hai... à, ngắm cảnh, sau đó không cẩn thận ngã xuống." Tôn hoa khôi có chút chột dạ: "Cha... con không có nhảy lầu!"

Cha?

Trần Nặc kinh ngạc nhìn gương mặt như hoa và đôi mắt phong tình của Tôn Khả Khả, rồi lại nhìn khuôn mặt phong trần vuông vức như cái bánh của thầy Tôn...

Vô lý hết sức! Chắc chắn là con nuôi!

"Trần Nặc, dù sao thầy cũng cảm ơn em rất nhiều." Thầy Tôn trịnh trọng nhìn hắn: "Có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái không? Thầy đã xin giáo viên chủ nhiệm cho em nghỉ rồi, em muốn đến bệnh viện kiểm tra một lượt không? Có cần thầy gọi cho phụ huynh của em không?"

Trần Nặc liên tục xua tay, khuôn mặt giống như một thiếu niên ngây thơ chất phác: "Thưa thầy, em thật sự không sao cả, chắc là do trùng hợp ngã trúng, một chút vết thương cũng không có."

Sau khi tốn thêm cả đống nước miếng trình bày, Trần Nặc gần như phải lăn ra đất làm mấy cái hít đất để chứng minh bản thân không sao cả, cuối cùng mới được thầy Tôn buông tha.

Sau đó chính là tạm biệt.

"Thầy giúp em xin nghỉ rồi, chiều cứ ở nhà nghỉ ngơi... Nhưng mà, thật sự không cần đến bệnh viện sao?" Thầy Tôn vẫn còn hơi băn khoăn.

Trần Nặc bỗng thu bàn tay đang chuẩn bị đẩy cửa ra về.

Xoay người lại, trên mặt hắn dường như mang theo vẻ ngượng ngùng và thấp thỏm đặc trưng của thiếu niên, vô cùng rối rắm.

"Chuyện này... thầy Tôn, thật ra em có một chuyện nhỏ muốn nhờ, không biết có tiện cho thầy không..."

"Em cứ việc nói!"

Thần sắc Trần Nặc vẫn là cái vẻ ngại ngùng đặc hữu của thiếu niên: "Thầy cho em mượn 50 tệ được không? Em thấy hơi chóng mặt, không đi xe đạp về được."

Thầy Tôn rút ví, lấy ra một tờ 100 tệ.

Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, lại rút thêm hai tờ.

"Cầm lấy đi, dù sao cũng nên đến bệnh viện kiểm tra một chút!"

...

Không ngồi taxi, cả đời cũng không ngồi taxi.

Được rồi, Trần Nặc đứng ngoài cổng trường, nhìn một hàng xe đạp đậu ven đường, lại nhìn chìa khoá lấy ra từ trong túi mình, thở dài.

Vấn đề rất đơn giản: hắn không biết xe đạp của mình là chiếc nào.

Trong túi còn 400 tệ từ chỗ thầy Tôn, Trần Nặc tiến về phía trạm xe buýt cách đó không xa.

Ừm, hắn lấy ra một cái vé xe buýt theo tháng dành cho học sinh từ trong cặp của mình.

Giờ phải nói rõ một chút hoàn cảnh hiện tại của Trần Nặc.

Sau khi chết không hiểu sao trọng sinh về 20 năm trước, loại chuyện này thật ra cũng không còn xa lạ.

Dù sao các tác phẩm điện ảnh, tiểu thuyết tương tự có thể sắp đủ một vòng trái đất.

Vấn đề ở chỗ, mặc dù kiếp trước hắn cũng tên là Trần Nặc.

Nhưng không phải là Trần Nặc hiện tại nha!

Trần Nặc này, không phải là Trần Nặc kia.

Đối với hắn, đây là một ngôi trường xa lạ, bạn học xa lạ, thầy cô giáo xa lạ.

Cùng với, một gia đình xa lạ.

Tìm được nhà mình cũng không phải chuyện gì khó.

Trần Nặc từ trong cặp xách tìm thấy một tờ đơn xin vào Đoàn đã điền đầy đủ thông tin.

Trong đó có cả địa chỉ nhà mình.

Sau khi tìm được ngôi nhà xa lạ này, Trần Nặc tốn cả buổi chiều, tìm hiểu và xâu chuỗi lại tình huống hiện tại của mình.

Một học sinh cấp ba bình thường học lớp 11, ban 6, trường trung học phổ thông số 8, quận JN, thành phố Kim Lăng.

Nhân tiện nói một chút, trường trung học số 8 này cũng không phải trường trọng điểm gì, nói cho chính xác, thì nó mới được nâng bậc từ trường nghề phổ thông thành trung học phổ thông vào năm ngoái.

Về phần tác phong giảng dạy hay tỉ lệ lên lớp... Ừm, cao thấy má luôn,:D:D:D:D.

Mà thân phận của Trần Nặc...

Một lời khó nói hết.

Có thể nói như vầy, ông trời cho hắn một thân phận rất là... vi diệu nha.

Thiếu niên Trần Nặc của thời không này, hầy, nói sao nhỉ, có chút mùi vị bi thảm.

Cha mẹ ly dị từ khi hắn còn nhỏ. Nghe nói cha hắn xuất ngoại mở một quán ăn Trung Quốc, cuối cùng bặt vô âm tín.

6 năm trước mẹ hắn tái giá với người khác...Cũng không giống mấy tình tiết máu chó trong phim như bỏ mặc con mình tự sinh tự diệt.

Bà để lại mấy vạn tệ, rồi giao Trần Nặc cho bà nuôi dưỡng.

Xem như còn có lương tâm, trước kia còn thi thoảng đến thăm con.

Nhưng thật không may, ba năm trước, ông chồng mà bà tái giá vì đánh bạc nên nợ nần chồng chất. Bà vì giúp chồng trả nợ, bèn biển thủ công quỹ, sau đó mọi chuyện vỡ lở.

... Hiện giờ hai vợ chồng đều ngồi tù.

Đã vậy vào năm ngoái, cậu thiếu niên nhỏ vẫn sống cùng bà lại gặp thêm một cú sốc nặng nề nữa.

Bà qua đời.

Giờ đây, Trần Nặc 17 tuổi lẻ 6 tháng, lẻ loi một mình.

Tất nhiên, đối với hoàn cảnh đặc biệt của Trần Nặc, tổ dân phố đã cử cán sự định kỳ tới thăm hỏi, quan tâm và chiếu cố tình huống sinh hoạt của hắn.

...Đây có thể xem là có trách nhiệm lắm rồi.

Về phần Tổ dân phố, một cơ cấu gần như đã biến mất vào hai mươi năm sau, nhưng vẫn phát huy được chút tác dụng cuối cùng ở thời đại này.

Trần Nặc bỏ ra cả buổi chiều lục tung hết đồ đạc trong nhà, gồm giấy chứng nhận, sổ hộ khẩu, cùng với các giấy tờ thư tín trước đây, cuối cùng chắp vá ra được tình huống thế này.

Một căn nhà hai phòng không lớn mà bà để lại.

Nhà được xây theo kiểu một lầu cũ kỳ vào những năm thập niên 80, vách tường bên hiên dán đầy những tờ quảng cáo lớn nhỏ.

Tường đều sơn màu trắng, sàn nhà trải đầy thảm nhựa rẻ tiền đặc trưng của thời này.

Nội thất trong nhà cũng là đồ cũ.

TV là loại TV CRT thường thấy của thời đại này, thời đại TV LCD còn chưa tới.

Về phần máy tính, hiển nhiên là không có rồi.

Trần Nặc tìm thấy trong nhà được hơn 600 tệ tiền mặt.

Đây là tiền sinh hoạt của hắn.

Bà ngoại sau khi qua đời đã để lại khoản tiền tích góp hơn nửa đời của mình, được hơn hai vạn tệ. Xét thấy Trần Nặc còn là học sinh, số tiền này được thành phố quản lý, mỗi tháng sẽ cấp cho hắn 1500 tệ để làm phí sinh hoạt.

Khoản tiền ấy giờ chỉ còn gần một nửa.

Nếu dựa theo quỹ tích ban đầu, vận mệnh của Trần Nặc kia xem chừng không được tốt cho lắm.

Lăn lộn trong một trường cấp ba cùi bắp, trong nhà lại không có tiền.

Chưa nói tới có đậu được đại học hay không, cho dù có thi đậu, chỉ sợ ngay cả học phí và tiền sinh hoạt cũng là vấn đề lớn.

Khả năng cao là tốt nghiệp cấp ba xong rồi sẽ phải đi làm thuê.

Trần Nặc ngồi trên ghế salon, nhìn đống tài liệu mình vừa soạn ra cả buổi chiều, còn có một xấp tiền hơi mỏng.

Đương nhiên là không có giấy tờ nhà đất, căn nhà này vốn thuộc về đơn vị công tác của bà ngoại, chỉ vì tình huống Trần Nặc đặc thù, nên mới được đặc cách ở đây.

Nhưng đoán chừng cũng chỉ có thể ở đến lúc hắn tốt nghiệp, tìm được việc làm mà thôi.

Ừm, tình huống cơ bản chính là vậy.

"Cũng không tồi." Trần Nặc thở hắt ra.

Các mối quan hệ xã hội khá đơn giản, điều này ngược lại bớt đi rất nhiều phiền toái cho vị thiên sát cô tinh như hắn.

Trần Nặc suy tư một hồi, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số điện thoại mà mình quen thuộc.

Một lát sau, hắn buông điện thoại xuống.

Số điện thoại này không tồn tại.

Trần Nặc chưa từ bỏ ý định.

Hắn nhịn không được chạy một chuyến...Chính xác mà nói, hắn cũng rất tò mò, tò mò muốn biết bản thân mình ở độ tuổi này ra sao.

Chính là "Mình" chân chính kia!

Nhưng hắn phải thất vọng rồi.

Tìm đến địa chỉ của mình ở độ tuổi này kiếp trước, gõ cửa, thì lại thấy sau cánh cửa là một thằng mập đang cầm tô mỳ.

Chạy xung quanh một vòng,Trần Nặc rốt cuộc xác định một điều.

Tất cả mọi thứ đều không thay đổi, bao gồm hàng xóm kiếp trước của mình, bà chủ cửa hàng tạp hoá tầng dưới, và cả nhóc mập ở sát vách thường xuyên bắt nạt mình.

Mọi người vẫn vậy.

Chỉ có...chính mình là không tồn tại.

Ở thời không này, "Mình" của kiếp trước đã biến mất.

Chỉ còn Trần Nặc phiên bản thiên sát cô tinh này.

Trần Nặc đút tay vào túi, lảo đảo rời đi trong đêm đen.

Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá, Trần Nặc mua một gói thuốc.

Bà chủ tiệm nhìn qua gương mặt non nớt cùng bộ đồng phục trắng xanh trên người Trần Nặc, không nói một lời, đưa cho hắn một gói Ngọc Khê.

Trần Nặc lấy tay sờ một cái.

Ừm, quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra.

Là giả.

Trần Nặc cười, giống hệt như trong trí nhớ.

Trên TV của cửa hàng đang phát đĩa lậu, nàng Song Hye-kyo trẻ trung xinh đẹp đang ôm Song Seung-heon khóc ròng ròng.

Ừm, 《 Trái Tim Mùa Thu 》, hiện tượng phim Hàn vang dội châu Á những năm 2000.

Nhan sắc Song Hye-kyo quả nhiên vẫn đủ trùng kích, nếu không 20 năm sau cũng chẳng thể trâu già gặm cỏ non, hốt luôn cả Song Joong-ki (Bi Rain).

Chẳng qua Song Seung-heon... Trần Nặc thở dài, lão này mười mấy năm sau còn cua cả thần tiên tỷ tỷ (Lưu Diệc Phi) nha.

Trong đầu hắn bắt đầu nghĩ tào lao như vậy.

Đột nhiên, Trần Nặc biến sắc, hắn bỗng nhớ đến một chuyện.

Nửa giờ sau, Trần Nặc ngồi trong một quán net. Vào những năm 2000, quán nét vẫn là thứ hiếm lạ nha, lên mạng một tiếng cần 10 tệ.

Đương nhiên cũng có giá rẻ hơn, chẳng qua những cái gọi là máy tính ấy, chỉ có mấy game như Red Alert hay StarCraft.

Phần lớn máy tính đều không thể lên mạng.

Quán net này có thể xem là cao cấp rồi.

Trần Nặc nhẫn nại chờ Win 98 rùa bò khởi động, sau đó thuần thục mở trình duyệt web, lên mạng, tìm tư liệu mà mình cần.

Mười phút sau, Trần Nặc thở hắt ra. Theo thói quen lấy ra gói Ngọc Khê, châm cho mình một điếu.

Mùi cay của thuốc giả làm hắn sặc và ho khan.

Nhưng ngay lập tức hắn cau mày lại.

"Có chút... phiền phức nha."

Hello mọi người, mình là Trần Nặc, là học sinh cấp ba của trường trung học số 8, quận JN, thích máy tính và game, ghét môn Hoá và bảng tuần hoàn hoá học.

Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng.

Nan đề lớn nhất trước mắt là: Trong vòng 15 ngày, mình cần phải tìm cách đến Seoul, thủ đô Hàn Quốc... À, năm 2000 còn chưa đổi thành Seoul, hiện tại còn gọi là Hanseong.

Còn vì sao mình nhất định phải đến Seoul trong 15 ngày...

Đó là vì khoảng 12h đêm vào 15 ngày sau, có một cô bé sẽ gặp chuyện bi thảm nhất cuộc đời!

Như vậy vấn đề tới rồi.

Không có tiền mua vé máy bay, cũng không có hộ chiếu để xuất cảnh, càng không có thị thực để đến Hàn Quốc.

Thử hỏi, một học sinh cấp ba 17 tuổi không có tiền, không giấy tờ, không có phương tiện hợp pháp để xuất ngoại, làm sao đến được thủ đô Seoul Hàn Quốc trong 15 ngày đây? Đừng bảo mình bơi qua nha, mình đánh đấy!

Cầu trợ giúp, rất gấp!