Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 97: Chú đừng cười được không?




Edit by Mặc Hàm

Mặc dù trước đó đã nhận được tin nhắn, nhưng chân chính nhìn thấy em nhỏ thì cảm giác hoàn toàn khác.

Tạ Lăng không khống chế được nỗi lòng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền buông ra. Kỳ thật có rất nhiều điều muốn hỏi em nhỏ, cái thứ đột nhiên xuất hiện kia là gì. Nghĩ đến Cố Hi nhắc nhở, Tạ Lăng vẫn không mở miệng, chỉ cần em mình có thể trở về là tốt rồi, điều hắn có thể làm là chính lúc Vinh Kinh rời đi, hết thảy chu toàn mọi việc.

Tạ Lăng nhớ rõ tin nhắn ngày hôm qua của Cố Hi, sao hôm nay Vinh lại xuất hiện ở đây, rõ ràng để nó thong thả mấy ngày.

Vinh Kinh cảm thấy biểu tình của anh cả rất kì lạ, bất quá anh cũng không nghĩ nhiều. Cùng thảo luận chiến lược phát triển công ty nửa cuối năm sau với hắn, hai anh em lại nhắc tới tài sản khổng lồ mà lão gia tử đặt ở ngân hàng RS, dù sao cũng lãi suất như vậy cũng không phải không tốt, nhưng dựa theo ý lão gia tử, bọn họ tốt nhất là có thể tạo ra chút giá trị mới.

Người nắm quyền của Tạ thị thay đổi, hẳn là có khí tượng mới.

Hai anh em dùng số tiền này để phát triển Tạ thị lớn mạnh, vẫn là nên thử nghiệm những lĩnh vực mới. Tuy có bất đồng, nhưng hai người đều có căn cứ, ai cũng không thể thuyết phục được bên kia.

Nhưng vô luật kết quả như thế nào, điểm chung chính giữa bọn họ là sẽ không lãng phí tâm huyết của lão gia tử.

Trong nguyên tác, nếu Tạ Kỷ Thịnh không điên cuồng đuổi hết những người còn lại của Tạ gia, cũng sẽ không rơi vào kết quả bị Ngô thị thu mua. Cho dù bị thu mua, nếu như hắn có thể đối đãi tốt với đại ca, hắn cũng không có khả năng không chiếm được số tiền cứu mạng kia

Tất cả mọi thứ trên thế giới này, đều đã được định sẵn.

Hai người không bàn bạc về phương hướng phát triển tương lai của công ty, nói đến phía sau Vinh Kinh dứt khoát chọn làm người không liên quan, anh chỉ muốn làm một con cá muối không có ước mơ, hứng thú với công ty quản lý còn không lớn bằng hạt gạo.

Tạ Lăng bất đắc dĩ, hắn cũng biết nếu không phải vì giúp mình chia sẻ, Vinh Kinh căn bản sẽ không chủ động đến công ty nói những chuyện này.

Tạ Lăng quyết định chậm rãi lên kế hoạch, lại để cho em nhỏ trong khoảng thời gian này không có việc gì liền đi làm chuyện riêng của mình trước, chuyện của công ty hắn sẽ xem xét.

Việc tư, đương nhiên là nói chuyện cuối cùng em trai đã thoát khỏi kiếp FA. Trong mắt Tạ Lăng, Omega cấp bậc như Cố Hi tùy thời đều có thể chạy trốn, Vinh Kinh vẫn nên để ý một chút.

Về phần em nhà mình tiếp tục đầu tư thế nào, vẫn cần phải qua cửa của hắn đã.

Thấy đáy mắt Tạ Lăng có chút sợ hãi nhàn nhạt, Vinh Kinh xấu hổ cười cười.

Công ty mà Vinh Kinh bắt đầu đầu tư, ví dụ như video Fun vừa online đã bạo phát trên mạng, các công ty nhỏ đầu tư cùng thời kỳ hầu như ai nấy đều có dấu hiệu vươn lên, đây chính là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong ngành đầu tư, đối với bản thân Tạ thị mà nói cũng là việc tốt.

Trong ngành đầu tư, đã có truyền thuyết về Vinh Kinh.

Những thứ này khiến Tạ Lăng cảm thấy Vinh Kinh nói cái gì đầu tư vào hố đen hoàn toàn là chuyện cười, lúc trước Tạ Lăng chỉ là vì ủng hộ em trai, đối với app này bản thân hắn cũng không tính là quá xem trọng. Một là phần mềm video đang ở trong giai đoạn thị trường bão hòa, thứ hai là loại đầu tư này đầu tư trước đáng kể, sau này dễ dàng không có vốn, hại nhiều hơn lợi.

Ai có thể nghĩ rằng cái điều kiện tiên quyết mà hầu hết mọi người không xem trọng, thì nó lại hot lên. Chỉ riêng một cái video fun, tài sản của em trai đã gấp mấy chục lần so với trước đây, còn có xu hướng tăng lên.

Tạ Lăng nhớ mang máng fun hot nhất trong tháng, có tạp chí tài chính phỏng vấn tổng giám đốc Fun – Khâu Hạng.

Lúc đầu chỉ là hỏi đáp bình thường, cơ bản xoay quanh quá trình tổng giám đốc fun video từ nợ nần đến tài sản hàng trăm triệu, người nghe buồn ngủ Một ‌ bắt đầu chỉ là phổ thông vấn đáp, cơ bản vây quanh ‌Fun video lão tổng làm sao từ mắc nợ đến tài sản thượng trăm triệu quá trình, nghe ‌ người ‌ buồn ngủ.

Mãi cho đến khi các phóng viên sau đó hỏi “Fun khó khăn như vậy, làm thế nào để có khoản đầu tư quan trọng nhất” lúc đó mới bắt đầu thú vị.

Khâu Hạng Tràn hoài niệm nói: Lúc ấy tôi đã không nhớ rõ tôi bị bao nhiêu công ty từ chối, có thể nói đến tình cảnh cùng đường, sau đó ngồi ở ven đường khóc, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, khóc xong còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp. Một anh chàng đẹp trai trông giống như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp đột nhiên đến với tôi, hỏi tôi trực tiếp: Đầu tư bao nhiêu?

Phóng viên ngay lập tức quan tâm: người kia đầu tư vào anh?  

Trên thực tế, không chỉ các phóng viên, khán giả ở phía trước của màn hình cũng bị kích động.

Hết lần này tới lần khác cuộc phỏng vấn này chia làm hai kì, ở chỗ này liền cắt mất. Muốn biết phần sau thì phải chờ tuần kế tiếp, cứ như vậy mọi người đều bị treo khẩu vị. Nhao nhao trách móc ngay cả kênh tài chính hiện tại cũng không quan tâm khán giả.

Kỳ thật chính là Tạ Lăng cũng không biết lúc trước đưa cho một trăm triệu, em nhà mình làm sao chọn được hạng mục đầu tư đầu tiên như thế nào, bảo hắn hỏi em mình chuyện không thiếu não như vậy là không có cửa, vì thế thành thành thật thật chờ đợi kỳ tiếp theo như những khán giả khác.

Khổ sở chịu đựng một tuần, bình thường không được chú ý lắm, phỏng vấn tài chính.

Tất cả mọi người đều tự hỏi, nhà đầu tư này vừa trẻ vừa đẹp trai, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Và tại sao lại đầu tư vào Fun, là có mắt sáng như châu hay do vận khí sinh ra vốn tốt?

Omega thì tò mò rốt cuộc đẹp trai đến mức nào, vì sao vị tổng giám đốc này phải nhấn mạnh hắn đẹp trai, chúng ta muốn xem thì làm sao bây giờ!?

Cũng có người đi điều tra, phát hiện vị người nắm giữ thần bí này vô cùng khiêm tốn, bên trong bách khoa chỉ biểu hiện ra một họ, họ Vinh.  

Gần đây có một vị giám đốc điều hành Tạ thị vô cùng nổi tiếng, hắn họ Vinh, đây không phải là cùng một người chứ?  

Tin tức này vừa xuất hiện, lập tức có người kiểm chứng, ví dụ như fan Tuân Gia Thụy vẫn luôn quan hệ với fan Vinh vô cùng không tốt, trên đời tuy rằng họ Vinh không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ có một nhà này. Suy nghĩ quá nhiều là bệnh, phải chữa.

Giống như Vinh Kinh vừa tốt nghiệp có thể làm giám đốc điều hành, đã rất khó. Còn đầu tư, muốn bắc thang lên trời à, đừng tự dát vàng lên mặt mình.

Đại bộ phận người qua đường cũng cảm thấy quá huyền ảo, có diễn viên nào tự mình đầu tư làm mà mãnh liệt như vậy.  

Ngay cả chính Fan Vinh cũng không cho rằng sẽ là Vinh Kinh, sợ nhân duyên của Vinh Kinh bởi vậy mà rớt xuống.

Trùng hợp ngẫu nhiên, đều là trùng hợp ngẫu nhiên, chúng ta không nhận.

Quần chủ lập tức triệu tập mấy vị fan lớn bình luận, fan Vinh chúng ta không cầu tốt nhất, nhưng cầu ổn nhất, tuyệt đối không để ca ca vất vả quay phim còn bị loại lời đồn không cần thiết này quấy nhiễu.  

Kỳ thứ hai đúng hẹn mà đến, trong video, Khâu Hạng nói vì dọa nhà đầu tư quá trẻ này, hắn liền sư tử mở miệng đòi 2 triệu, kỳ thật lúc đó chỉ cần 800.000.  

Người trong và ngoài màn hình càng thêm hứng thú, con cái trong nhà bình thường làm sao lấy được 2 triệu nhiều như vậy, không phải là đùa giỡn chứ.  

Khâu Hạng lại cười nói: Lúc ấy tôi đã cảm thấy anh ta đang nói đùa, các anh nhất định không thể tưởng tượng được, bạn trẻ đẹp trai này cư nhiên còn hỏi có thể tăng thêm 5 triệu hay không?

Phóng viên hỏi: Ngày hôm đó chắc là anh mừng như điên? Cảm thấy được trời ban thưởng chăng?

Khâu Hạng: Không ‌ không ‌ không ‌, tôi cảm thấy mình đang ăn vạ đứa nhỏ này, cảm thấy rất xấu hổ. Sau đó nhìn thấy người nhà hắn, mới biết là mình lo xa rồi.

Phóng viên: Người nhà cưỡng ép hắn, không cho đầu tư?

Khâu Hạng: Người nhà nói, tiền chỉ là lốp xe thôi, em trai thích chơi thì chơi.

Chương trình này trong nháy mắt nổ tung, cũng làm cho lưu lượng video của Fun liên tục tăng lên, hot search tại một thời điểm nhất định thậm chí vọt lên vị trí số 1.

Đa số bình luận là

—— Thế giới nợ tui một người anh trai, xin vui lòng cho tui một người anh như vậy!

——Thì ra trong thực tế còn có loại bá đạo tổng tài phá tiền như vậy, ngợp chết mị rồi!

——Chẳng lẽ không ai để ý, nhà đầu tư này tùy tiện đầu tư, tài sản hiện giờ đã tăng lên tám con số sao?

—— Trở tay like một phát!

——Không thể một mình mị ghen tị được, người ta hai mươi mị cũng thế, mà cái khoảng cách này, mị cảm thấy mị còn không bằng con cún!

—— Vị đại gia đầu tư này, chế xem mị là nên dùng lưu lượng quỳ hay trực tiếp quỳ?

Từng người một liên tiếp nhảy ra, rất nhanh “Bất quá XXXXXXX, hắn yêu X liền X” là câu phổ biến trên mạng.

Bất quá trên mạng náo loạn đến đâu, vị nhà đầu tư thần bí kia vẫn chưa từng lộ diện, mọi người náo nhiệt qua đi cũng thôi, chỉ là đại bộ phận đều đối với thời khắc ấn tượng vẫn cật lực tìm kiếm. Nếu một ngày nào đó áo giáp không che kín, có thể sẽ nổ tung.

Cũng bởi vì những khoản đầu tư này, khiến Tạ Lăng hoàn toàn nhìn Vinh Kinh với cặp mắt khác xưa, không bao giờ tin lời khiêm tốn của em nhỏ nhà mình nữa.

Em nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là có hiểu lầm rất lớn với mình.

Hơn nữa tại bữa tiệc Khâu Hạng tán gẫu vài câu, Khâu Hạng cực kỳ tín nhiệm và coi trọng Vinh Kinh, khiến Tạ Lăng cho nhiều tiền đầu tư hơn, để Vinh Kinh nhìn đầu tư, vô luận em trai có cự tuyệt như thế nào, tiền vẫn đúng hạn.

Vinh Kinh khuyên không được anh mình, chỉ có thể nhìn dãy số 0 dài vô cực trong tài khoản ngân hàng của mình, sau đó tiến hành đợt đầu tư thứ hai, ngoại trừ công ty dự bị của đám tra công, cũng có chút là anh tự mình thử.

Anh nghĩ thế giới đều thay đổi, nói không chừng kỹ năng hắc động của anh mất đi hiệu lực.

Nào có thể nghĩ đến chúng nó dạy cho anh một đạo lý, không nên tùy tiện đụng vào đầu tư, sự thật sự không có thiên phú.  

Trong đợt đầu tư thứ hai, có không ít công ty bị Ngô thị giành trước, tuy rằng Vinh Kinh không phải cố ý, bất quá ngoài ý muốn hãm hại Ngô thị, anh cũng vốn rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy sắc mặt Ngô Hàm Thích không tốt lắm, cư nhiên sinh ra một loại cảm thụ kỳ dị vừa sảng khoái vừa ngược.  

Tạ Lăng nghĩ em nhà mình cùng em dâu tiểu biệt thắng tân hôn, hắn là người già cũng không góp vui nữa, vì thế đem thứ vừa rồi gửi tin nhắn để Chu Hưởng chuẩn bị giao cho em nhỏ, để em mình có thể cút.  

Vinh Kinh xách theo một túi đồ, còn không biết là cái gì liền lên xe, Cố Hi hỏi tới liền trực tiếp giao cho cậu.

Cố Hi mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, cười đến đau bụng.

Sau khi hai người trở lại tổ ấm nhỏ, Cố Hi bảo Vinh Kinh tự mình xem đi, Vinh Kinh bất đắc dĩ, quyết định đợi lát nữa rồi nói sau, nấu cơm trưa trước.

Cố Hi vốn muốn hỗ trợ, bất quá Vinh Kinh lấy lý do cậu cần nghỉ ngơi, kiên quyết cự tuyệt, Cố Hi chỉ có thể nhàn rỗi trong nhà.  

Cậu trước tiên nhìn một chút kho hàng khiến cậu oán niệm sâu, không chỉ mặt nạ phòng độc, còn có không ít vật dụng phòng thân khác, làm sao có thể cảm giác sinh ra ở hào môn giống như sinh ra ở chiến trường, cần chuẩn bị đầy đủ như vậy sao?  

Cố Hi xách mặt nạ phòng độc mà cậu oán niệm nhất, ném đến góc tối nhất, đừng tưởng rằng cậu đã quên, trí nhớ của cậu rất tốt.  

Đi dạo đến thư phòng, Cố Hi vốn định lấy mấy quyển sách chuyên nghiệp xem, ngẫu nhiên thoáng nhìn chân bàn đánh rơi một quyển sổ, hẳn là không tới dọn dẹp lại, dì không quét dọn nơi quan trọng như thư phòng này.  

Cố Hi vừa nhặt lên, trên cùng viết mấy chữ lớn để Cố Hi phát hiện manh mối, sau khi mở ra:

Một ‌: Gọi thì tới.

Hai: Tùy thời chú ý đến nhu cầu của em ấy.

Ba: Chuẩn bị một ngôi nhà có thể cho em ấy ở lại bất cứ lúc nào, nhưng không thể để em ấy phát hiện ra.

Tứ: Một ‌ chiếc có thể bảo đảm đông ấm hạ mát, thay đổi nguồn điện, đổi tốc độ hòm muốn XX tự động chặn, thêm khí cụ mở rộng…



Còn có chừng ba mươi mấy điều, xem tình huống Vinh Kinh còn định tiếp tục thêm vào.  

Quy tắc kim chủ à, đây là Vinh Kinh tự mình làm rồi, kim chủ nào sẽ làm những việc này, cho dù là rất nhiều bạn trai tự xưng là rất tốt cũng không làm được những thứ này được.

Quyển sổ này có dấu vết thường xuyên lật khẽ, xem ra hẳn là lúc trước Vinh Kinh thường xuyên xem.

Vinh Kinh là một người rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện vứt như vậy, hơn phân nửa là bản sao kia ném đi.

Nếu như cậu không tỏ tình, có lẽ Vinh Kinh sẽ từng chút một dựa theo phía trên làm, làm một kim chủ đủ tư cách, ví dụ như mấy cái phía trước, Vinh Kinh đến bây giờ đều vô cùng cẩn thận.  

Hiện tại Vinh Kinh hết lòng đối với cậu, không phải đều là chiếu theo phía trên làm chứ?  

Cố Hi lần lượt đối ứng, phát hiện thật sự có vài cái đúng như vậy.  

Vinh Kinh đích xác chính là dựa theo tiêu chuẩn kim chủ mình đặt ra để học cách làm bạn trai, bên trong có trùng hợp cũng có đột phá, Cố Hi vừa tức giận vừa buồn cười.  

Lúc Cố Hi xuống lầu, nghe thấy tiếng thái rau, cảm thấy rất an tâm.

Nhưng ngày đơn giản lại bình yên như vậy, trước đây cậu không dám tưởng tượng, cậu biết lấy thể chất của mình rất khó tìm được bạn đời, đừng nói là bình tĩnh, những tên căn bã kia không có khả năng buông tha cậu.

Ánh mặt trời sau cơn mưa từ cửa sổ nhỏ cao tầng hai lọt vào, Cố Hi từ xa nhìn Vinh Kinh đang thái rau, bụi mờ trong ánh sáng lượn quanh.  

Chỉ cần nhìn thôi đã khiến tâm tình cậu thấy yên lòng, khóe miệng Cố Hi bất giác nhếch lên mỉm cười.  

Nếu như có thể dùng hết thảy của cậu đổi lấy một ngày như vậy, cũng đáng giá. 

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng Vinh Kinh, Vinh Kinh dừng tay: “Lại nghịch ngợm, đi đến bên bàn ăn ngồi đi.”

Cố hi chôn sau lưng Vinh Kinh, buồn bực hỏi: “Hợp đồng của chúng ta còn tính sao?”

Trong đầu Vinh Kinh dừng một lúc, suýt quên chuyện này.

Vinh Kinh: “Lát anh xé nhé?”

Cố Hi: “Xé làm gì, đốt giấy không thân thiện với môi trường đâu.”

“Vậy làm sao đây?”

“Anh đã quên em còn một thân phạn khác, làm tiểu tình nhân của anh đó, bắt anh vào chỗ của em được không?” Cố Hi khẽ nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt Vinh Kinh.

Vính Kinh dời khỏi đôi mắt mị hoặc của Cố Hi, trực tiếp ôm ngang Omega cố ý gây sự, Cố Hi cả kinh, cho rằng muốn đi phòng ngủ, nhắm mắt lại tựa vào ngực Alpha, đợi lát nữa là dùng giường trước hay là trước…

Nào ngờ, Vinh Kinh chỉ chỉ ôm cậu đến bên cạnh bàn ăn, Cố Hi đột nhiên mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng một trận kinh ngạc, sau đó sắc mặt khôi phục không chút thay đổi.

Vinh Kinh ân cần dạy bảo: “Ngồi xuống, không cho đi đâu, ăn xong chúng ta học một chút.”

Cố Hi: “Học cái gì?”

Vinh Kinh: “Làm thế nào để ở chung với Alpha.”

Vinh Kinh cảm thấy trong nguyên tác, Cố Hi chính là quá ngây thơ, mới có thể bị đám người cặn bã Alpha khi dễ.

Anh nhất định làm cho Cố Hi cứng rắn, đối mặt với Alpha tuyệt đối càng tàn nhẫn càng tốt, tựa như vừa rồi, anh thiếu chút nữa nhịn không được ‌.

Hai người ăn cơm xong, Cố Hi cương quyết yêu cầu mình phụ trách rửa chén, để Vinh Kinh phụ trách nhìn cậu rửa.

Sau đó Cố Hi nói trước tiên muốn nghỉ ngơi đã, giáo dục cái gì đó để sau đi.

Cố Hi gối đầu lên đùi Vinh Kinh, chờ Vinh Kinh nhớ tới, liền phát hiện Cố Hi đã ngủ thiếp đi trên đùi mình. Nhìn khuôn mặt hồng hào của Cố Hi, Vinh Kinh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt cậu: “Em cố ý.”

Đắp chăn cho Cố Hi, Vinh Kinh mới nghĩ đến thứ anh trai đưa, vừa điều chỉnh vị trí để Cố Hi ngủ thoải mái hơn, vừa cầm điện thoại tìm kiếm, hải mã khô, nhung hươu… Nó có tác dụng gì?

Rất nhanh liền xuất hiện từ: Bổ thận tráng dương.

Vinh Kinh: …

Cám ơn anh cả.

Nhìn omega đang ngủ say, vừa rồi anh cười có hơi lớn tiếng hay không?

Bất quá Cố Hi trong nguyên tác là người hay sợ hãi, Vinh Kinh cười khổ: “Chắc em cũng không muốn chứ?”

*

Thiên đạo cũng không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, lần này Ngô Hàm Thích đồng ý cá cược với Vinh Kinh, một phần là bởi vì thưởng thức Vinh Kinh, hắn đích xác thích cảm giác mệnh treo trên dây, cũng thích cậu bạn nhỏ này khiến hắn vui vẻ; một phần khác hắn cũng muốn làm thí nghiệm, nếu thuận theo thiên đạo phong bế một trong năm giác quan, có kết quả gì; tự tiện cãi lại Thiên Đạo, sẽ có hậu quả gì.

Sau thời gian này, cũng có kết luận. Sau khi không có vị giác, vận thế Ngô gia vẫn như cũ, thậm chí còn tốt hơn một chút.

Mà thất bại lần này, tựa hồ tựa hồ bị quy tắc nào đó nhìn thấu hắn cố ý xả nước, mấy ngày nay tức ngực hộc máu, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Ngô Hàm Thích.

Ngô Hàm Thích đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên kết quả không có vấn đề gì.

Bất quá nếu thiên đạo cho rằng “hắn” không nghe lời, ấn cho hắn một bệnh nan y cũng không phải là không có khả năng.

Đây là đang ép hắn động thủ, Ngô Hàm Thích trời sinh có dục vọng khống chế cực mạnh, hắn không có khả năng tiếp nhận người khác mưu toan khống chế hắn, cho dù là trời cũng vậy.

Thời thiếu niên hắn ẩn nhẫn, thanh niên điên cuồng, trung niêm thì thu liễm, ngoại trừ thời thơ ấu ra, không ai có thể sắp xếp vận mệnh của hắn.

Vì sao hắn lại thưởng thức Vinh Kinh, bởi vì trên người này có thể nhìn thấy bóng dáng của mình qua từng thời kì, hiếm thấy được sự yêu thích, hắn càng muốn bồi dưỡng cho thật tốt, tự mình bồi dưỡng một đối thủ, cùng hắn chơi trò chơi trên thương trường.

Không phải trò chơi sinh tử gì, cũng không phải thời cổ đại tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, muốn ồn ào đến mức sống chết vậy, thì cũng không phù hợp với phong cách thông thường của hắn.

Ngô Hàm Thích từ nhỏ có thể cảm ứng được nơi quái dị của thế giới này.

Hắn có một bí mật, chưa bao giờ nói với người khác, hắn có thể cảm ứng được quy luật nào đó, biết thế giới này đang dựa theo lực lượng kỳ dị nào đó vận hành. Ví dụ như sự tồn tại của Cố Hi, dường như omega này từ khi sinh ra đã nhận được sự chú ý không tự chủ được của cả thế giới, nói Cố Hi là trung tâm thế giới cũng không quá đáng.

Hắn cảm thấy không thú vị, bởi vì hắn có thể cảm ứng được kết quả, tỷ như Ngô gia bọn họ nhất định sẽ thành công, tỷ như Tạ gia hẳn là dần dần suy yếu.

Vinh Kinh là người duy nhất phá vỡ quy luật này, làm sao có thể không thú vị.

Đó là sắc thái duy nhất trong cõi nhân sinh nhàm chán này.

Mấy ngày sau đó, cảnh báo trở nên tồi tệ hơn.

Mấy phòng thí nghiệm cấp S liên tiếp bốc cháy, chết và bị thương không ít nhân viên, sau đó cảnh sát điều tra mấy lần cũng không thu hoạch được gì, sau đó một cơ quan thần bí nào đó can thiệp, cũng là đáp án giống nhau.

Cuối cùng, những nhân viên thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn đã được chôn cất và gia đình nhận được một khoản trợ cấp lớn.

Nó giống như bị ép đến điên, Ngô Hàm Thích mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, hắn cầm hoa đi tới nghĩa trang, sau khi một mình bày tỏ thương tiếc xong, thì đi tới phòng thí nghiệm cấp S cuối cùng của hắn ở Thượng Kinh.

Ngô Hàm Thích đứng trên bục giảng phòng thí nghiệm, nhìn bầu trời mây đen dày đặc, bình tĩnh hỏi: “ta không làm theo lời ngươi, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?”

Hắn biết rõ thiên đạo muốn cái gì, nó muốn hắn dùng cái giá mất đi ngũ giác, để tiêu diệt hoàn toàn Bug

Hắn biết rõ thiên đạo muốn là cái gì, nó muốn hắn dùng mất đi ngũ giác đánh đổi, đến ‌ triệt để tiêu diệt Bug.

Vì sao không ngẫm lại, nó dùng nhiều biện pháp như vậy cũng không tiêu trừ, hắn lại dựa vào cái gì để thu thập cục diện rối rắm này. Nó cho hắn sức mạnh, bản thân nó dẫn sói vào nhà.

Trả lời hắn chính là, mây đen dày đặc sấm chớp giật vang.

Cuồng phong gào thét, áo gió Ngô hàm Thích bay phần phật trong gió, một đạo sấm sét tráng kiện bỗng nhiên bổ về phía phòng thí nghiệm.

Đột nhiên, một đám cháy bùng lên và lan ra nhanh chóng.

Ngô Phất Dục mấy ngày nay có chút không yên tâm, hắn luôn cảm thấy sắc mặt ba mình không tốt lắm.

Hôm nay lúc hắn đi thư phòng của ba không tìm được người, lại phát hiện trong thùng rác dính giấy ăn đỏ, đây là …máu.

Ngô Phất Dục hoảng hốt, hắn lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của Ngô Hàm Thích, biết được ba mình đang đi phòng thí nghiệm, gần đây phòng thí nghiệm nhà bọn họ xảy ra không ít chuyện, cổ phiếu Ngô thị cũng giảm không ít.

Ngô Phất Dục hầu như không ôm bất kỳ hy vọng nào gọi điện thoại cho Vinh Kinh, lúc Vinh Kinh nhận được điện thoại, đang cùng Cố Hi đi siêu thị mua đồ ăn, hai người xem củ cải này lớn hơn củ cải kia một chút, tranh cãi nên mua củ cải nào, cuối cùng hai người quyết định mua hết.

Cảm giác đầu dây bên kia Ngô Phất Dục sắp khóc, Vinh Kinh nói rõ tình hình với Cố Hi.

Cố Hi suy nghĩ một chút, nuốt mấy quả chanh xuống: “Đi xem cậu ta đi, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng.” Nhưng mà, mình phải đi cùng.

Cố Hi lái xe, hai người đón Ngô Phất Dục ở nửa đường, Ngô Phất Dục hiếm thấy một câu cũng không nói. Ba người đi tới tới phòng thí nghiệm ở vùng ngoại ô xa xôi, cách gần mới phát hiện ngọn lửa nhanh chóng tràn ra, Cố Hi lập tức gọi điện báo cháy, Vinh Kinh và Ngô Phất Dục thì xuống xe, xông về phía chỗ cháy.

Trên sân thượng, một nam nhân đứng chung quanh hỏa diễm, hắn giống như thiên thần sừng sững giữa bầu trời.

Hỏa điệp ở quanh người hắn bay múa, hỏa diễm sắp thiêu đến hắn, lại bị lực lượng nào đó tránh đi, ở chung quanh hắn hình thành một vùng đất trống.

Đưa tay sờ ngọn lửa gần trong gang tấc, ngọn lửa lại rụt trở về, thấp giọng nói: “Quả nhiên ngươi không giết được ta.”

Ngươi đem sức mạnh cho ta, cùng ta trở thành một thể, bản thân liền vứt bỏ ưu thế độc nhất vô nhị của ngươi, ngươi hiện tại không cách nào giết ta, chỉ dám uy hiếp ta.

Tựa như Vinh Kinh ở trong ảo giác, phát hiện thiên đạo không cách nào chủ động xóa bỏ anh, Ngô Hàm Thích cũng phát hiện chỗ sơ hở này.

Ngô Hàm Thích lấy thân làm mồi nhử, không tiếc dùng tính mạng bản thân làm thí nghiệm, rốt cục xác định sự thật này, sau khi Thiên Đạo cho hắn lực lượng, thiên đạo chẳng những không thể giết hắn, còn muốn bảo vệ hắn. Ngay khi Ngô Hàm Thích đang thử chủ động nắm vững quy luật, Ngô Phất Dục chạy xuống dưới lầu, hắn nhìn thấy bóng người trên sân thượng, không biết có phải là ba không, hô lớn: “Ba!”

Ngô Hàm Thích nhìn về phía con trai, năm đó bác sĩ đều kết luận đứa nhỏ này sống không được. Là hắn tự tay nuôi dưỡng đứa nhỏ này từng chút một, cho dù sau này giáo dục con trai có sự sai lệch, nhưng đáy lòng đối với đứa nhỏ duy nhất này vẫn là dốc hết tình cảm.

Ngô Phất Dục liều lĩnh muốn xông vào trong đống lửa, nếu như không phải Vinh Kinh ngăn cản, hắn đã xông vào bên trong.

Trên trời giáng xuống một thanh thép đang bốc cháy, nếu không phải Vinh Kinh đánh gục Ngô Phất Dục, hắn có khả năng đã chết.

Trong lòng Ngô Phất Dục còn sợ hãi nhìn thanh thép đang cháy, chỗ đột này cách đó xa xa, trên lầu vừa rồi có thứ này sao?

Ngô Hàm Thích nhìn một màn này, lại lạnh như băng nhìn về phía bầu trời sấm rền kia.

Nó phảng phất như nói, giết ngươi không được, ta cũng có thể nghĩ biện pháp giết con ngươi, cái bug Vinh Kinh này nhất định phải tiêu diệt.

Xóa hắn đi, thế giới sẽ trở lại hình dáng ban đầu.

Nguyên trạng là gì, cốt truyện bị một cái gì đó hạn chế, tất cả mọi người phải dựa trên cốt truyện này để đi theo nguyên trạng?

Nguyên trạng như vậy, không cần cũng được.

Ngô Hàm Thích nhìn đèn bài trong đầu, tấm bảng hình người cuối cùng đang lóe lên.

Mà tấm bài màu vàng đại biểu cho Cố Hi cùng ánh sáng màu đỏ của Bug Vinh Kinh cũng đồng thời lóe lên.

Nhìn như song phương đang gặp nguy hiểm, nếu như bên mình thắng, lực lượng của Thiên Đạo cũ chỉ biết lớn mạnh, trở lại nguyên trạng nó muốn, thân là người đại diện của nó  kết quả như thế nào còn chưa biết.

Một khi Cố Hi và Vinh Kinh hoàn toàn phá vỡ quy luật này, đem năng lượng cuối cùng của nó tiêu hao hết, thế giới sẽ bị viết lại, thiên đạo cũ cũng sẽ cực nhanh suy nhược, hắn thân là cộng hưởng cùng Thiên Đạo cũng có thể sẽ chết, nhưng đây cũng đồng thời là thời cơ khống chế tốt nhất.

Dã tâm của Ngô Hàm Thích luôn mạnh mẽ đến mức khiến người ta‌ sợ hãi, hắn mưu toan từ con mồi biến thành thợ săn ‌, trở bàn tay khống chế.

Ngô Phất Dục nằm sấp trên mặt đất, nhìn thấy ba hắn đạp ngọn lửa, chậm rãi đi tới.

Mà phía sau hắn là hỏa điệp đột nhiên phun trào cuồng vũ trên không trung, một khắc kia, hắn bị một màn trước mắt này mê hoặc hoàn toàn quên mất một màn này hoàn toàn không hợp lý.

Vinh Kinh cũng nhìn Ngô Hàm Thích từ trong ngọn lửa đi ra, phát hiện ánh mắt Ngô Hàm Thích càng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào, giống như một người đứng xem chân chính

Vinh Kinh: “Chú Thích.”

Ngô Hàm Thích gật đầu, nhìn con trai nói: “Lại đây.”

Ngô Phất Dục đi tới, thấy ngay cả quần áo của ba mình cũng không bị lửa đốt, có chút kì quái.

Nhìn thần sắc ba mình lạnh như băng, hắn câm như hến.

Ha cha con lướt qua người Vinh Kinh và Cố Hi.

“Tự cầu phúc.”

Một ‌ câu nói, tung bay ở trong ngọn lửa ‌.

Ngô Hàm Thích lau lại vết máu chảy ra trên khóe miệng.

Sức mạnh của nó đang bị phá hủy.

Để cho sức mạnh của nó nhanh chóng tiêu tan, ta sẽ che chở, các người chỉ có thể nghĩ biện pháp nghịch thiên đi, phá vỡ hết tất cả.

Trên thế giới có một loại đàn ông, anh ta sẵn sàng đối phó với bạn, một bên còn có thể mỉm cười với bạn, chuẩn bị cho bạn, cũng cổ vũ bạn.

Vinh Kinh biết vì sao, cảm thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, mỗi lần anh nhìn thấy Ngô Hàm Thích cười với anh như vậy, liền cảm thấy không có chuyện tốt.

Chú không sao, có thể đừng cười được không?

Xa xa là là tiếng xe cứu hỏa, Cố Hi nhìn cảnh hỏa điệp bay múa, cũng giống như cảm ứng được cái gì đó, thần sắc ngưng trọng nhìn bóng lưng Ngô Hàm Thích, nắm chặt tay Vinh Kinh.

Cố Hi: “Sao lại cảm thấy tâm tư của ông ta đối với anh không đơn thuần nhỉ.” AO thì thôi đi, giờ ngay cả B cũng muốn đến cướp người?

Vinh Kinh: “…”

Bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt đã biến mất.

Vinh Kinh dứt khoát nắm lại tay Cố Hi, nếu có người này ở bên cạnh, thì có gì phải lo.