Edit by Mặc Hàm
Sau khi chìm xuống đáy nước, trong lòng Vinh Kinh tính toán thời gian, chậm rãi nổi lên.
Cho dù không có camera, biểu tình của anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì nỗi lo lắng cùng thống khổ đang ẩn dấu, không có chút lười biếng nào.
Đúng như Cố Hi dự đoán, Vinh Kinh vẫn duy trì tiết tấu diễn xuất của mình.
Can cứ và bối cảnh và sự thay đổi tâm lý của nhân vật, khi không tìm dược ngọc bội, thời gian Phó Khiên Minh ngâm nước ngày càng dài. Lần cuối cùng là không thể hô hấp nữa mới ngoi lên. Vì để tạo cảm giác chân thật, Vinh Kinh sẽ điều chỉnh thời gian ở hồ.
Anh đã từng vì để làm một bộ phim kinh dị về cá mập, và bỏ ra nhiều tháng trời để nghiên cứu cách bơi lặn, cũng từng đã từng luyện tâm thời gian nhả khí trong thời gian dài. Nói với đạo diễn rằng khả năng chịu đựng và bơi của mình rất tốt, cũng có cơ sở thực tế.
Vinh Kinh từ mặt nước đi ra, trên không trung từng bọt nước óng ánh rơi xuống.
Khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh khác nhau, biểu tình của Vinh Kinh hoàn toàn ngây dại.
Vẫn là buổi tối, trăng sáng sao thưa, anh ở trong hồ nước, xung quanh là máy quay và nhân viên công tác. Sau khi Vinh Kinh lên bờ, rất nhanh đã có nhân viên quen mặt vây quanh anh, trong miệng nói Vinh lão sư vất vả rồi.
Vinh Kinh nhìn quần áo trên người mình, ký ức trở về.
Đây là cảnh mà anh trước khi xuyên qua, là một bộ phim trinh sát hình sự, anh vào vai cảnh sát bị tình nghi liên quan đến vụ án. Để thoát khỏi bị tình nghi, anh phải nhảy xuống hồ để tìm kiếm nơi hung thủ dìm xác có chứng cứ hay không.
Theo nội dung đi sâu của bộ phim, bên cạnh anh càng ngày càng nhiều người quan trọng chết đi. Anh cũng dưới áp lực tinh thần cực lớn, bước vào tuyệt cảnh, bộ phim này thuộc loại phim ngắn trên mạng, cốt truyện rất nhanh, nhưng lúc ấy Vinh Kinh rất dụng tâm để quay nó.
Dể đảm nhận vai diễn này, anh đã giảm được 15 kg trong vòng nửa tháng.
Nhưng bộ phim này trong thực tế đã quay xong, đáy hồ kia có chức năng xuyên qua và đảo ngược à?
Từ sau khi không hiểu tại sao lại xuyên không, Vinh Kinh cảm thấy mình gặp phải cái gì cũng không quá kinh ngạc, hơn nữa so với vừa mở mắt đã đến thế giới tiểu thuyết, thì từ hồ nước mà xuyên qua càng phù hợp với nguyên lý xuyên không hơn.
Khi anh trở lại vị trí của mình, một thời gian trôi qua rồi mà anh vẫn còn nhớ vị trí diễn hàng ngày của minh.
Bên cạnh nói rõ, thời gian và địa điểm này chiếm một vị trí nhất định trong Vinh Kinh.
Vinh Kinh đang chạm rãi tiêu hóa chuyện lại xuyên không lần nữa, liền nhìn thấy từ xa, chỉ hai đang đẩy xe bánh ngọt đi tới. Trên mặt bánh ngọt còn cắm nến, hoa xiêu xiêu vẹo vẹo. Vinh Kinh biết đây thật ra do chị hai mình nấu ăn không quen, làm ra.
Chị cùng các diễn viên khác trong đoàn phim và nhân viên hát bài chúc mừng sinh nhật, chung quanh là pháo hoa nở rộ đầy trời.
Chị hai giờ tay lắc lắc trước mặt anh, cười nói: “Không phải là ngay cả sinh nhật mình mà em cũng quên đấy chứ, ngốc à? Sao lại không phản ứng?”
Vinh Kinh há miệng, sững sờ nhìn người trước mặt, nội tâm trỗi dậy.
Chị chỉ tồn tại trong trí nhớ của anh, giọng nói của Vinh Kinh hơi khàn: “Chị hai…”
Thì ra không phải là không muốn, anh chỉ một mực đặt sâu trong nội tâm, ý đồ lãng quên thế giới của chính mình.
Bởi vì biết mình tạm thời không tìm được biện pháp trở về, thay vì đắm chìm trong quá khứ không bằng nhìn về phía trước.
Con người luôn luôn vô thức tìm kiếm gốc rễ của họ, gốc rễ ở đâu, nhà ở đâu, gia đình là dấu ấn ban đầu.
Anh rất nhớ bọn họ, thực sự nhớ.
Vinh Kinh đột nhiên tiến lên, ôm chị hai nhỏ nhắn của mình vào trong ngực.
Chị hai chưa từng thấy bộ dáng nội liễn của em mình biểu lộ ra ngoài, còn rất kinh ngạc.
“Sao mà cảm giác em muốn khóc vạy, được rồi, bố mẹ đang ở trên đường. Buổi tối, chúng ta cùng nhau về nhà chúc mừng.” Thấy Vinh Kinh còn chưa phản ứng, chị hai lại nói, “Bảo bảo, không phải là vị chị cả không tới nên không vui. Chỉ cả đang ở bên kia đại dương không thể trở lại được. Chị ấy nói sau này sẽ gọi video cho em.. Ôi bao lâu rồi, còn chưa thấy vẻ làm nũng này của em.”
“Đừng gọi em là bảo bảo.” Đã nói bao nhiêu lần rồi.
Chị hai dở khóc dở cười, vỗ đầu Vinh Kinh: “Quên mất, Vinh Kinh nhà chúng ta lớn rồi.”
Biểu tình Vinh Kinh bỗng dừng lại, anh đã trở lại, vậy Cố Hi thì sao?
“Chị hai, chị còn nhớ cuốn tiểu thuyết chị đưa em xem không?”
“Tiểu thuyết nào?”
Vinh Kinh nói: “Chính là cuốn tên là…” Tên gì nhỉ?
Tại sao không nhớ rõ, giống nhưu có tầng sương mù bao phủ đến kí ức của anh.
Vinh Kinh bỗng nhiên nhìn xung quanh mình, trăng, cây, tiếng gió, bóng tối, không có chỗ nào mà không chân thực cả.
Thậm chí ngay cả xúc cảm cũng vậy, Vinh Kinh mở bàn tay mình ra, năm ngón tay nắm chặt.
Tôi đang ở đâu?
…
Cố Hi đi đến gần nơi Vinh Kinh lần thứ ba lặn xuống, tìm một vòng, hồ nước vốn đục ngầu, hơn nữa là buổi tối, càng không nhìn thấy gì cả.
Cố Hi dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác tìm.
Tay cậu mò mẫm chung quanh, lại ở chỗ phụ cận kia không tìm thấy dấu vết Vinh Kinh, bốn phía chỉ có nước.
Ngay lúc sắp tuyệt vọng, rốt cục cảm giác được thân thể của một người khác, Cố Hi quả thực muốn mừng đến phát khóc.
Cậu cho rằng Vinh Kinh bị thứ gì đó dưới nước quấn lấy, nhưng trên thực tế Vinh Kinh ôm chân, cả người cuộn mình.
Hành động này, khá giống như hành động của đứa trẻ khi mới sinh, trong sự chống đỡ im lặng và bảo vệ bản thân.
Trạng thái này của Vinh Kinh thật sự quá quỷ dị, trái tim Cố Hi đập thình thịch, tìm đến môi Vinh Kinh, dán lên, đem không khí vừa rồi vẫn giữ trong miệng truyền qua.
Môi Vinh Kinh luôn ấm áp, cho tới bây giờ đều mang theo nhiệt độ.
Nhưng giờ phút này, lại lạnh như băng.
Tay Cố Hi giống như cái sàng, nâng mặt Vinh Kinh lên, tỏng lòng điên cuồng hò hét tên Vinh Kinh.
Vinh Kinh.
Vinh Kinh…
Cậu kéo thân thể Vinh Kinh, cố gắng bơi lên phía trước.
Cũng không biết có phải nghe thấy tiếng la của Cố Hi hay không, thân thể Vinh Kinh không còn cứng ngắc như vậy, thời gian dài bế khí làm cho toàn bộ trạng thái của anh giống như người chết.
Khi Cố Hi đưa Vinh Kinh lên bời, Cố Hi thở hổn hển, bản thân còn chưa điều chỉnh lại, liền đưa tay ra hiệu người xung quanh cách xa một chút, để cho không khi lưu động.
Người chung quanh thấy thế, lập tức không còn gắt gao vây quanh hai người nữa, mọi người cũng không nghĩ tới Vinh Kinh nhìn qua bơi rất tốt, thật sự thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Thanh âm ồn ào không dứt bên tai, ở bên tai Cố Hi vang lên ong ong.
Cố Hi không để ý tới người khác, sau khi xác định Vinh Kinh còn hô hấp, thần thái của cậu không hề buông lỏng chút nào. Bước lên ngồi trên người, tiến hành CPR (hồi sức tim phổi), bàn tay đan chéo, đếm tốc độ thời gian ấn.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Vinh Kinh không hề có phản ứng.
Qua một hồi lâu, Vinh Kinh rốt cục đã chậm rãi thở một hơi, đem nước phun ra
Vinh Kinh trừng mắt nhìn, cảm giác đôi mắt có chút đau đau.
Trên mi mắt dính những giọt nước tinh tế dầy đặc, như la thủy tinh rơi, mặt Cố Hi xuất hiện dịu dàng qua thủy quang, như mộng ảo.
Vinh Kinh không khỏi vươn tay ra, giống như muốn cảm thụ nhiệt độ của cậu một chút, nhưng rất nhanh lại thu về, anh nhìn xung quanh, lý trí dần dần trở về.
Đám người Lưu Vũ chuẩn bị gọi điện 120, đừng nói Vinh Kinh là thiếu gia nhà giàu, cho dù không phải, anh cũng là diễn viên chính của bộ phim này, nếu thật sự xảy ra tai nạn gì, bọn họ cũng không có biện pháp nào mà giải thích.
Vinh Kinh nhẫn nhịn, nói: “Đừng gọi 120, đợi lát nữa tôi sẽ mình đến bệnh viện kiểm tra.”
Vinh Kinh không muốn làm lớn chuyện, một mặt Tạ Lăng gần đây vì xử lý tình trạng lộn xộn Tạ Kỷ Thịnh lưu lại đã rất bận rộn, không muốn để Tạ Lăng lo lắng. Mặt khác, anh cảm giác ảo giác lần này, có chỗ nào không giống nhau, anh chỉ muốn giảm thiểu ảnh hưởng.
Ảo giác lần này, toàn bộ quá trình quá tự nhiên, vô luận là khống chế thời gian, hay là phương thức đánh vào, đối với tâm lý anh đều nắm chắc vừa vặn, thậm chí trong ảo giác không có chút sơ hở nào, gần như hoàn mỹ.
Vinh Kinh ại nhìn lên bầu trời, nó không có bất kỳ thay đổi nào, tựa như không phải nó làm.
Hoàn mỹ?
Đúng, lần này an bài thực sự quá hoàn mỹ.
Sự hoàn mỹ như vậy không giống như mấy lần trước giống như có thủ tục quy định, có thể cảm giác được sơ hở tương đối rõ ràng, hoặc là có năng lực tránh thoát, lần này logic kín đáo, thiết kế của mỗi một vòng đều khiến anh lâm vào kỳ cảnh.
Lần này, càng giống như là tử cục.
Thật giống như… Có người ở sau lưng điều khiển tất cả.
Vinh Kinh biết, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều, bởi vì lần này chạy về từ cõi chết mà quá mẫn cảm.
Nhưng ‘ám sát’ như vây, đối với anh mà nói tự nhiên là càng cẩn thận càng tốt.
Nếu như thật sự có người đứng sau màn, nơi này anh gây ra động tĩnh lớn như vậy, người nọ có thể biết được càng nhiều vấn đề hơn.
Sau khi Vinh Kinh lấy lại tinh thần, thương lượng với tổ đạo diễn không nên để chuyện này lọt ra ngoài, lý do là không muốn bởi vì điều này khiến đoàn làm phim lên hot search, vẫn là tất nhiên sẽ bị hắc ám tìm kiếm. Đoàn làm phim nào mà có người suýt chết, có thể có danh tiếng tốt?
Lưu Vũ cảm động một trận, cảm thấy người mới này thật sự là vì đoàn làm phim suy nghĩ, vừa săn sóc vừa hiểu chuyện.
Đợi đến khi Vinh Kinh mang theo trợ lý rời đi bệnh viện, Lưu Vũ mới giật mình hoàn hồn.
Bộ phim này này nhà đầu tư lớn nhất của bọn họ không phải là Tạ gia sao, bên trong còn có tiền đầu tư cá nhân của Vinh Kinh.
Vinh Kinh có những lo lắng này, còn không phải là vì bộ phim của mình sao.
Hắn vỗ đầu: “Ây da, chẳng trách người ta là ông chủ.”
Cảnh giới tư tưởng này không giống nhau!
Làm việc có lợ i cho mình, lại làm cho bọn họ cảm kích đến rơi nước mắt, tư bản đúng là tư bản..
Chu Du từ công ty chạy tới tiến lên, khoác áo khoác cho Vinh Kinh, bọn họ đang đi ra khỏi đoàn làm phim, đụng phải Cố Hi được trợ lý mang đi thay quần áo.
Vừa rồi cứu Vinh Kinh trở về, Cố Hi đã bị người xung quanh vây lấy rời đi, mà bên Vinh Kinh cũng không ít người hỏi han ân cần, hai người đã hoàn toàn tách ra. Thậm chí còn chưa kịp nói mấy câu.
Lần này gặp lại nhau, tầm mắt hai người trên không trung sốt ruột, giống như một sợi tơ, nối liền hai đầu, kéo nhau.
“Anh ở đây đợi một chút.”
Vinh Kinh nói xong, khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, kéo cổ tay Cố Hi chạy đi.
Cố Hi khẽ hô, tầm mắt dừng lại trên cổ tay bị nắm.
Mặc Điềm và Chu Du nhìn đối phương, tầm mắt dời đi.
Luôn cảm thấy bọn họ rất dư thừa.
Hai người đi đến khúc quanh.
Vừa rồi ở trong ảo cảnh, hình như anh nghe được giọng của Cố Hi.
Nếu như không phải là giọng nói của Cố Hi, có lẽ anh sẽ vẫn chìm đắm trong ảo cảnh kia, cho rằng mình thật sự trở về.
Chỉ có Cố Hi, mới có thể làm cho Vinh Kinh cảm giác được, anh trở lại hiện thực chân chính.
Nơi này là ngõ cụt, Cố Hi bị một bàn tay to ấm áp nắm eo, ôm đè lên tường.
Nỗi sợ hãi sau khi trở về hóa thành màu sắc dục vọng nồng đậm, ở trong góc tối tăm này, mập mờ không chút kiêng nể gì mà trải ra.
Vinh Kinh một tay vuốt ve mặt người trong ngựuc, cảm giác sự chân thật của Cố Hi.
Cậu ở đây, nơi có cậu mới là chân thật.
Nhiệt độ giữa các ngón tay từ hàm dưới đến thái dương, mơ hồ lướt qua khóe môi.
Cố Hi cảm thụ được xúc cảm tinh tế này, hai tay chậm rãi vòng qua, thuận theo hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Ngay lúc sinh tử trong nháy mắt, bọn họ đều phảng phất cảm nhận được loại sợ hãi do âm dương cách trở này, cấp bách muốn xác định cái gì.
Cố Hi cho rằng kế tiếp sẽ là một nụ hôn mang theo khí tức hung ác cùng cướp đoạt, cậu muốn Vinh Kinh hung hăng dùng sức, chỉ có như vậy hắn mới có thể xác định người này còn sống, thủy chung tồn tại.
Đợi một hồi lâu, Cố Hi cảm thấy đầu vai mình hạ xuống một cái đầu ấm áp.
Trái tim trầm xuống, Cố Hi kinh ngạc mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Vinh Kinh tựa vào vai cậu, giống như một chú chó lớn.
Vinh Kinh tham lam hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Hi, làm cho tâm tình nóng nảy của mình dần dần ổn định lại.
Cố Hi hít sâu, thiếu chút nữa đã quên, người này chỉ coi cậu là bạn bè, nhiều nhất chính là có cảm giác trên mức tình bạn một chút. Chút cảm giác này cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không.
Vào thời điểm này, Vinh Kinh sẽ chỉ cho một cái ôm.
Những thứ khác, là lỗi của cậu, nghĩ quá nhiều.
A, bạn bè chết tiệt.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh cao lớn từ xa đi tới, nhìn chung quanh, đang tìm kiếm cái gì đó.
Vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đan xen trong góc, ánh mắt lười nhác, dừng một chút.
Vinh Kinh đưa lưng về phía vẫn chưa phát hiện, hơn nữa anh toàn bộ tâm tình đều đang xác định tính chân thật của thế giới này, tâm tư đều đặt ở trên người Cố Hi.
Cố Hi lại vừa vặn mặt đối mặt, khi phát hiện người đứng ở dưới ánh đèn, Cố Hi một tay vòng lên tấm lưng rắn chắc của Vinh Kinh, một tay chạm vào tóc của Vinh Kinh. Tới gần tai Vinh Kinh, thở nhẹ, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện, xa xa nhìn giống như đang hôn.
Hai mắt lại không rời khỏi Ngô Phất Dục.
Ánh mắt mềm mại dịu dàng của Cố Hi, lập tức sắc bén, tràn ngập sát khí: Cút!