Edit by Mặc Hàm
Ngực có chút đau, cũng có chút ngứa.
Quả thực không thê tin được ‘Trích Tiên’ thường ngày thanh lãnh lại làm chuyện này.
Mui thơm tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng có thể kích động dục vọng, mong muốn, lan ra trong cơ thể alpha.
Những thứ này vốn đã hoạt động quá hăng hái trong khoảng thời gian này, mà Vinh Kinh luôn cố gắng áo chế chúng nó.
Áp chế không phải tốt lắm, mới duy trì khoảng cách với Cố Hi.
Nếu như ngày hôm nay công phá, tất cả các kế hoạch xa lánh lúc trước của anh sẽ tan thành mây khói.
Dưới sự phát lực liên tục của pheromone, Vinh Kinh cảm thấy đầu óc thập phần choáng váng.
Choáng váng như vậy có thể so với mười ngàn bình Nhị Oa Đầu, anh cho dù có là tường đồng vách sắt, thỏa hiểm cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thân là người hiện đại, lý trí và thân thể không cách nào áp chế được bản năng đang điên cuồng đụng chạm chiếm thế thượng phong.
Vinh Kinh chỉ có thể không nhúc nhích, hy vọng Cố Hi có thể tỉnh táo.
Cố Hi lại giống nhưu một con nai bị cái gì làm choáng váng đầu óc, đâm đàu vào trong ngực alpha. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay của cậu giống như ma pháp.
Châm lửa xong quanh, châm mà không vén.
Tiết tấu khiến người ta muốn mà không dừng lại được.
Thấy Vinh Kinh ý động, liền lập tức đổi chỗ khác, quyết không để Vinh Kinh thaoir mái chiếm được.
Bất kỳ alpha nào cũng sẽ bị tra tấn bởi trạng thái muốn mà không được này.
Lúc này Cố Hi tựa như một tiểu ác ma, tà ác lại đơn thuần, khiến người ta sa đọa.
Hai người đã sớm quên Mặc Điềm đang chờ ở cửa, Vinh Kinh đã vào phòng một thời gian, muốn kéo Cố Hi đang ngồi trên ban công, căn bản không nghĩ tới gì khác. Cho nên chỉ dùng đồ vật tại cửa để ngăn lại, để cho Mặc Diềm bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào.
Mặc Điềm chờ mãi, không thấy bên trong có động tĩnh, cẩn thận mở cửa, thò đầu ngó nghiêng bên trong.
Khi vừa mở cửa ra, cuồng phong mạnh mẽ giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cuốn tới.
Ngoài cửa sổ là công viên, xa xa chỉ có những ngọn núi, phim trường ở vùng ngoại ô, phong cảnh vô cùng dễ chịu.
Vào buổi tối, ánh sáng gần khách sạn không quá sáng.
Trong ánh sáng mờ tối bên trong, nửa độ ấm áp.
Một người nằm, một người ngồi phía trên, mập mờ cùng cảm xúc mãnh liệt đan xen.
Cảm giác được tiếng động bên ngoài, Cố Hi giống như bị quấy rầy, ánh mắt mềm mại trong nháy mắt giống như một thanh ám khí, bắn ra ngoài cửa.
Cậu chờ giờ khắc này đã lâu như vậy, quyết không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Mặc Điềm làm trợ lý mấy năm, đã quá quen thuộc với Cố Hi.
Chưa bao giờ thấy Cố Hi như vậy, ánh mắt kia phảng phất như đang nói: Đi ra ngoài!
Ở xa xa càng ngày càng thô, sấm sét đan xen, dáng dấp Cố Hi thật sự làm chấn động lòng người.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, khoảng khắc đó cậu biết, Cố Hi không say.
Mặc Điềm khiếp sợ không cách nào nói nên lời, cơ hồ trong nháy mắt đối diện tầm mắt, máy móc đá rơi vật cản trở bên cạnh cửa phòng, lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại.
Đóng cửa lại, mạnh mẽ vỗ vỗ ngực.
Cố Hi, anh còn nhớ mình là omega không, sao…có thể cưỡi, cưỡi đấy….
Mặc Điềm luôn cảm giác mình cảm thấy thứ gì đã vỡ vụn.
Người làm phiền rốt cục cũng rời đi, nhưng trận gió lạnh kia đã cũng kéo lại một chút lý trí còn sót lại của Vinh Kinh trở về, sinh ra phản công mãnh liệt nhất, anh mơ hồ biết nếu lần này không khống chế được, quan hệ của hai người liền hoàn toàn thay đổi.
“Chờ…” Ngay cả mấy chữ cũng không nói rõ ràng, Vinh Kinh muốn nói, Cố Hi cậu sẽ hối hận!
Cố Hi có thể cảm thấy nơi rục rịch kia, rốt cục từ trong tuyệt vọng tro tàn đi ra.
Vinh Kinh không phải đối với anh hoàn toàn không có cảm giác, cho dù chỉ là thân thể, cũng đủ rồi.
Toàn thân Vinh Kinh giống như bị thiêu cháy, gian nan đẩy Cố Hi, lại không thể dùng sức làm cậu bị thương, bên kia còn muốn khống chế người trong ngực đang cựa quậy, giờ khắc này Vinh Kinh hận không thể hóa ra vô số thân thể.
Cũng không biết qua mấy giây, một tia lý trí cuối cùng của Vinh Kinh cũng ở trong khí tức mãnh liệt kia, dần dần vỡ ra.
Tiểu yêu tinh giống như là núi lửa ngủ đông nhẫn nại đã lâu mới bộc phát, căn bản không quan tâm, không kiêng nể gì tản ra nhiệt lực của mình.
Đủ sức, đem nam nhân trước mắt không gì xuyên thủng được này, làm cho ngổn ngang.
Một tia lý trí cuối cùng của Vinh Kinh rốt cục cũng vỡ vụn.
Vinh Kinh mạnh mẽ nắm lấy ngón tay trêu chọc khắp nơi, lần đầu tiên cúi đầu hung hăng cắn một cái.
Cố Hi đau đớn hít sâu một hơi, oán giận trừng mắt một cái, ánh mắt quấn quýt.
Vnh Kinh mắt đỏ ngầu, động tác giống như một con báo săn, trực tiếp xoay người, vị trí hoàn toàn đảo ngược.
Ở trong lồng ngực Vinh Kinh, Cố Hi có vẻ yếu đuối trắng trẻo, giống như là sương đang chờ đón lấy.
Vinh Kinh không nhiều lời, trực tiếp một tay kéo cổ áo mình một cái, cúc áo trượt ra một đường cong trên không trung.
Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của hai người, cùng với âm thanh nhỏ nhắn tràn ra bên môi Cố Hi.
Ngoài cửa sổ sấm sét vang lên, sấm sét điên cuồng là một bản giao hưởng đang chạy nhanh trên dây cung.
Giống như lần đầu tiên đánh dấu, tất cả các mạng gần khách sạn đã đình công hoàn toàn, tất cả các thiết bị điện đã bị cắt đứt, phải biết rằng Thượng Kinh đã không mất điện trong nhiều thập kỷ liên tiếp, nhiều người trẻ tuổi thậm chí không biết mất điện là gì.
Toàn bộ hách sạn rơi vào một bóng tối, càng làm cho người ta không thể tin được chính là, rất nhiều khách hàng chạy ra ngoài cửa sổ xem nhà người khác có phải cũng mất điện hay không, phát hiện trong không khí có một cỗ tin tức ngọt ngào như có như không.
Ngửi thấy hương vị ngọt ngào này, các alpha vô cùng nóng nảy, cảm xúc táo bạo này quét qua đại đa số khách hàng lớn. Thỉng thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ và sức mạnh hung hãn bùng nổ.
Nhân viên khách sạn đến từng nhà tặng nến và hỏi thăm tình hình, nếu mở cửa đúng lúc alpha, thì chào đón họ chính là câu trả lời nóng nảy của nhóm alpha này.
Bọn họ giống như núi lớn, tràn đầy lệ khí.
Nhân viên phục vụ kiên trì hỏi hăm, đến hai tầng này, biết là đoàn làm phim bao trọng, bên trong cũng có rất nhiều ngôi sao lớn nhỏ, thậm chí ngay cả siêu sao hàng đầu Cố Hi cũng ở bên trong, càng vô cùng cẩn thận.
Khi đi cửa Cố Hi, hai nhân viên phục vụ đẩy đẩy, rốt cục có một nhân viên phục vụ omega gõ cửa.
“Xin chào, cậu Cố, xin hỏi cậu đã ngủ chưa?”
“Cậu Cố?”
Liên tục mấy tiếng, đều không có bất kì phản ứng nào.
Bọn họ cũng không biết, bên trong chỉ cách bọn họ một cánh cửa, Cố Hi đang bị đè lên tường, bị một lực đạo cường hoành khác muốn làm gì thì làm.
Cửa sổ ban công đóng chặt, đem mùi pheromone nồng đậm chặn lại trong không gian rộng lớn này.
Dọc đường đi đều là quần áo rơi xuống, Cố Hi cảm thấy alpha trên người muốn quay đầu, Cố Hi hướng về phía cánh cửa nói: “Về đi!”
Giống như đến thời điểm mấu chốt, bị người khác quấy rầy.
Nhẫn nhịn, liền thiếu kiên nhẫn.
Nhân vân phục vụ ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, hình như đó đích thực là giọng nói của Cố Hi.
Cố Hi đối xử với người khác cho tới bây giờ cũng không tính là ngạo mạn, nhiều nhất là có chút xa cách, còn chưa từng thiếu kiên nhẫn như thế.
Bọn họ không dám ở lại, chỉ đặt nến xuống, kèm theo một tờ giấy xin lỗi viết tay, nói rằng họ cần phải liên hệ với quầy lễ tân của họ bất cứ lúc nào.
Cố Hi quay đầu, liền nâng khuôn mặt alpha có chút mở mịt, tới gần.
Khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hơi thở mong manh nói: “Đừng nhìn.”
Đừng nhìn người khác, chỉ nhìn tôi.
Có tôi, còn chưa đủ sao?
Alpha không lên tiếng, vẻ mặt cùng bình thường không sai biệt lắm, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất bình tĩnh, chỉ có động tác trên tay càng ngày càng nhanh, không chút lưu tình.
Đem giọt sương không ai có thể lấy này, rút lấy, thẩm thấu, không chừa chút nào.
Sự nhiệt tình tràn đầy nhuộm đẫm không gian này.
Lúc trước khí tức bị cắt đứt lại, đang muốn tiếp tục thì hai cái điện thoại di động đồng thời đổ chuông.
Ánh sáng chói mắt trên thảm, không kiêng nể gì mà bắn ra hào quang chói mắt.
Nếu có người liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, liền sẽ phát hiện.
Vừa rồi là trọng thái không có mạng, trong chớp nhắt liền biên thành đầy sóng, quỷ dị đến cực điểm.
Cố Hi khẽ run, cậu đang hãi sợ.
Nội sợ hãi một lần nữa lại dâng lên
Vinh Kinh, một người có thể lấy mặt nạ phòng độc ra để đối phó với sự tồn tại của omega.
Một đạo công kích lâu không phá được, phảng phất vĩnh viễn không có sơ hở rào cản nào, trải qua mấy lần đột nhiên dừng lại. Có lẽ sự cấm đoán này tại một thời điểm nhất định đã trở thành một định luật giữa hai người.
Không có bao trùm, Cố Hi tựa như dây leo mềm mại không chỗ trốn dưới sấm sét, không có cành cây để bám vào.
Cố Hi không biết, tựa như lần đầu tiên đánh dấu của cậu, là một phần quan trọng của thế giới này, khi cậu lựa chọn làm kẻ thế thân nguyên bản ngoài sắp đặt của vận mệnh. Sứ mệnh của cậy sẽ càng lsuc càng lệch khỏi quỹ đạo, tất cả mọi thứ chung quanh sẽ đối nghịch với cậu.
Những tiếng sấm và những gián đoạn, sau đó sẽ liên tiếp xảy ra, và tương lai sẽ xuất hiện tầng tầng lớp ‘bất ngờ’ càng ngày càng mãnh liệt.
Người đàn ông này là cát, càng muốn nắm chặt, càng dễ trôi đi.
Cố Hi nhắm mắt lại, chờ tuyên án cuối cùng.
Vạn vạn không nghĩ tới, khi cậu cho rằng nhiệt độ cuối cùng kia cuối cùng cũng sẽ rời đi, thì lại lưu lại.
Lần này alpha dứt khoát ở trần, khom người nhặt lên hai cái điện thoại đang điên cuồng đổ chuông, cũng không nhìn xem ai gọi. Một tay ném hai cái vào buồng tắm, ném cực mạnh cực chuẩn, điện thoại cùng rơi trên mặt bàn.
Chân thon dài nhấc lên, trực tiếp đạp cửa, ngăn cách tiếng chuông, một tay ôm lấy omega sắc mặt cứng ngắc.
Xúc cảm dịu dàng, từ mi tâm một đường hướng xuống dưới.
Giống như đang ôn nhu trấn an, chỉ là hoàn bất động chính là động tác của anh càng thêm thô bạo hơn.
Phía sau còn có mấy tiếng gõ cửa lục tục, nhưng không ai để ý tới.
Trong nháy mắt đau đớn, Cố Hi giống như hiến tế, nâng thân thể lên, nghiêng người đặt ở phía trên lăn qua lăn lại, lưu lại giọt mồ hồi trên hầu kết.
Từ lần đầu gặp, cậu cảm thấy chỗ đó vồ cùng khêu gợi.
Cuối cùng hôn lên, dấu ấn thuộc về cậu.
Băng hỏa hai tầng.
Nhiệt độ da thịt càng ngày càng tăng vọt.
Chìm chìm nổi nổi.
Càng ngày càng kịch liệt.
Tất cả âm thanh ngoài cửa sổ đã bị sấm sét che giấu.
Trong phòng chỉ có từng đạo tia chớp chiếu sang vào thân ảnh của hai người.
…
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Trông đại dương pheromome rong chơi, khi Vinh Kinh rời đi, có một tia không chân thật.
Trong ý thức ngơ ngác, Cố Hi lại quấn lấy bị lực đạo nhẹ nhàng đẩy ra, không lấu sau lại bị một sức mạnh ấm áp vây quanh.
Cố Hi thực sự quá mệt mỏi, còn chưua nghĩ kĩ đã ngủ say.
Trong đầu chỉ có một nghi vấn.
Tại sao, chỉ có một lần?