Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 54: Tôi Rất Thích






Mặc Điềm phát hiện, Cố Hi hình như đang run rẩy, nhưng trong phòng có máy điều hòa không khí, cũng không lạnh mà.

Cố Hi quay lưng lại, duy trì động tác thật lâu, đến khi đoàn phim đã giục lần thứ ba.

"Cố Hi, chúng ta cần phải đi." Còn phải trang điểm, chời đợi để tham gia, thời gian rất gấp.

Sau đó cậu nhìn thấy Cố Hi nghiêng đầu, mắt giống như bị nước rửa qua, tràn đầy sức sống, giống như rơi lệ, như giọt sương sớm trên phiến lá vậy.

Cố Hy cầm một sợ dây chuyền thập tự giá trồng bình thường tỏng tay, nói với cậu: "Tôi muốn đeo nó lên." Nó là chiến bào của tôi.

Cố Hi không nghĩ tới mình đã suy nghĩ lâu như vậy, sợi dây chuyền như không hề báo trước mà xuất hiện trước mặt cậu.

Lúc mua rõ ràng xác định không phải tặng cậu, Vinh Kinh xấu tính quá đi.

Xấu đến khiến tim người ta đập thình thịch.

Cảm xúc của Cố Hi phập phồng, một ý thức khác từ trong bóng tối một lần nữa thức tỉnh.

Muốn người khác bước vào thế giới của mình, trước tiên phải phá vỡ bức tường bao xung quanh đã.

Cậu rõ ràng rất khao khát, tại sao không nhìn thằng vào trái tim mình.

Cậu sợ.

Sợ bị những tên biến thái phát hiện ra anh, và không cách nào bảo vệ anh ta.

Sợ trở thành gánh nặng của anh, sợ người đàn ông này cũng không thể chịu đựng được mình và rời đi.

Sợ sau một thời gian ở cùng, bị anh phát hiện mình không hoàn hảo, biết mình có khiếm khuyết.

Những âm thanh này, giống như từ trên trời truyền đến.

Giống như Cố Phong đang nói, lại giống như một giọng nói trong lòng Cố Hi đang rục rịch.

Cố Hi còn chưa ý thức được, bức tường thành mình vừa mới xây lên, đã xuất hệt một vết nứt.


Cố Hi không để ý những tạo âm này, trực tiếp bỏ qua Cố Phong.

Trước tiên đi phòng vệ sinh rửa tay, lau khổ, rồi trịnh trọng đem dây chuyền thánh giá đeo lên cổ.

Rubi ở giữa lấp lánh, nhưu mang theo ngọn lửa đang cháy dỏ.

Lúc Cố Hi cùng Vinh Kinh chọn dây chuyền, đã biết nút kích hoạt của nó nằm ở đâu.

Sau khi nhấn xuống, ánh sáng khởi động màu lam mơ hồ chợt lóe lên, sau đó rất nhanh liền trở thành dây chuyền bình thường.

Vinh Kinh bên kia chỉ cần đăng kí là có thể biết được vị trí của cậu.

Khóe miệng Cố Hi khắc chế nhếch lên.

Mặc Điềm phát hiện tâm tình cố Hi trở nên rất tốt, đừng hỏi cậu làm sao biết được.

Cố Hi vẫn duy trin tính cách lãnh đạm như cúc, chủ yếu là vì ngăn cản ong bướm vây quanh.

Thay vì nói thiết lập tính cách, không bằng nói đây đã trở thành một phần tính cách của cậu.

Nhưng người bên cạnh đã ở chung lâu vẫn có thể cảm giác được tâm trang cậu tốt hay xấu, tỷ như hiện tại, cả người đều như được sống lại.

Lúc ra ngoài, Mặc Điểm phát hiện Cố Hi cũng không cài nút áo trên cùng, có thể nhìn thấy một sợi dây chuyền nhỏ, còn có xương quai xanh hiện ra.

Làn da của Cố Hi quá trắng, phối hợp với một tầng đen trắng tương phản này, đặc biệt quyến rũ.

Mặc Điểm thẫn thừo nói một câu: "Tôi đã nghe một câu..."
Cố Hi: "Hả?"
Mặc Điểm: "Khi một alpha gửi quần áo cho ban, chính là muốn tự mình cởi nó từng cái một."
Mặt Cố Hi như bị thiêu đốt, hung hăng gõ trán Mặc Điềm: "Nói tào lao gì đấy! Xấu xa!" Vinh Kinh làm sao có thể...!
Đột nhiên nghĩ đến trong phòng riêng ở ga t3, hình ảnh khí tức giao hòa, Cố Hi càng không được tự nhiên.

Tâm tình vốn đang tốt bỗng rẽ đi một khúc, tốc độ quá nhanh khiến cậu có chút choáng váng.

Hai người đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra liền thấy một vị bồi bàn ôm một hộp thoạt nhìn có giá trị đi ra, đi tới trước cửa phòng của Cố Hi, gõ cửa, xem ra là tới tặng "lễ vật".


Cố Hi và Mặc Điểm liếc nhìn nhau, bước nhanh đi vào thang máy.

Đi đến cửa khách sạn, ngồi lên xe, mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, giống như thoát khỏi một kiếp nạn.

Dựa theo phương thức thông thường, khi Cố Hi gặp khó khăn, tất nhiên nội dung trong nguyên tác sẽ xuất hiện.

Nơi này cũng vậy, chỉ cần luôn để ý mọi động thái của Cố Hi, liền không có khả nagw bỏ qua cơ hội lấy lòng như vậy
Mà Vinh Kinh lúc này còn chưa đi đăng kí sử dụng, không biết Cố Hi đã kích hoạt định vị rồi
Chủ yếu là vì anh chưa từng tặng cho nam nhân thứ gì đặc biệt như vậy, vốn là định hỏi.

Nhưng anh tin tưởng Cố Hi một khi nhìn thấy vòng cổ định vị không chừng sẽ rất phẫn nộ, sau đó lập tức tìm anh tính sổ.

Tới thời điểm này, vẫn còn chưa mở ra sao?
Nên hỏi chút không?
Đang suy nghĩ, lại thấy phía trước, Tạ Lăng đang xem tài liệu ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, gióng như đang ẩn nhẫn gì đó.

"Tại sao không để Chu Du đè xuống?"
Ngày hôm sau sau khi Tạ Lăng tỉnh rượu lại, thân thể quá khó chịu.

Nhìn thấy em mình cố ý nấu canh giải rượu, đang vui mừng vì lâu rồi chưa nhận được sự quan tâm của người nà.

Tạ Lăng nhịn không được uống xong, hiện tại trong bụng đã đỡ hơn.

"Chẳng lẽ sau này xảu ra chuyện, liền áp xuống?"
"Có cái gì không thể?"
"Mọi người sẽ nhìn Tạ gia chúng ta thế nào?"
Tạ Lăng bị từ chúng ta của Vinh Kinh áp đến, có chút vui mừng.

Trên đường tới công ty, mới biết buổi tối, em trai mình bị hắt nước bận, định đem những hot search này cưỡng ép đè xuống.

Nhưng Vinh Kinh cũng không có ý định nhưu vậy, chắn không bằng thả, càng đè thì sau này càng bị áp chế hơn.

Bây giờ cư dân mạng thần thông quảng đại như vậy, sau khi phát hiện anh là người nhà họ Tạ, sẽ tạo thành ấn tượng cường quyền về Tạ gia.


Đối với một doanh nghiệp cũ, phải mất nhiều thế hệ nỗ lực để xây dựng danh tiếng, nhưng muốn hủy diệt nó rất dễ dàng, chỉ cần xảy ra chuyện là xong.

"Thân phận tiểu thiếu gia của Tạ gia, người ta không nhận ra sao?" Đây mới là điểm Tạ Lăng bất mãn.

"Đương nhiên không phả, em lấy thân phận là người nhà họ Tạ ra mà kiêu ngạo." Cái rắm cầu vòng này bất kể là ai cũng rất thích.

Ánh mắt Tạ Lăng đã ôn hòa hơn rất nhiều, thật sự mình đúng là thông mình.

"Nhưng em hy vọng ấn tượng đầu tiên của khán giả đối với em, trước hết hết là một diễn viên, sau đó mới là người nhà họ Tạ.

Anh, em nghĩ anh tự hào về em, không phải vì anh nghĩ rằng tất cả những thành tựu của em đều phụ thuộc vào gia đình.

Em lớn rồi, mấy chuyện này vẫn có thể xử lý được.

Lại nói này chỉ là một chút chỉ trích thôi mà, không đáng kể."
Kiếp tước xuất thân từ gia đình nghệ thuật, được vạn người chú ý.

Nhưng bởi vì không đáp ứng được kỳ vọng của khán giả, bị dư luận bao vây mấy năm.

Còn có cả anti fan chuyên tạo một đống chuyện scandal.

So với thời gian khó khăn đó, những thứ hiện này không ảnh hưởng đến anh.

Tạ Lăng nhìn Vinh Kinh, giống như đại bài sải cánh bay, sau khi thử chạy, sẽ vọt về phía bầu trời vạn dặm.

Mà điều hắn có thể làm hiện tại, chính là để em trai mình không bay nữa, đứng tại chỗ bảo vệ, mà không cần phải hạn chế chí hùng ưng này.

"Ngày hôm qua em làm rất tốt, những lão tổng đó đói với em cũng khen không ngớt lười.

Sau này nếu em cần hợp tác gì, cũng không cần phải giấu diếm."
"Anh, nếu thật sự có thịt nogn, nói như thế nào cũng nên để cho công ty giải trí Tạ thị chúng ta tước.

Anh đồng ý đầu tư Hoàng quyền sao? Mặc kệ bên ngoài nói nhưu thế nào, đó cũng là em——" Vinh Kinh lấy chuyện công ra đùa giỡn một chút.

"Đã ký, mấy ngày nay có thể định ra." Trực tiếp đánh gãy lời em mình đang tự tâng bống.

Phía trước đã nói đường hoàng như vậy, cuối cùng còn không phải muốn hỏi trong nhà muốn không.

Tạ Lăng không giống như thái độ chần chờ của người khác với Hoàng quyền, xem như chỉ là vì ủng hộ em trai mình thì hắn cũng sẽ nhảy vào.

Vinh Kinh hài lòng đi tới giải trí Tạ thị, lại phát hiện trong phòng luyện múa, đa số mọi người đều vây quanh cái TV LCD, ai nấy đầu rất chăm chú.


Vinh Kinh giật mình trong lúc thấy máy quay lướt qua một khuôn mặt quen thuộc.

Vừa định đến gần, đã bị mấy thực tập sinh không nhìn được đẩy ra: "Đừng đẩy, đừng đẩy, trật tự chút được không!"
Không bao lâu sau, ttrong đám đông phát ra tiếng reo hò kích động: "A a a a —— Cố Hi ra rồi kìa.

Hôm nay anh ấy đẹp trai quá đi!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hi mặc màu trắng, rất thích hợp với anh ấy! Sao trước đây không mặc, trái tim tôi không chịu được rồi!"
"Trời ơi, tôi nhìn thấy anh ấy lơn lên, chính vì anh ấy mới làm thực tập sinh!"
"Lúc trước nghe nói là bộ cao cấp của v mà, sao chưa thấy bộ này bao giờ nhỉ!"
Vinh Kinh chỉ có thể đứng xa hơn một chút, nhìn người trên màn ảnh, mặc bộ quần áo mà anh đưa, xem ra đúng là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cố Hi bước xuống từ ô tô, trong bộ vest vừa vặn, tôn lên dáng người mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt.

Vẻ mặt của cậu rất nhẹ nhàng và lạnh lùng, nhưng thoáng qua nét dịu dàng.

Khi ánh đèn và máy chụp hình đưa về phía cậu, cậu bình tĩnh bước về phía trước và chào fan trên đường đi.

Giống như đang mặc chiến giáp chỉ thuộc về cậu, tự tin lại thông dong, ở sân khấu thuộc về cậu tỏa ra hào quang chói mắt.

Hiện trường đặc biệt là những người hâm mộ Trung Quốc đến Vinichs, gọi tên cậu.

Cho dù gan nước ngoài không quen thuộc với cậu, cũng ở trong làn sống này, không nhịn được nhìn khuôn mặt có sắc đẹp vô biên giới kia, học phát âm sau đó cùng hô ra.

Tiếng reo hò liên tiếp, ngôi sao châu Âu và Mỹ đi tước thậm chí còn tưởng rằng có gì đó, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Cố Hi tựa hồ cảm giác được có ống kính quay về phía mình.

Trong ống kính phóng đại, cặp mặt lạnh nhạt kia gióng như truyền vào sắc thái của sinh mệnh, rực rỡ khiến người ta động tâm.

Ngón tay của cậu nhẹ nhàng đặt ở xương quai xanh của mình, giống như đang ấn cái gì đó.

Sau dó, dưới tầm mắt của toàn thế giới, môi từ từ câu lên.

Như thể nhìn ai đó qua ống kính.

Đnag nói: Tôi rất thích món quà này.

Vinh Kinh nhìn chăm chú vào người đang tỏa hào quang vạn trượng trong ống kính.

Trong khoảnh khắc đó, tâm đang bình tĩnh như mặt hồ, giống như bi lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống..