Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 13






Vinh Kinh đến tầng 4 của văn phòng Học viện Nghệ thuật biểu diễn, muốn tìm giáo viên chủ nhiệm lớp mình, thầy Hồ để nghe ý kiến về chính chủ
Chính là thầy Hồ lúc trước hết lòng muốn chính chủ trở thành nam chính của chương trình ban đầu kia.

Sau việc lật xe ở lần biểu diễn, người thầy này cũng là đối tượng bàn tán, nhưng ở đáy lòng ông vẫn cổ vũ chính chủ thoát khỏi gông cùm và cố gắng đối mặt với ống kính một lần nữa.

Bên cạnh chính chủ còn có một người tốt bụng như vậy, nên hắn không bao giờ hết hy vọng.

"Cậu tìm thầy Hồ à?" Người nói là thầy Chương, nhìn khuôn mặt rất bắt mắt của Vinh Kinh, liền nhận ra là người bị mấy sinh viên gọi là "Quang vinh sự cố" kia.

"Gia đình của thầy ấy có chuyện rồi, hôm nay vừa mới bị 110 gọi đi để nhận thi thể.

Ôi, sao những người tốt đều không được báo đáp."
Nghĩ đến trước mặt là học sinh, thầy không nói gì thêm.

"Đi nhận thi thể?" Vinh Kinh đột nhiên nghĩ đến tin tức khẩn cấp mà anh nhìn thấy trên tàu điện ngầm.

"Tôi không biết cụ thể, có chuyện gì thì chờ ông ấy trở lại rồi nói."
Một lúc sau, thầy Chương mới nhớ ra điều gì đó.

Ông đến bàn làm việc của thầy Hồ kéo một tờ giấy ghi chú, đưa cho Vinh Kinh nói đây là cơ hội để thử vai.

"Thầy ấy thường nhắc đến cậu, cậu cũng có lương tâm, tốt nghiệp cũng không quên trở lại thăm thầy.

Hầu hết sinh viên trong lớp cậu nói không sai, trước đây thầy ấy nói qua cậu không muốn từ bỏ, đây là một cơ hội tốt đây, đừng bỏ lỡ nữa." Thầy Chương vỗ vai Vinh Kinh, "Nhóc con, ông ấy nhờ tôi chuyển lời cho câu: Tuổi trẻ qua mau, nhân sinh và đóng phim giống nhau, không có người thắng cuộc vĩnh viễn, cũng không có người vĩnh viễn thua cuộc."
Có lẽ chỉ những ai trải qua sóng gió đời người mới có thể nói ra những câu nói để lại dư vị lâu dài.

Vinh Kinh chậm rãi nắm chặt tờ giấy, bỗng nghĩ đến kiếp trước bố mẹ cũng từng nói với anh những lời tương tự.

Đó là khi anh mới trượt mất giải tân binh, lần lượt mất đi giải nam xuất sắc nhất.

Có bảy đề cử trong ba năm nhưng không có kết quả, trở thành trò cười của thiên hạ.

Bố mẹ anh chưa từng mất lòng tin vào anh, từ khi anh còn nhỏ, họ đã nói anh có thiên phú diễn xuất.

Tuy rằng vào nghề muộn, nhưng có thể từ những bước rẽ mà vượt qua, là niềm tự hào của họ.

Anh cũng muốn trở thành niềm tự hào của bố mẹ, cố gắng hết sức mình.

Vinh Kinh tiếp tục ổn định bản thân, phải mất thêm một năm nữa anh mới giành được chiếc cúp đầu tiên trong đời, càng về sau càng đạt nhiều danh hiệu hơn.

Anh luôn nhỡ mãi khoảnh khắc bố mẹ mình đứng ở khán đài với đôi mắt đẫm lệ, Đó là sự vui mừng và tự hào.

Lần đầu đến thế giới này, anh ấy đã choáng ngợp vưới những thay đổi mới, vì vậy vậy không có thời gian để suy nghĩ về tâm tình của mình.

Nhưng những lời tương tự này, lập tức gọi lên nỗi nhớ nhà da diết của anh, còn có cảm giác cô đơn không tránh khỏi.

Người nhà anh, sự nghiệp của anh đều ở thế giới cũ, Vinh Kinh che đôi mắt hơi ướt của mình.

Thật muốn trở về.

Cố Hi rốt cuộc là ai? Dường như trong đầu anh có một bộ phim, phảng phất có quy tắc nào đó, hiện tại đang hạn chế anh.

Vinh Kinh hơi rối bời trên đường ra khỏi trường, anh đang suy nghĩ lý do tại sao mình lại trở thành Vinh Kinh mới.


Còn anh ban đầu thì sao, sẽ chết sao?
Sau khi diễn thuyêt kết thúc, Cố Hi theo lời mời của nhà trường đã đến sân luyện tập để chơi một trận giao hữu với các sinh viên trong khoa biểu diễn của trường, hoàn thành một số ảnh chụp.

Khi ra khỏi trường, liền thấy bạn học bí ẩn, đang đi trên đường giống như chú cừu non lạc đường.

Cố Hi cảm thấy mình rất lý trí, đem người này nâng tính khả thi lên 80%.

Cậu muốn lại quan sát một chút, nhưng cậu cũng phải có cơ hội để gặp người đó đã.

Trong lúc do dự, đã nhìn thấy người bên kia nghe điện thoại, một bên bị vài người bạn học đang cao hứng đi đụng vào, sách rớt trên đất, sau đó liền tản đi.

"Xin lỗi, tạm thời ngừng quay phim một lát." Cố Hi ngan các nhân viên lại.

Vinh Kinh nghe điện thoại của Thích Ánh, đây đã là cuộc gọi thứ 5, sau khi xem phát biểu xong, cậu ta đã gọi 4 cuộc.

Vinh Kinh nghĩ rằng có thể có chuyện gấp, nếu không với khí chất mắt cao hơn đầu của Thích Ahe không thể gọi cho chính chủ được.

Vinh Kinh rốt cục trả lời điện thoai, Thích Ánh giận không biết xả chỗ nào, hỏi anh tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy mà không đi thử giọg, có biết bởi vì Vinh Kinh không đến mà cậu không cách nào giải thích được.

Vinh Kinh mở Wechat, nhìn thấy đoạn chat của Thích Ánh gửi tin nhắn yêu cầu anh đi thử vai vào đêm qua.

Có thể hắn nghĩ rằng chính chủ không từ chối mình, Thích Ánh không nghĩ tới Vinh Kinh cố ý phớt lờ hắn.

Vinh Kinh nhớ rằng tối qua có tin nhắn gửi đến, nhưng lúc đó anh đang chuyên tâm xem phim, ánh mắt liếc thấy là ảnh của Thích Ánh, lập tức lướt qua.

Thích Ánh cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, vốn dĩ nhà tài trợ của hắn đã được công ty giải trí của Tạ gia đầu tư, nhưng ngày hôm nay lại nói với hắn rằng Tạ gia rút vốn.

Hắn không biết liệu hôm qua màn tự đề cử bản thân mình đã chọc giận đến Tạ Lăng hay không.

Hắn sáng sớm hôm nay đã đến đợi dưới tòa văn phòng chờ, muốn xin lỗi để xem cứu vẫn được tình hình không, nhưung tới giờ một góc áo của Tạ Lăng còn chưa đụng tới được.

Quầy lễ tân luôn mỉm cười nói nếu không có hẹn trước thì không thể thông báo được.

Hắn nghĩ rằng nếu mình kiên trì chờ đơi, ít nhất có thể sẽ chiếm được một ít sự đồng tình, nào nghĩ tới Tạ Lăng vốn là Alpha lạnh lùng và vô tình, căn bản sẽ không nhượng bộ.

Bên này thì lại truyền đến tin tức Vinh Kinh không đi thử vai, cảm thấy Vinh Kinh đang cố ý, giọng điểu đương nhiên rất không tốt.

Vinh Kinh không có ý định để lỗ tai mình tiếp tục chịu tiếng ồn ào: "Thích Ánh, đầu tiền em phải hiểu được một điều, hôm qua anh không đáp úng em."
Nếu muốn ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của tôi rồi hãy quyết định.

Thích Ánh cười lạnh: "Nếu như không phải vì trước đây anh đối xử tốt với em, anh nghĩ em sẽ cho anh cơ hội này sao.

Tôi thật sự may mắn vì đã chưa tay anh, Vinh Kinh, tôi nói cho anh biết——"
Vinh Kinh bị người va vào, sách rớt trên đất, màn hình điện thoại di động không biết đụng phải nút nào, liền mở loa ngoài, bên trong là âm thanh của Thích Ánh:
"Ngay cả khi anh nộp thêm 1000 bản lý lịch nữa, sẽ không có đoàn phim nào muốn nhận anh, cả đời này anh là kẻ thất bại"
Bạn học, thật quá đáng!
Anh chỉ vì sự si mê lưu luyến của chính chủ, thêm nữa Thích Ánh là người rất khó tính, giống như cây hút máu người, chính chủ bị hút gần đến cạn kệt, sau đó mới buông tha.

Ban đầu Vinh Kinh chưa quen biết với thê giới này, không muốn đối phương cảm thấy có lợi, rồi tự mua dây buộc mình, cho nên chỉ im lặng và chia tay.

Ngay khi Vinh Kinh muốn trả lời, anh đã nhìn thấy một cánh tay thanh tú cầm lấy điện thoại di động của mình nói với đầu dây bên kia: "Tôi là nhân viên của đoàn phim Hoàng quyền, đã chính thức mời bạn học Vinh Kinh tham gia thử vai, hiện tại anh ấy đang có chuyện cần thảo luận với chúng tôi, vui lòng gọi lại sau."
Nới nhanh chóng gọn gàng rồi cúp máy ngay lập tức
Ôi, tôi đã nghĩ hết tất cả biện pháp tìm ân nhân, mà giờ tự mình giẫm dạp lên à?
Ủa mà mình đồng ý rồi à.


Sau khi cúp máy, mới nhớ đến sự kích động vừa nãy của mình.

Qua kính râm, vừa nhìn thấy Vinh Kinh đang nhìn mình đầy thắc mắc.

Thoi được rồi, thật xấu hổ quá, này làm sao kết thúc đây.

Chẳng lẽ nói tôi là Cố Hi, là người vừa nãy cậu mới nhắc đi ăn sáng.

Tôi thấy cậu đang gặp rắc rồi liền tới xem một chút, sau đó không nghĩ tới lại nghe được chuyện như vậy, tôi cũng không muốn xen vào việc riêng của bạn, nhưng nếu nghe mà không làm gì cả, liền thấy mình vô ích.

Ặc, mấy lời này đều không phù hợp với hình ảnh bên ngoài của cậu.

Điều đầu tiên của thân tường là gì, chính là quản lý tốt hình ảnh của bản thân, ở nơi có người vĩnh viễn tỏa sáng.

Cậu kì thực không nên xuống xe.

Cố Hi ngồi xổm xuống nhặt lên sách, phủi bụi một cái.

CŨng giống như anh đã từng nhặt chiếc vòng kia, cẩn thận giữ chúng không bị dính bụi.

Vinh Kinh ngạc nhiên liếc nhìn Cố Hi lại cẩn thận như vậy.

Cố Hi sắp xếp vài cuốn sách rồi đưa cho Vinh Kinh, thấy Vinh Kinh vẫn đang nhìn mình liền cúi đầu.

Chỉ hy vọng mình đang đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, cũng bởi vì có trận bóng rổ nên cậu thay quần áo, đối phương sẽ không nhận ra.

Vinh Kinh như nhìn ra được vẻ bối rối của câu: "Cậu nói đoàn phim đnag tuyển người, có thật không?"
Cố Hi cảm thấy đối phương thật sự không nhận ra mình, thái độ cũng tự nhiên hơn một chút: "Đúng, xin lỗi vì đã tự ý đứng ra nói cho cậu, nếu muốn thì cậu gọi lại một lần nữa."
Học viện Điện ảnh này có rất nhiều người ăn mặc giống cậu, thêm nữa cậu cũng cố tình thay đổi giọng nói của mình, thật sự không nhận ra cậu?
"Không sao, là cậu đến đúng lúc." Vinh Kinh nói không ngại, anh không phải không nhận ra thiện ý.

"Vậy thì...Cậu có muốn đến xem không?" Cố Hi thở phào nhẹ nhõm, thật sự không nhận ra sao, có chút thất vọng không giải thích được.

Nghe ý tứ của đầu bên kia điện thoại, thì người trước mặt này hông phải là diễn xuất có vấn đề mà thanh danh có vấn đề, Cố Hi định lúc rảnh rỗi một chút sẽ lên diễn đàn trường xem thử.

Mặt khác những người bạn cùng lớp dường như bài xích anh ta, điều này có thể nói rõ một vài vấn đền, khẳ năng có thể liên quan đến tính cách.

Nhưng Cố Hi sẽ không dựa vào vài điều như vậy mà xác định một người, cũng như cậu cảm thấy Tuân Gia Thụy có thể tính cách không tốt, nhưng không có nghĩa là anh ta không có khả năng cứu mình, quan trọng nhất là hầu hiến những điểm mấu chốt thì Tuân Gia Thụy đều trả lời đúng.

Nếu như là Tuân Gia Thụy, sau khi cậu hoàn trả ân tình, liền đường ai nấy đi.

Nhưng hiện tại cũng không hoàn toàn phủ nhận Vinh Kinh người này, trực giác của anh nói nó đúng đến 79.99999%.

Bên cạnh đó, nó cũng chỉ là cơ hội, buổi thử vai của họ là giành cho đối tượng nước ngoài, nếu Vinh Kinh không được thì cậu có tiến cử nữa cũng vô dụng.

Nói xong liền đưa danh thiếp của đạo diễn, nhìn thấy Vinh Kinh nhận lấy danh thiếo, bộ dạng cũng không kích động, bỗng nhiên nói thêm một câu: "Thật ra, nam chính của bộ phim này rất đẹp trai."
A, Cố Hi, mày đang nói cái gì vậy, vì sao lại nói cái này.

Cố Hi xấu hổ che mặt, lúc này chỉ hy vọng Vinh Kinh thật sự không nhận ra mình.

Bộ phim tiếp theo cũng là một thiên về nam chính, mà Cố Hi lại là diễn viên chính, cậu vô cùng xem trọng.


Vinh Kinh cho rằng nam chính đẹp trai hay không, cũng không liên quan đến anh.

Anh không phải nữ chính, cần gì phải quan tâm điều này.

Vinh Kinh cũng là do thói quen suy nghĩ từ kiếp trước, khôg biết nam chính ở đây có thể phân thành ba giới tính.

Không nhất thiết phải là nữ chính mà cũng có thể là một nam chính khác.

Vinh Kinh nhìn người ngồi lên xe hơi, rốt cục chậm chạp nửa nhịp mới phản ứng lại.

Hình như vừa rồi nhìn thấy, có phải là Cố Hi không?
Vinh Kinh cầm điện thoại đưa Thích Ánh vào danh sách đen.

Trong khi xóa Thích Ánh, vừa nghĩ đến Cố Hi là người có địa vị cao lại nhặt sách cho người có địa vị thấp như mình, lại vừa tiến cử mình vào đoàn phim?
Vinh Kinh, mày thật may mắn.

Vinh Kinh nhìn danh thiếp Cố Hi đưa, liền nhìn thấy số điện thoại mà thầy Hồ giới thiệu, phát hiện giống nhau.

Thật trùng hợp?
Vinh Kinh nghĩ đến buổi tối còn có bữa tiệc, nhưng mà quần áo của anh đâu?
Hình như là Chu Hưởng giúp anh cầm, sau đó...sau đó Chu Hưởng liên quên mất.

Thư ký vạn năng trong truyền thuyết, Chu bí thư, không phải anh nói rằng anh có thể quên bất cứ điều gì trừ việc của ông chủ sao?
Chu Hưởng quên ở đâu, hắn còn đang nhìn chằm chằm mấy túi mua sắm mà nghiên cứu.

Chu Hưởng liếc nhìn phó giám đốc của mình đang ở văn phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.

Giờ phút này, phó tổng đang xem Wechat, nhìn hình ảnh chân dùng của em trai mình một hồi, thỉnh thoảng còn cong khóe miệng, sau đó tiếp tú xử lý công việc.

Sếp mình không phải là người A thẳng thắn, không tinh tế, không dịu dàng, không chu đáo và khó chiều.

Khi gặp phải tiểu thiếu gia căn bản không hoạt động, không biết là bị hành tinh nào đụng vào trái đất, một lời nói bất đồng có thểt dẫn đến chiến tranh lạnh.

Không ai nói thật ra, ai biết họ đang nghĩ gì, có phải chuyện này có rất nhiều hiểu lầm không?
Nếu như tiểu thiếu gia không thay đổi nhận thức vốn có, e rằng đời này hai anh em sẽ thành người xa lạ.

Không ai đi trước một bước thì làm sao có sự thay đổi.

Chỉ là cậu không ngờ rằng người từng xa cách Tạ Lăng như Vinh Kinh lại bước ra trước tiên.

Chu Hưởng suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn cho Vinh Kinh, nói là quên trả lại quần áo hiện tại đi không được, tiểu thiếu gia có thể đến công ty một chuyến không.

Vinh Kinh đang suy nghĩ vấn đề này, khi nhìn thấy tin nhắn của Chu Hưởng, anh gọi dịch vụ đặt xe trực tuyến.

( giống như Grab hay Goviet ở Việt Nam)
Anh đang tìm thông tin liên quan đến Hoàng quyền, thấy bằng lái xe và giáy phép hành nghê mà người lái xe đặt trước kính chắn gió.

Vì sáu loại giới tính này, thêm vào sự hiếm có của Omega, hầu hết các công ty đặt xe trực tuyến đều là công ty chính quy.

Vinh Kinh nghĩ ra điều gì đó, anh ấy xem lại tấm ảnh bằng lái xe mà anh ấy chụp đêm qua, lúc đó tùy tiện gọi xe bên đường, không có internet, cũng không lấy biên lai taxi sau đó.

Nhưng anh vẫn để ý, chụp ảnh giấy phép cùng biển số xe của người kia.

Vinh Kinh cẩn thận so sánh, mặc dù ánh sáng lúc đó hơi mờ, nhưng vẫn thấy rõ tấm ảnh anh chụp không có giấy tờ tùy thân của tài xế, hơn nữa cách thức không giống lắm.

Thừa dịp đang dừng đèn đỏ ở giao lộ, Vinh Kinh đem anh mình chụp cho tài xế xem, tài xế nhìn một hồi nói: "Cái này không phải do công ty chúng tôi cấp.

Nhìn chung thì công ty chúng tôi muốn đi làm thì phải có sô hiệu và giấy chứng nhận.

Cái này có thể là xe chui tư nhân."
Nói đúng ra, một chiếc xe ô tô màu đen không được phép, nhưung bởi vì không cần giao nộp cho công ty, nó cũng phổ biến với người muốn làm tạm thời, hết việc lại đi làm kiếm thêm.

Ngoài ra chi phí rẻ hơn xe thường, lâu lâu quản lý giao thông lâu lâu buông lỏng, thỉnh thoảng mới có, rất khó quản lý, ai cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.


Nếu đó thật sự là xe đen, thì căn bản không nhất thiết phải làm giả giấy chứng nhận, điều này hơi dư thừa.

Vinh Kinh nghĩ đến người kia ngày hôm qua, cuối cùng nhìn ánh mắt của Omega áo đỏ.

Qua các loại dấu hiệuh khiến anh cảm thấy không đơn giản, yêu cầu người lái xe trước hết đến cục cảnh sát một chuyến.

Từ cục cảnh sát đến công ty của Tạ Lăng thì đã muộn lắm rồi, Cả một ngày Thích Ánh chờ Tạ Lăng không thấy người, chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.

Khi Vinh Kinh đến, anh nói chuyện với Chu Hưởng một tiếng và đăng kí tên mình dưới sự hướng đẫn của một cô gái trẻ đẹp dịu dàng ở quầy lễ tân.

Vinh Kinh vừa viết tên của mình, Chu Hưởng đã đến dưới lầu.

Trước bàn nói vài câu: "Đây là tiểu thiếu gia, từ trước đều ở trường, không đến công ty.

Bây giờ nhớ kĩ một chút, lần sau đừng bắt cậu ấy đăng kí."
Trước quầy lễ tân các cô tưởng rằng Vinh Kinh chỉ là diễn viên mới đến của bộ phận giải trí, cảm thấy ngoại hình đẹp, ăn mặc giản dị và thoải mái.

Không biết người có gia thế như vậy lại đàng hoàng viết tên, Tạ tổng ở nơi nào tìm được một em trai ngoan như vậy.

Họ bị Chu Hưởng chọc cười, quay sang Vinh Kinh chào: "Xin chào thiểu thiếu gia."
Vinh Kinh kiếp trước sinh trong một gia đình làm nghệ thuật, cảnh tượng hoành tráng gặp qua không ít, nhừng chưa gặp tình huống như vậy.

Bị mấy nữ Omega đùa giỡn chào hỏi, toàn bộ lỗ tai anh đều đỏ.

Vinh Kinh trước nay chưa từng nói qua quan hệ, có chút choáng ngọtp, liền nhanh chóng đi theo Chu Hưởng rời đi.

Tiếng cười đằng sau chưa hết, Chu Hưởng thấy Vinh Kinh được hoan ngênh như vậy liền hỏi: "Tiểu thiếu gia, cậu thích loại Omega nào?"
Chú Hướng là trợ lý đắc thủ của ông chủ, muốn thay ông chủ hóa giải sự ngăn cách mười năm giữa hai anh em, đường nhiên phải hiểu rõ đối phương trước.

Vinh Kinh: "Tại sao không thể là Alpha?"
Bởi vì theo ý kiến của anh, nam A cùng nam O đêu là nam, này thì có gì khác nhau? Tại sao một người có thể làm vợ, mọi người ở thế giới này không thể phân biệt giới tính như vậy.

Vinh Kinh chỉ đơn thuần hỏi, anh cảm thấy thắc mắc.

"Cái này, cậu muốn nhất đinh phải là...cũng không phải không được, không không, chuyện này không được." Chu Hưởng không thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.

Chu Hưởng khiếp sọ nhì Vinh Kinh, liệu cậu có nên nói cho Tạ Tổng biết tiểu thiếu gia có thể là đồng tính luyến ái?
Tôi có vẻ không thích Omega, tôi thích Alpha hơn!?
Vinh Kinh không biết anh nói câu này đã đập vỡ tam quan của Chu Hưởng.

Anh là hỏi theo theo quan niệm của kiếp trước, thậm chí cảm thấy mình hỏi câu này chẳng có vấn đề gì.

Chu Hưởng đưa Vinh Kinh đến thang máy chuyên dụng, đến tầng cao nhất, tầng 26.

Sau khi cố gắng trấn định cậu đến tủ đựng thức ăn rót một ly sữa và một ít điểm tâm cho anh.

"Phó tổng còn đang họp.

Nếu tiểu thiếu gia không vôi, thì có thể chờ phó tổng cùng đi?" Chhu Hướng có chút thấp thỏm khi hỏi, Vinh Kinh trước đây sẽ không bao giờ đồng ý cùng Tạ Lăng ngồi chung xe.

Vinh Kinh nhìn thời gian, lịch trình sau đó có liên quan đến Tạ gia nên đồng ý.

Sau cuộc họp, Tạ Lăng thần sắc nghiêm túc, cau mày, người giám sát phía sau nhìn kinh hồn bạt vía, lần này dự án do bọn họ chịu trách nhiệm đã thua lỗ rất nhiều, cần phải tìm cách để lấp vào.

Đây là dự án mà Tạ nhị thiếu gia phụ trách, mà cuối cùng lại muốn Tạ Lăng phải hoàn thành.

Khi Tạ Lăng đến cửa phòng làm việc, bước chân dừng lại, liền thấy em mình đnag ngủ trên ghế salon.

Tạ Lăng không chút thay đổi bước vào văn phòng, nói với Chu Hưởng đang phân loại hồ sơ: "Cậu, lại đây."
Chu Hưởng đi tới.

"Nhéo tôi một cái, càng mạnh càng tốt.".