Bình Thiên Hạ

Chương 20




Vào lúc này, có một người đang nhìn chằm chằm vào Kiêu vương đang nằm trên nhuyễn xem sổ sách, căm giận nói : “ Nhị ca, ca đang có cuộc sống ung dung tự tại, làm sao mà lại đâm đầu vào làm ăn thế này? Chúng ta là tam huynh đệ, là những người có nhiều của cải, chẳng cần làm gì cũng có tiền! Chẳng qua đệ không có mắt nhìn người, không hiểu rõ người, phải chịu tiếng xấu thay người khác, sớm muộn cũng chết đói hay gì đó ở Lĩnh Nam mất”.

Người nói chuyện tuổi còn rất trẻ, lông mi đen dày, da màu đồng khỏe khoắn, nhìn qua là con nhà văn võ.

Hoắc Tôn Đình giương mắt nhìn tam đệ Hoắc Quảng Vân mới bị đày ra Lĩnh Nam, khép sổ sách nói : “ Đấy là ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác, người khác cầu như ngươi còn không được, lại đi oán giận này nọ.”

Hoắc Quảng Vân hung hắn nắm tay thành nắm đấm, thô lỗ phun nước bọt nói : “ rõ ràng buôn quan bán chức là do đại ca, phụ vương thiên vị, con mẹ nó, đem hết tội lên đầu lão tử, giết gà dọa khỉ, xuống tay thật ác độc! một thánh chỉ liền đem đệ đến Lĩnh Nam, chắc chắn đệ không phải con của phụ vương phải không?”

Mặt Kiêu vương trầm xuống, thấp giọng nói : “ Vốn tưởng ngươi ở Lĩnh Nam mắc bệnh gì, mậu hậu cầu xin, phụ vương mới đặc biệt ân chuẩn bí mật đưa ngươi về xem bệnh, cái mồm đại nghịch bất đạo của ngươi, đừng trách ta trói ngươi lại đi gặp phụ vương!”

Tam đệ Hoắc Quảng Vân cùng lớn lên với hai ca ca, thuở nhỏ không thích đọc sách, lòng dạ ngay thẳng. hắn chẳng qua với đại ca Hoắc Đông Lôi quá mức thật thà, vì thế nên từ nhỏ đã bất hòa với nhị ca.

Nhưng có câu hoạn nạn mới biết thật giả, nguyên nhân là lần này phụ hoàng muốn lấy một quân cờ đẹp đẽ, liền cầm thái tử hắn luôn. Lúc bị giáng chức hắn nghĩ đại ca sẽ giúp,nhưng đại ca sợ sẽ liên lụy rồi ảnh hưởng tới danh thái tử.

Nhưng nhị ca có quan hệ bình thường này, chẳng những tự mình ra mặt nói giúp hắn trước mặt bá quan triều thần. Điều này làm cho Hoắc Quảng Vân rất cảm động, chỉ cảm thấy có câu nói “ quân tử chi giao đạm như nước”, nhị ca này mới là có tình có nghĩa, trong lúc nước sôi lửa bỏng, rất quan tâm đến huynh đệ.

Lần này về kinh, không kịp gặp mẫu hậu, vội vàng đến gặp nhị ca, vì câu nói vô ý của mình mà làm đại ca nổi giận liền căm giận cái mồm này.

Hoắc Tôn Đình thấy hắn im lặng, mới nói : “ Lĩnh Nam là nơi phong cảnh hữu tình, có thể trước mặt phụ hoàng đại ca che đậy được, nói cách khác, nên thành thật một chút, miễn cho phụ vương nghĩ ngươi đa tâm rồi lại áy náy, cho ngươi chết đến già tại nơi đất cằn sỏi đá!”

Hoắc Quảng Vân tuy tính ngay thẳng là tốt, nhưng là người Hoắc gia, tâm tư cũng không phải quá ngốc, tự nhiên hiểu được đạo lý trong lời của nhị ca, sau đó hít sâu một hơi: “ Nhị ca, ca yên tâm, ra khỏi cửa phủ, sẽ không nhắc lại lời này nữa!”

Kiêu vương thế mới gật đầu, nói : “ Tứ muội Nhạc Bình muốn xuất giá rồi. Phụ vương ân chuẩn ngươi về, cũng là lấy phúc khí của nàng, nhưng không nên đi lại trước mặt bá quan, thừa dịp buổi tối đến thăm mẫu thân đi.”

Đệ đệ gật đầu đáp ứng, hắn mới sai người chuẩn bị xe ngựa đưa tam đệ vào cung.

Tam đệ vừa đi, Ngụy tổng quản vội vàng tới, nhỏ giọng nói : “ Quốc cữu đến phủ cầu kiến”

Kiêu vương nghĩ nghĩ, nói : “ Đưa ông ấy đến phòng khách chờ.”

Xem ra vị quốc cữu này cuối cùng cũng đến. Dù sao không phải thê tử đến, có thể giải quyết được.

Thẩm Mậu Công ngồi trong phòng khách của vương phủ, trong lòng thở dài.

Tính như Tề đế có ba đứa nhỏ, ông nhìn chúng lớn lên. Có tính tình gì, ông đều hiểu rõ nhất. Xưa nay ông cùng Tề đế thân thiết, tự nhiên cũng đoán được khả năng của nhị hoàng tử, chỉ vì nguyên nhân là đại hoàng tử làm thái tử mà thôi.

Tề đế thân thể khỏe mạnh, nhưng bầy sói trong kia lại có tha cho nhị vương không? Cho nên đối với thanh danh này, mọi thứ đều không thua kém nhị hoàng tử, Tề đế không chút lưu tình nào liền chèn ép.

Nhưng đợi khi Tề đế lớn tuổi thì thủ lĩnh của bầy sói kia sẽ là ai đây?

Cuộc đời của Thẩm Mậu Công rất bình thường. Ở Tân Dã, lúc khởi nghĩa, ông đem toàn bộ gia sản lên Hoắc gia, kết quả đại thắng, đổi lấy danh dự cho cả nhà. Nhưng thứ ông luôn cảm nhận, trực giác mách bảo nhị hoàng tử này mới làm chủ thiên hạ.

Đáng lẽ việc này ông không nên ra mặt, con gái si mê nhị hoàng tử, hai nhà Thẩm Hoắc ai ai cũng biết, vừa vặn thấy con gái nhỏ si tình, lại ra mặt khẩn cầu hoàng đế, nhưng ông chỉ có thể mặc kệ. Quả nhiên hoàng đế thấy con gái ông một lòng quá si mê, nhận lời tứ hôn, hết thảy vốn theo kế hoạch, tiếc rằng chỉ vì đứa con trai vô liêm sỉ kia, đem việc thiếp thất vớ vẩn mà ai ai cũng biết, nhân duyên đangtốt đẹp biến thành hư không.

Nhị hoàng tử kia cũng chả ý kiến gì, dĩ nhiên là tiếp tục yêu đương bình thường. Lần này ông đến làm tìm thật giả.

Lúc Kiêu vương đến phòng khách thì Thẩm Mậu Công vội vàng thi lễ, giương mắt nhìn thấy Kiêu vương mặc áo dài rộng thùng thình đơn giản, đội cài trâm bạch ngọc, càng tăng thêm vẻ thư sinh. Trong lòng thầm than: cũng khó trách con gái mình si mê Kiêu vương này, tướng mạo anh tuấn, cho dù sinh ra ở nhà bình thường cũng làm cho nữ nhân đổ như lúa vậy.

Sau khi hai người khách khí, liền ngồi xuống, Kiêu vương không hề nói đến chuyện vừa cùng Thẩm phủ sinh hiềm khích, Thẩm Mậu Công cũng nói chuyện trên triều.

Sau khi hàn huyên, Thẩm Mậu Công đổi câu chuyện, mở miệng hỏi: “ Thẩm Khang làm việc lỗ mãng, mấy ngày gần đây chỉ bế quan trong nhà, không biết Kiêu vương còn giận tên vô liêm sỉ này không?”

Hoắc Tôn Đình cười nói : “ Tính tình nhị biểu đệ, bổn vương sao không biết, nhất định là có người xúi giục, mới nhất thời hồ đồ, làm sao lại giận hắn được?”

Thẩm Mậu Công nghe vậy, hơi hơi yên lòng, nói : “ Đợi sau khi Kiêu vương rước trắc phi vào phủ, khôngbiết Kiêu vương có muốn tìm ngày đón chính phi vào phủ không?”

Lần này hỏi không chút quanh co lòng vòng, nhưng thật ra cũng phải trả lời tận gốc.

Kiêu vương tự mình rót trà, đưa cho cậu, sau đó nói : “ Cậu xem sự việc như thế chắc cũng hiểu, cha mẹ quyết định hôn nhân, bổn vương muốn kết hôn với ai, không do bổn vương định đoạt, muốn xem ý của bề trên nữa!”

Thẩm Mậu Công nghe vậy khẽ cau mày, cho là Kiêu vương lấy cớ từ chối, muốn mở miệng, Kiêu vương lại nói : “ Cậu nay đã là bề trên cao quý, bổn vương thân nhất là cậu, biểu muội lấy chồng như nào, cậu lại đau lòng thay, có phải không ngờ thánh chỉ như này, không nghĩ đến biểu muội nếu vào phủ sẽ gian nan sao?”

Lời này vừa nói ra, làm cho Thẩm Mậu Công một thân mồ hôi lạnh. Tề đế luôn đối với ông không tệ, coi mình như huynh đệ, đúng là có sinh ra một chút tâm ý, còn nghĩ mình cùng Tề đế như lúc hoạn loạn, đã quên lòng của đế vương.

Ban đầu đúng là ông rất vừa ý Kiêu vương, vì thế cũng chả để ý chuyện sinh ra, nội tâm còn chút thất vọng, hiện tại xem ra, ông sống lâu như vậy cũng không bằng đứa trẻ hiểu biết rộng này.

Ông càng nghĩ càng sợ, xoa xoa thái dương đang đổ mồ hôi, không cần nói nhiều, đứng dậy cáo từ ra về.

Công chúa xuất giá là chuyện bình thường, nhưng kinh ngạc nhất là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia nhiễm phải bệnh nặng, cần đến miếu chùa cầu phúc. Nghe nói Thẩm Mậu Công tự mình báo cáo với hoàng thượng, xin rút chuyện cưới xin với nhị hoàng tử, thánh thượng tiếc nuối phải đồng ý thỉnh cầu của Thẩm Công.

không biết chuyện ra sao, mọi người đều thay Thẩm Nhã Tịnh tiếc nuối. Mỗi nhân duyên tốt như thế, làm sao mà không có thì không có luôn vậy được? Người hiểu chuyện chỉ thở dài tiếc: đúng là bệnh không đúng lúc rồi!

Nhân duyên đúng là như một chiếc cọc khác, cọc cháy rồi có thể thay cọc khác được.

Đầu tháng Nhạc Bình công chúa sẽ cho vương gia. Tề đế cảm thấy nên dạy dỗ đứa con gái lỗ mãng này, phải cho nó học chút quy củ, học sao giống như con dâu nhà người ta, miễn cho việc đến nhà chồng lại làm mất thể diện hoàng gia.

Lúc chọn người dạy quy củ cho công chúa thì Tề đế đột nhiên nhớ tới trắc phi của hoàng tử là Uất Trì Phi Yến.

Vào ngày yến tiệc gia đình ấy, nàng có cử chỉ rất đúng mực, ăn tôm rất tao nhã khiến Tề đế có ấn tượng rất sâu. Chỉ cảm thấy con gái nhà mình cũng nên có khí chết vương hầu như thế, mới không hổ là “ công chúa” chứ. Vì thế liền gọi Uất Trì Phi Yến vào cung, cùng Loan ma ma dạy lễ nghi cho công chúa.

Thời điểm Phi Yến tiếp chỉ, trực giác mách bảo đây cũng không phải chuyện dễ đối phó. Ngày ấy công chúa tràn đầy ác ý muốn chơi trò “ Lật đổ”, vị rượu còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cũng nghĩ không nên gặp lại công chúa, nàng sẽ nghĩ ra đủ chuyện gây khó dễ cho mình.

Quả nhiên vào trong cung thì công chúa có các chủng loại bắt nạt, chính mình đứng trước cung điện, thấy nàng cầm roi quật Loan ma ma. Nữ quan kia đúng là đáng thương, khuôn mặt úp xuống, lưng gầy run run giống như đang chịu đòn.

“ Nghĩ mình là thần thánh hay sao? Đúng là đang nói dối bổn cung! Ta là công chúa của đại Tề, cần gì phải dâng trà cho nhà vương gia kia? Dám nói bổn cung làm không đúng, bổn cung còn chưa dâng trà cho hoàng thượng! Vương gia kia có dòng dõi tổ tông là thần tiên chắc?”

Uất Trì Phi Yến cùng Bảo Châu đứng yên ở một bên, chỉ muốn xoa xoa hai huyệt thái dương. Tiểu thư Thẩm gia đúng là vật hi sinh đáng thương, tự nhiên vào miếu trong khi có một mối nhân duyên tốt như thế. thật ra người con gái chanh chua kia nên nhập miếu mà tu tâm dưỡng tính đi, nên có chút từ bi đi!

Công chúa kia cũng đắc ý mà quật liên hồi, liền vất roi đá sang một bên, sai người đem nữ quan kia đi, khóe mặt quét đến chỗ Phi Yến, không khỏi hừ một tiếng.

Uất Trì Phi Yến đi đến chỗ công chúa thi lễ thỉnh an.

Nhạc Bình công chúa dùng khăn tay lau lau, cười lạnh nói : “ Phụ vương an bài thật tốt nha! Tìm người hối hôn đến dạy bổn cung, chẳng lẽ muốn bổn cung học việc chạy thoát khỏi vương gia, bị từ hôn hay sao?”

Uất Trì Phi Yến không nói lời nào, bị châm chọc khiêu khích, vẫn cung kính không đứng dậy.

Nhạc Bình công chúa chỉ quất roi vào Loan ma ma là muốn ra oai phủ đầu cho Uất Trì Phi Yến, cho nên nữ nhân nghèo rách này mới không dám nói, trong lúc nhất thời sảng khoái, phất phất tay cho Phi Yến đứng dậy: “ Ngày hôm nay, bổn cung định ra ngoài ngoại ô săn bắn, thỏ nhiều ngày chắc cũng béo rồi, nếu đi trễ, chỉ kiếm được vài con nho nhỏ thôi. Ngươi đi cùng bổn cung, miễn cho phụ hoàng hỏi, nóibổn cung ham chơi, mất buổi học lễ nghi.”

nói xong không chờ Phi Yến nói, liền lấy cung từ cung nữ, chuẩn bị ra ngoài đi sắn, chỉ chốc lát đãchuẩn bị xong, liền ngồi lên xe ngựa cùng một đội thị vệ ra ngoài cung.

Công chúa ngồi ở xe ngựa trước. Phi Yến cùng Loan ma ma ngồi chiếc khác. Lúc nàng đi lên xe ngựa, chỉ cảm thấy một thị vệ đang sững sờ, thất thần nhìn mình, liếc mắt một cái, không khỏi sửng sốt: Đúng là cố nhân!

Chỉ cảm thấy người này thân mặc áo giáp vạm vỡ, đâu đội mũ lông chim, rõ ràng là thống lĩnh đại đội cấm quân. Nếu nhớ không nhầm, tên hắn là Từ Uy, lúc trước cha hắn là thiên phu trưởng, lúc nàng còn bé, hắn luôn theo nàng đến quân doanh.

Sau một lần cùng quân Tề giằng co thì hắn bị bắt đi, nghe nói là đi theo đại Tề. không nghĩ tới hôm nay vào tình huống này lại gặp lại nhau.

Từ Uy cũng nhận ra con gái vị tướng quân ngày xưa, bị đôi mắt đẹp của Phi Yến nhìn thẳng, mặt hơi đỏ đỏ, có chút bối rối, không biết phải đối mặt với chủ nhân ngày xưa thế nào.

Bất quá Uất Trì Phi Yến sớm thu lại ánh mắt, cho là không nhận ra hắn. Hoàn cảnh gặp gỡ không đúng lúc, chẳng qua ở thời nào thì thuận theo nó, gặp lại cố nhân thì có thay đổi được gì đâu chứ?

Bãi săn của hoàng gia ở Kinh Giao Cửu Hoa Sơn. So với Thượng Văn của Đại Lương, đại Tề chủ yếu toàn quan võ, cho nên phạm vi cũng rộng hơn chút, địa hình cũng phức tạp, tháp nước nhỏ hay mọi thứ đều không thiếu.

Nhưng bởi vì đây là khu vực săn bắn của vua chúa, bãi săn đều được bảo vệ an toàn, thống lĩnh Từ Uy liền bảo vệ công chúa nói : “ Gần đây ngày nào cũng mưa to, dòng nước ở đây cũng chảy xiết hơn, hơn nữa còn một dòng suối nữa ở trong rừng sâu, nhiều ngày mưa to nên cây cối mọc lên, chúng thần chưa kịp chặt, nếu tùy tiện đi vào, rừng cây che mắt, sợ sẽ xuất hiện tình huống xấu. Cho nên xin công chúa cùng bọn thị vệ đến khu Hà Đông săn bắn, vẫn không nên qua sông”.

nói cong, Từ Uy cầm cái tiếu dài, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, chỉ cần thổi vào tiếu, khu vực săn bắn sẽ có hộ vệ đến, bảo vệ công chúa mọi lúc.

Đây không phải lần đầu tiên Từ Uy bảo vệ hoàng gia săn bắn, tự nhiên hiểu rõ quy củ, cầm tiếu dài, để trên cổ, liền chọn hơn mười hộ vệ tinh binh bảo vệ công chua, lại chọn hơn hai mươi hộ vệ ở cách xa một khoảng với công chúa cùng thủ hộ, miễn cho người nhiều quấy nhiễu con mỗi, làm công chúa mất hứng.

Nhạc Bình công chúa sớm đổi một thân nhung lụa nhẹ nhàng, phối hợp với khuôn mặt của người Hồ, tư thế thật ra rất oai hùng, có chút khí phách nữ hào kiệt, nàng lấy cung nhỏ bên người, cảm thấy lực đạo không đủ, nghĩ nghĩ liền đưa cho Uất Trì Phi Yến: “ Cung này lực yếu, thích hợp với mấy người yếu đuối như ngươi vậy.”

Uất Trì Phi Yến làm như không thấy khuôn mặt trào phúng kia, tiếp nhận cung nhỏ nói : “ Tạ ơn ân điển của công chúa, Phi Yến không tốt về khoản dùng cung, chỉ sợ không bắn được gì, phụ lòng tốt của công chúa.”

Nghe vậy, mày rậm của Nhạc Bình công chúa càng đắc ý, thầm nghĩ: nên gọi nhị ca cùng phụ hoàng đến coi trộm một chút, cho dù lễ nghi có tốt, thư thái tuyệt đẹp thì làm cái gì chứ? Bãi săn này sao như chân tôm cua, bộ dáng được cái xinh đẹp, thì cũng chỉ là loại thiếp thất, chỉ làm ấm giường cho nhị ca thôi!

Nghĩ vậy, tâm tình Nhạc Bình công chúa rất sảng khoái, muốn ra oai tay nghề, muỗn nữ nhi kia mở rộng tầm mắt!

Hôm nay bởi vì có công chúa đi săn, những người chờ cũng nhiều, công chúa giương cung, chỉ một lát đã bắn trúng năm sáu con thỏ to, trong lúc nhất thời, có hơn mười con chó săn đang sủa, liền xông ngay vào một tùm cây bắn trúng vài con thỏ.

Uất Trì Phi Yến cũng vài lần giương cung, như lời nàng nói vậy, lực cung không đủ, mấy lần thỏ trước mặt đều chạy đi, mà cung bắn ra lại chệch sang hướng bên, làm cho công chúa một trận cười to.

Cho nên mất mấy tên, Uất Trì Phi Yến cũng không muốn khoe xấu, rõ ràng là đi theo công chúa nhưng lại ngắm kĩ thuật bắn của nàng.

Chẳng qua công chúa cũng có chút sai lệch, cảm thấy mấy con thỏ này trước đó bị đám tôi tớ cho uống thuốc, liền có vẻ đần độn ngây dại chờ chết, lại mất hứng thú.

Lúc này đoàn ngựa muốn đi tới bãi săn bên kia sông, Từ Uy đưa mắt nhìn, tuy đoạn bãi sông này còn thấp nhưng nước chảy rất xiết, nhớ tới bãi săn, đốc quan đã nói thì nói nói : “ Công chúa, địa hình kia hẻo lánh, rừng cây rậm rạp, vẫn nên về chỗ quán của bãi săn nghỉ ngơi chút thôi.”

Nhạc Bình công chúa muốn gật đầu, đột nhiên rừng cây bên kia lung lay, có một đôt tai to đang lộ ra, chỉ thấy con tuần lộc này có màu da hiếm có, ở rừng đen có chút chói mắt.

Nhạc Bình công chúa hưng phấn vội vàng cầm giương cung, nhưng tuần lộc kia rất thông minh, hơi dò xét khắp nơi liền xoay người bỏ chạy.

Con mồi hiếm lạ sao lại chạy được? Nhạc Bình công chúa liền thúc ngựa, mặc Từ Uy khuyên ngăn, đitrước làm gương, chạy qua sông, vọt vào bên kia bờ vào rừng sâu. Nhân mã chỉ có thể theo sau công chúa, nhằm phía sông kia mà đi. Phi Yến cưỡi ngựa không tốt, cùng Bảo Châu và hai thị vệ đi sau cùng.

Lúc nàng qua sông vào rừng rậm thì cảm thấy chỗ này có gì không tốt. Trong lòng lại muốn vào trong rừng. Con ngựa phì phì, làm cho cánh rừng thêm yên tĩnh.

Đột nhiên cả người Phi Yến lạnh run, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng------- mới vừa rồi phải trái đều có mấy chục con chó săn sao tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu, ngay cả tiếng sủa đều không nghe thấy.

Từ Uy đã được huấn luyện trên chiến trường, cũng phát hiện tình hình không đúng, lập tức cầm tiếu dài trên ngực thổi, mạnh liệt thúc ngựa, nhưng còi lại phát ra vài tiếng tu tu, tập trung nhìn lại, đúng là cầm phải cái tiếu hỏng.