Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 33-34




33: Thử Nghiệm Thuốc

"Vậy để tôi đi tìm một tiểu nhị nào đó tới thử?"

"Sao giờ tôi mới nhận ra tên nhóc cậu không có tình nghĩa với anh em của mình như thế nhỉ? Thứ thuốc này mà cậu cũng dám gọi anh em đến thử. Sao cậu không tự mình thử đi?" Tôi lấy hộp thuốc gõ vào đầu Vương Minh.

Vương Minh bị tôi đánh lại rụt cổ, nghe thấy những điều tôi vừa nói sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Tôi không thử không thử đâu! Tiểu Tam gia, ngài mới đúng là người không niệm tình anh em thì có!"

"Hừ!" Tôi quăng cho cậu ta ánh mắt kinh bỉ, nói: "Cậu đi tìm hai con chó đến thử thuốc."

"À, vậy thì tôi đi." Vương Minh vừa nghe tôi muốn thử thuốc lên chó cứ như được đại xá, liên tục gật đầu nói: "Ý này hay! Vậy để tôi đi tìm, ngài ở nhà chờ tôi nha." Nói xong đứng dậy đi ngay.

"Hay là đừng thử ở nhà, lỡ một hồi thuốc có tác dụng bọn nó lại quậy banh cái nhà này lên thì phiền, Trương ca của cậu không dễ đối phó đâu, hơn nữa lỗ mũi anh ấy tinh lắm, ngửi được mùi lạ sẽ hỏi ngay, không mấy tôi ra công viên bệnh cạnh chờ cậu." Tôi nói.

Vương Minh vừa đi vừa quay đầu tỏ ý đã hiểu.

"Nhớ phải là hai con chó đực nha!" Tôi la lớn.

..........

Hồi trước thật ra tôi ở nhà chú Ba. Ngôi nhà đó là một nông gia nhạc dành cho tiểu nhị, bên dưới nhà còn có một tầng hầm bí mật. Nhưng sau đó chính phủ quy hoạch nơi đó để xây dựng khu ở mới.........vậy nên ngôi nhà bị phá bỏ và tôi bị bắt dời đi nơi khác.....

Theo lời chú Ba thì những hộ gia đình bị cưỡng chế dời đi thế nào cũng sẽ làm mình làm mẩy không chịu đi, nhưng tôi thì không. Tòa nhà đó chứa quá nhiều đồ, mà tôi chính là người phải trông coi những món đồ vừa bụi vừa nặng nề kia, lắm lúc tôi cảm thấy trí nhớ của mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Cho nên lúc người bên chính phủ đến nói muốn phá bỏ và đưa tôi đi nơi khác ở, tôi gần như là giơ hai tay tán thành ngay lập tức. Lúc đó người bên chính phủ chắc hẳn đều nghĩ tôi cũng là thành phần mất trí nhớ như Muộn Du Bình cho nên mới cư xử như vậy.

Số giấy tờ bất động sản của chú Ba đều năm hết ở chỗ chú Hai, khi tôi tới chỗ chú Hai định lấy giấy tờ nhà để tiến hành thủ tục phá bỏ và di dời thì lại bất ngờ phát hiện chú Ba đã sớm sang tên căn nhà đó cho tôi.

"Ba đời Ngô gia, cũng chỉ có mỗi mình cháu." Lúc ấy chú Hai đã nói một cậu thấm thía như vậy.

Thật ra đó chính là lý do khiến cho một người lười biếng thành tính và không muốn nhiều chuyện như tôi quyết định tiếp quản chuyện làm ăn lớn của chú Ba.

Nếu cả nhà chỉ còn mỗi mình tôi, vậy trách nhiệm này tôi phải là người gánh lấy.

Số tiền bồi thường lúc đó đủ để tôi mua một căn biệt thự trong tiểu khu, nhưng theo ý của Vương Minh và chị Nha thì nếu tôi đã là tiểu Tam gia cửa Hàng Châu vậy dĩ nhiên tôi phải ở ngôi nhà nào đó tốt một chút, mà tốt nhất là dùng số tiền đó ra ngoại ô xây một căn biệt thự và thuê người bảo vệ.

Nhưng cuối cùng tôi chỉ chọn một ngôi nhà ba phòng một phòng khách để ở.

Tôi không muốn ở chung với quá nhiều người.

Dù gì tôi cũng chỉ có một mình, ở ngôi nhà lớn quá sẽ không khỏi cảm thấy hoang phí và lạnh lẽo.

Thời gian tôi hạ đấu cơ thể đã bị cái lạnh của đất đai nơi đó tổn thương, từ đó về sau tôi cứ có cảm giác cái lạnh như đang phả ra từ trong xương cốt của mình, tôi không muốn một thân một mình ở ngôi nhà lạnh lẽo chả khác gì nhà xác đó.

Việc tôi khăng khăng làm theo ý mình khiến chị Nha và Vương Minh vô cùng lo lắng, bọn họ lo sợ tôi đắc tội với quá nhiều người ở bàn khẩu, sợ ban đêm sẽ có người tới tìm tôi, nhưng tôi ở trong ngôi nhà hiện tại lâu như vậy cũng có người nào có gan dám động vào tôi đâu.

Người ở đường khẩu của chú Ba hầu như đều là những người từng theo chú, cho nên lúc đầu khi tôi dùng thái độ hết sức cứng rắn để tiếp quản chuyện làm ăn, đại đa số những người đó vẫn nể mặt mũi chú Ba mà đón nhận ông chủ mới là tôi.

Còn dư lại số ít người phản đối nhưng căn bản họ chẳng làm được gì vì tôi được đại đa số người ủng hộ, hơn nữa còn có sự giúp sức về tài lực của Giải gia và Hoắc gia ở phương Bắc, lại thêm chú Hai tạo thành thế chân vạc.



Trong thời gian ngắn chúng tôi nắm bắt được hết số đường khẩu trong tay chú Ba. Còn về những người phản đối, sau khi thất bại rơi vào tay chúng tôi đều đã bị chị Nha lặng lẽ xử lý toàn bộ.

Thật ra tôi cũng không đồng ý với cách làm việc của chị, vì dường như chị không mấy coi trọng mạng người cho lắm.

"Những chuyện hai tay dính máu cứ tôi làm là được rồi. Tiểu Tam gia, sau này cậu không cần lo lắng gì nữa." Những lời chị nói khiến lòng tôi ngũ vị tạp trần, không thể đáp lời.

........

Bên cạnh tiểu khu tôi ở có một công viên phong cảnh rất đẹp, trong công viên còn có một cái hồ lớn, hiện tại tôi đang đứng bên cạnh hồ chờ Vương Minh.

Tôi đứng được một lúc thì Vương Minh dắt chó tới, phải nói hiệu suất làm việc của cậu ta cũng khá lắm chứ.

Tôi nhìn hai con chó, chúng là chó giữ cửa Long Ngũ nuôi. Lão già ngang ngược Long Ngũ là một người rất truyền thống, lão cho xây tứ hợp viện làm đường khẩu. Người bảo vệ ban đêm ở đó lại là một con chó Sơn Đông. Trước kia mỗi lần kiểm tra đường khẩu tôi thường sẽ ở lại ăn cơm, mỗi lần đến chỗ Long Ngũ đều sẽ thấy lão cho chó ăn giò heo muối, trông lão rất yêu thương chúng. Lâu ngày, hai con chó này cũng quen mặt tôi, lúc thấy tôi còn vui mừng sủa một tiếng.

Tôi sờ đầu bọn nó, chậc lưỡi nói: "Sao cậu dẫn chó của Long Ngũ đến đây được, lần trước Trương ca đập hết mấy món đồ cổ của lão ngang ngược nhất định đã chọc điên lão rồi, lần này cậu lại không biết sống chết đi bắt chó của lão, lão không dám đụng tôi và Trương ca của cậu, nhưng để lão gặp cậu thì e là không đánh chết cậu lão sẽ không ngừng đâu!"

"Không sao không sao!" Vương Minh bị gió hồ thổi vào người liền rúc cổ, cười nói: "Long Ngũ gừng càng già càng cay đi Sơn Đông đổ đấu rồi! Không có ở đây! Người lão để lại ở đường khấu thấy tôi tới còn vui vẻ dắt chó ra cho tôi."

"Đổ đấu?" Tôi hỏi: "Tự lão tìm được đấu?"

"Nghe nói là đấu của đại Trương ca mới cho, tôi vừa hay tin là vội vàng tới báo cáo với ngài. Nghe nói đấu lớn lắm! Bảo là muốn bồi thường số bảo bối đã bị đập của Long Ngũ. Long Ngũ gia cảm động tới nổi nước mắt nước mũi gì cũng chảy ra hết! Còn kéo Trương ca gọi lão đệ nữa chứ! Hôm nay lão thu dọn đồ đạc đến Sơn Đông. Tạm thời sẽ không trở về." Vương Minh mặt mày hớn hở nói: "Đại Trương ca thật lợi hại. Này gọi là vừa đấm vừa xoa! Cũng không biết trong tay anh ấy có bao nhiêu đấu lớn nữa đây, những chưởng quỹ khác e là đang hâm mộ muốn chết!"

"Có thể khiến người như Long Ngũ tình nguyện nghe lời, đoán chừng cũng chỉ có cách này. Đại Trương ca của cậu đúng là lợi hại. Số tiền lão kiếm được từ việc bán đồ cũng đủ cho lão cả đời tiêu xài không hết. Nhưng sự cố chấp đối với việc đố đấu đã ăn sâu vào tận xương tủy. Nói cho cùng cũng chỉ là do lòng người tham lam. Cho dù không phải làm vì sinh tồn thì vẫn là vì không từ bỏ được những món trân bảo." Tôi cười nói.

"Lại lại, tiểu Tam gia, tôi còn chuẩn bị cho cậu cái này!" Vương Minh cười đễu móc trong túi ra một cái bọc nilon, bên trong có hai cái banh bao lớn.

"Cậu bỏ thuốc vào trong đó, bọn nó ăn hết coi như xong! Ha ha ha."

Tôi..........

Cậu cười dâm đãng như vậy làm gì!

Tôi đưa thuốc cho Vương Minh, cậu ta chia hai loại thuốc ra mỗi loại bỏ vào một cái bánh, sau đó đưa cho hai con chó ăn.

Qua khoảng năm phút, tôi thấy thứ kia của một trong hai con chó ngóc đầu, đôi mắt của con còn lại cũng bắt đầu mơ màng, bốn chân không ngừng cọ xát xuống đất.

Con chó đã cương lúc nãy trực tiếp sấn tới đè con chó đang mè nheo kia, cực kỳ dũng mãnh bắt đầu đâm vào!

Cái **.

Tốc độ đó, cái cảm xúc mảnh mẽ, cái thứ thô dài đó!

"156,157, 158......200, 201, 202." Tôi và Vương Minh gật đầu đếm theo từng cú thúc của con chó kia........

Á ha ha!

Mạnh mẽ quá!



Nhìn con chó nửa nằm dưới đất, ánh mắt đã sớm mê loạn, lưỡi thè ra ngoài, nước miếng chảy đầy cả đất! Xem gương mặt nó kìa, chả khác gì hồn phách đã bay mất!

"Khà khà khà khà khà!" Tôi kiềm chế hưng phấn trong lòng, lấy thuốc trong tay Vương Minh, tỉ mỉ nhìn cái hộp thuốc biến thái đủ loại màu sắc.

Ha ha ha ha ha, Dưa chuột lớn đúng là tên biến thái giỏi nhất! Đây chính là những gì mà tôi mong muốn! Tối nay anh chờ xem tôi sẽ làm anh như vậy, như vậy, cả như vậy! Oa ha ha ha ha!

Tôi vui vẻ đến mức không ngăn được giọng cười biến thái của mình.

Lúc này Vương Minh có nói gì tôi cũng chả nghe thấy, tôi cầm thuốc rời đi. Muộn Du Bình sắp sửa trở về, bây giờ tôi phải về nhà chuẩn bị trước.

Mãnh nam trinh tiết, tiểu thụ xấu hổ! Cưng ơi, tôi tới đây! Tôi sẽ cho anh một đêm kịch liệt, mất hồn, tràn đầy kích thích!

Tôi vừa về nhà chưa bao lâu, Muộn Du Bình cũng về tới.

"Trông cậu vui vẻ quá nhỉ?" Anh vừa đổi dép vừa nói.

"Hả? Có à?" Tôi sờ mặt mình: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi rất vui vẻ?"

"Hai con mắt........nụ cười trên mặt cậu có giấu cũng không được." Muộn Du Bình nhìn mặt tôi nói.

Tôi đưa tay xoa mặt, miễn cưỡng bày ra biểu tình bình thường, nghiêm túc nói với Muộn Du Bình: "Tôi không vui."

"Ừ." Muộn Du Bình dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng, nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi làm cơm."

"Được ——

Bữa tối hôm nay Muộn Du Bình làm món mới, gồm có canh thịt viên và cải thảo xào.

Anh thật sự rất thông minh, chỉ nhìn sách nấu ăn là có thể làm ra món ăn có cả sắc hương vị.

Nhưng cho dù thức ăn có ngon tôi cũng không có tâm trạng ăn! Tôi nhìn Muộn Du Bình mặt mày đẹp trai đang ăn cơm, không khỏi nghĩ tới tối nay có thể nào khiến anh mang vẻ mặt như nhân vật trong《SM Sở Lưu Hương 》của hoa Cúc đen và dưa chuột lớn hay không!

"Sao cậu cứ nhìn tôi vậy? Mặt cậu đỏ rồi, bị sốt à?" Muộn Du Bình ngưng ăn, hỏi.

"Không! Không có!" Tôi giật mình, vội vàng đảo bát cơm nói: "Tôi không bị sốt, rất khỏe mạnh, ăn cơm, ăn cơm."

Tôi có tật giật mình liếc nhìn anh.

Wow, ăn ngon ghê! Thịt viên nhỏ mềm! Muộn Du Bình còn bỏ dầu mè vào canh nữa, thơm thật sự!

Vậy mà lúc nãy tôi lại muốn, anh đối xử với tôi tốt như vậy, trong lòng tôi lại suy nghĩ cách chuốc mê anh rồi XXXXXX, hình như làm vậy hơi có lỗi với anh thì phải.

Nhưng cung đã lên giây, nếu ông đây không bắn mũi tên này thì có thể tôi sẽ phải nhịn đến chết mất!

Hết chương 33.

34: Dưa Chuột Lớn Ông Đây Muốn Giết Mi


Vì tính phúc sau này của tôi, chỉ đành để Muộn Muộn chịu uất ức hy sinh một chút vậy.
Dù sao......dù sao hai chúng tôi ở bên nhau, cả hai đều là đàn ông, ở cùng người yêu sao có thể không XXX được.

Vậy nên dù gì chúng tôi cũng phải làm tới bước này, nên.....nên tôi không làm vợ thì anh làm vợ.

Mặc dù nội tâm của tôi và thân thể của anh đều không muốn làm vợ.

Chỉ có điều, tôi tương đối may mắn, gặp được Dưa chuột lớn, cậu ta cho tôi thần dược.

Thế nên ngay từ đầu trời cao đã định sẵn đứng về phía tôi rồi.

Tôi chỉ còn cách thuận theo ý trời, làm một người chồng hết mực yêu thương anh!
Tôi chỉ mất một phút đã thuyết phục được trái tim mình.
Tiểu Muộn, sau này tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh!
Cơm nước xong xuôi, tôi thừa dịp Muộn Du Bình đang rửa chén, nhanh chóng chớp lấy thời cơ rót hai ly sữa, còn để làm gì hả, dĩ nhiên là để bỏ mỗi ly một loại thuốc chứ còn làm gì nữa!
Chờ Muộn Du Bình rửa chén xong, lau tay sạch sẽ trở ra, tôi liền bưng hai ly sữa tới trước mặt anh, nói: "Nè, Tiểu Ca, uống sữa."

Muộn Du Bình có chút nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: "Mới vừa ăn xong giờ lại uống sữa?"
".........tôi cảm thấy sữa này thơm lắm!" Tôi nói: "Tôi vất vả lấy sữa cho anh uống, giờ anh có uống hay không?"
Muộn Du Bình vừa nghe vậy liền lập tức cầm ly lên uống một hớp.
Lòng tôi mừng như điên!
Kế hoạch đã thành công hơn phân nửa!
Tôi cũng vội vàng bưng ly của mình lên uống một hớp!
Sau đó hai chúng tôi đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau Muộn Du Bình nói: "Thân thể cậu khỏe chưa? Có muốn tôi ôm đi tắm không?"
Tôi lắc đầu.
Lỡ trong lúc đang tắm thuốc phát huy tác dụng vậy chẳng lẽ chúng tôi phải XXX trong hoàn cảnh toàn xà phòng à?
Cơ mà sao thuốc còn chưa có tác dụng?
Tựa như nghe được nội tâm đang kêu gào của tôi, thuốc trong cơ thể rất nhanh đã có phản ứng.
Đầu tiên là cảm giác ấm áp nhè nhẹ tỏa ra từ đan điền, cảm giác ấm áp nhanh chóng trở nên giống đốm lửa nhỏ đụng phải xăng, hừng hừng bốc cháy trong cơ thể tôi, từ nhóm lửa ban đầu, một luồng khí nóng khó nhịn bắt đầu lan ra khắp cơ thể!! Thân thể tôi nóng rực, miệng lưỡi khô đắng, cảm giác như sắp bị thiêu chết!
Nóng quá nóng quá nóng quá nóng quá!!!
Tôi không kiềm được tự xé quần áo của mình, làn da trần tiếp xúc với không khí lạnh băng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không đủ!
Không đủ, cảm thấy không đủ nên tôi trực tiếp nằm xuống đất ngọ nguậy!
Nóng quá nóng quá, chỉ có mặt đất lạnh băng mới có thể giảm bớt cảm giác nóng như lửa đốt trên khắp cơ thể tôi.

Nhưng tôi cọ tới cọ lui, mọi vị trí trên cơ thể liền thấy vô cùng nhạy cảm, da thịt cọ xát nền đất lại có thể khiến tôi có cảm giác như bị điện giật! Thoải mái muốn chết! Thoải mái đến nổi hồn cũng muốn bay đi luôn!
Ha! Ha! Muốn........! Ngứa quá!
Tôi cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, cơ thể đang không ngừng co quắp.
Lúc này tôi nghe thấy một giọng nói.
"Ngô Tà, Ngô Tà, cậu sao vậy?"
Tôi cảm giác cơ thể được người ôm vào lòng, cố gắng giương mắt nhìn, hóa ra là Muộn Du Bình! Anh đang ôm lấy tôi, mặt mày hết sức kinh ngạc.
Anh không bị làm sao cả?
Tôi bị ánh mắt tỉnh táo của Muộn Du Bình nhìn sợ hết hồn, đầu óc mềm nhão cũng tỉnh táo hơn.
Là tôi chính mắt nhìn anh uống sữa!
Chẳng lẽ do thể chất anh đặc biệt, bách độc bất xâm?
Má ơi! Đến cả trúng đạn cũng không khiến anh bị làm sao, nên rất có thể là vậy lắm! Chẳng lẽ sức mạnh của Chung Cực lại mạnh đến như vậy!
Má nó! Là vậy thật rồi, đây chẳng phải là trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo hay sao!
Hành động lúc nãy của tôi, sao giống hệt con chó bị XXX hôm qua vậy?
Chẳng lẽ thuốc này có vấn đề?
Nếu không sao tôi lại như uống nhầm thuốc dành cho thụ vậy, rõ ràng ông đây uống thuốc dành cho công, hẳn là giờ phải hùng hỗ dương cương mới đúng!
Đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng!

Không thể nào!
Thuốc này là sản phẩm ba không, chẳng lẽ hoa Cúc đen và dưa chuột lớn lừa mình? Có khi nào cậu ta để lộn hay không? Chẳng lẽ lại để thuốc dành cho thụ thành thuốc dành cho công!
ĐM cậu Dưa chuột lớn!
Hiện tại ông đây rất muốn bắt Dưa chuột lớn về phơi thây cậu ta!
Tôi giận đến phổi muốn nổ tung!
Tôi càng kích động thì đầu óc càng rối loạn! Sau đó thân thể sẽ ngày càng nóng!
Tôi đưa tay ôm cổ Muộn Du Bình!
Tôi dùng hết sức chui vào lòng Muộn Du Bình, hai ba giây liền xé quần áo anh, sau đó tự tìm đường chết dùng thân thể chạm vào thân thể anh!
Tôi ngước nhìn môi anh, sau đó nhào tới gặm lấy!
Tôi dùng chút lý trí còn sót lại nói với bản thân, Ngô Tà, mi làm vậy là chơi đùa với lửa! Mau thôi mi sẽ bị ngọn lửa này thiêu đến tro cốt cũng không còn!
Nhưng vấn đề là thân thể tôi có chịu nghe lời tôi đâu!
Thật đúng là tạo nghiệp mà!
Quả nhiên Muộn Du Bình cũng có phản ứng, anh dùng hai tay ôm chặt lấy tôi, cùng tôi mỗi lưỡi triền miên!
Anh chỉ dùng chút sức đã đè tôi xuống đất!
Cứu mạng đi!.........
Nội tâm tôi gào thét nhất định phải dừng lại, nếu không tuyệt đối sẽ thấy cảnh hoa Cúc nở đầy đồi núi!
Nhưng tay tôi lại sờ loạn khắp người anh!
Hai chúng tôi dính chặt lấy nhau, tôi liếm da thịt anh, hơi lạnh từ cơ thể anh khiến lửa nóng trong tôi bớt đi nhiều, cảm giác cọ xát như điện giật một lần nữa làm tôi co quắp!
Còn có! Chân của anh! Nơi đó của tôi cũng bắt đầu ngứa, rất ngứa.........
Con mẹ nó thuốc dành cho thụ!
"Tôi, tôi muốn anh." Tôi thở hổn hển, nói vào tai Muộn Du Bình.
"Cái gì?" Muộn Du Bình dùng sức nhéo tôi, động tác vừa thô lỗ vừa dùng sức, bóp tôi rất đau, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy sướng.
Tôi tự nhủ với lòng là anh nhịn sắp không nổi rồi, tôi không thể trêu chọc anh nữa.
Nhưng môi tôi lại tiếp tục phản bội tôi, nó cắn vành tai Muộn Du Bình, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn anh.......tôi muốn anh.........."
Xong đời!!
Một giây kế tiếp, tôi đã nhìn thấy ánh mắt hoá sói của anh!
(Cua đồng...bò...ngàng....mà muốn rơi nước mắt nghê ta ơi)
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại, trông thấy trước mắt là một mảng màu trắng.
Nơi này hình như là bệnh viện, sao tôi lại ở bệnh viện?
Tôi vừa muốn chồm người ngồi dậy liền cảm thấy toàn thân như muốn tách ra, đặc biệt là chỗ đằng sau kia, đau muốn chết tôi rồi!
Đầu óc lập tức hiện lên những gì xảy ra vào hôm, tôi và anh uống thuốc, anh không sao, mà tôi thì......
Tôi, tôi bị anh làm!
Tôi bị anh làm........cái ý nghĩa này cứ vòng vòng trong đầu tôi, giống như một cái chùy lớn đấm vào ngực tôi, cơ thể không chống đỡ nỗi liền bị cái chùy đó hạ gục.
"Tiểu Tam gia!" Lúc này tôi thấy cửa mở, Vương Minh vừa kêu tên tôi vừa chạy tới.

Đợi cậu ta đến nơi, tôi như nắm được cái phao cứu mạng, sống chết nắm tay cậu ta.
"Tiểu Tam gia.....cậu sao rồi?" Vương Minh bị động tác của tôi dọa sợ, có lẽ bị tôi nắm đau nên lớn tiếng kêu lên.
Tôi hoảng sợ nhìn cậu ta, nói: "Tôi và anh ấy, chỗ đó của tôi đau lắm, có phải tôi bị anh ấy........, rõ ràng hôm qua tôi uống thuốc dành cho công, sao có thể bị anh làm?!"
Vương Minh hình như cũng bị bộ dạng của tôi dọa giật mình, liền nói "Ngài với anh ấy.........làm."
Tôi nghe Vương Minh nói, trong lòng phát lạnh hơn phân nửa.

Thật ra hôm qua đến giai đoạn sau, ý thức tôi đã mơ hồ không rõ, tôi hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình! Hy vọng Muộn Du Bình làm tới nửa chừng sẽ không làm nữa!
Tôi cắn môi dưới, đau thương không thôi.
Công cuộc tranh làm chồng của tôi hoàn toàn thất bại, vậy chứng tỏ sau này chúng tôi ở bên nhau tôi chỉ có thể bị ành làm thôi phải không? Tôi là nam tử hán oai phong cơ mà!
"Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia......" Đau thương trong tôi còn chưa lành, Vương Minh lại rầm rì bên tai.
Tôi ngẩng đầu quăng ánh mắt sắc như dao cho cậu ta, mẹ bà, cậu không thể im lặng để ông thương tiếc hoa cúc bị và tôn nghiêm đã bị chà đạp của tôi một chút sao?
Vương Minh bị tôi nhìn liền rụt cổ, nói: "Tiểu Tam gia, thuốc kia có vấn đề."
Tôi biết thuốc kia có vấn đề, nếu không có vấn đề sao tôi lại nằm ở đây?
Chờ....chờ đã, tại sao tôi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hoa cúc của tôi đã héo tàn tới nỗi phải nằm viện sao? Vậy ngày hôm qua bác sĩ và y tá đều nhìn thấy???!!!
Tôi nghĩ tới cảnh hoa cúc tàn tạ bị người ta nhìn thấy liền toát mồ hôi lạnh, sợ tới mức quên hết mọi thứ, mặt tràn đầy vẻ không thể tin, trợn mắt nhìn Vương Minh.
"Tiểu Tam gia.......cậu nhìn tôi làm gì........" Vương Minh đoán chừng cũng bị tôi trừng sợ, lắp ba lắp bắp nói: "Ngày hôm qua tôi đã muốn nói với ngài, là, là hai con chó kia XXX tới cuối cùng sùi cả bọt mép, vẫn còn liều mạng XXX, nhưng ngài cầm thuốc chạy đi nhanh quá, tôi cũng không biết ngài nghe thấy hay chưa............."
Miệng sùi bọt mép vẫn liều mạng XXX?
Chẳng lẽ tối qua tôi bị đưa đến bệnh viện trong tình trạng xấu xí như vậy?
Không đâu, không đâu, mặc dù tôi trúng thuốc, nhưng tôi nhớ Muộn Du Bình vẫn tỉnh táo mà, anh nhất định sẽ không để tôi xấu xí như vậy đâu!
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại đồng thời nghe thấy Vương Minh nói: "Loại thuốc kia ngài mua ở đâu? Ngày mai tôi sẽ dẫn người đến đập tiệm nó! Ngài không biết, không biết là hôm qua Trương đại ca ôm ngài tới bệnh viện, lúc đó miệng ngài vừa sùi bọt mép, ngài còn rên rất lớn nữa.

Còn cởi quần áo, đại Trương ca mặc vào cho ngài lại bị ngài cởi ra, mặc vào là ngài cởi ra.

Ngài còn bám lấy quần áo đại Trương ca, sau đó ngài còn hôn đại Trương ca, đại Trương ca nhanh chân chạy, chạy đến hành lang ngài còn ôm cột không buông tay, còn cọ cọ lên cây cột..............."
Tôi...........
Tôi cảm thấy đầu mình nổ tung ngưng hoạt động, sau đó Vương Minh nói gì tôi đều không nghe thấy.......
Hoa Cúc đen và dưa chuột lớn, ông đây muốn giết mi!.