Hàng Châu năm nay, dường như mưa nhiều hơn mọi khi.
Đặc biệt là từ lúc vào đông tới giờ, lúc nào cũng mưa gió liên miên.
Thời tiết thay đổi khiến cho cửa tiệm nhỏ của tôi lúc nào cũng lạnh lẽo ẩm ướt cứ như hầm mộ của lũ bánh tông (1) vậy.
(1): Xác khô
Tôi bật máy điều hòa không khí, giơ tay nhấc chân nằm ở ghế dựa phía sau cửa tiệm, trên người còn đắp thêm một tấm chăn dày, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh như từ trong khớp xương của mình chui ra ngoài, lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.
Có lẽ là do lúc trẻ hạ đấu (2) đã tiếp xúc với quá nhiều âm khí của lũ bánh tông rồi đi?
(2): Đào mộ
Tôi kéo chăn lên che lại cơ thể, lòng ngực lạnh ngắt, vừa nghĩ như vậy, tôi liền phát giác bản thân cứ như ông lão đã bảy mươi.
"Vương Minh, lấy đồ làm ấm tay của tôi lại đây!" Tôi hướng ra ngoài kêu.
Một lát sau, Vương Minh đẩy cửa đi vào, trong tay cầm máy ủ ấm của tôi, đưa cho tôi, hắn nở một nụ cười kiểu mẫu gọi một tiếng: "Tiểu Tam gia!"
"Ừ." Tôi gật đầu đáp lời hắn, nhận lấy máy ủ ấm, đặt lên ngực.
"Tiểu Tam gia, Lưu Nhị bên cửa hàng có tin tức." Vương Minh chưa rời đi, đứng trên đầu tôi xì xồ nói: "Lưu Nhị nói, đồ tìm được ở Sơn Tây lần trước đã được sắp xếp lại.
Có điều là chưa tìm được nguồn tiêu thụ."
"Thứ gì bán không được?" Tôi mở một con mắt nhìn hắn, trong lòng có hơi phiền não.
Từ khi Tam thúc mất tích một cách khó hiểu, cơ nghiệp của ông ấy cứ thế rơi vào tay tôi, thật sự là tôi rất lười để đi xử lí cái cục diện rối rắm ông ấy để lại kia, nhưng nghĩ đến nó là tâm huyết cả đời của lão đầu kia, tôi vẫn phải lao tâm tổn sức giúp ông ấy.
Quả thật không biết mình làm vậy là vì cái gì, có điều, chỉ cần chờ thêm bảy năm, khi đó tôi sẽ có thể vứt bỏ tất cả, đi tới Thanh Đồng Môn.
Vừa nghĩ tới Thanh Đồng Môn, liền nghĩ ngay tới cái tên Muộn Du Bình kia.
Ba năm, dáng vẻ của anh ta trong lòng tôi đã có chút mơ hồ.
Tên kia, lúc nào cũng im hơi lặng tiếng, trông chả có tí cảm giác tồn tại nào cả.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới anh ta, lòng tôi vẫn luôn cảm thấy đau nhói.
Ngày hôm qua gọi một cú điện thoại cho Bàn Tử.
Hắn vẫn còn ở Ba Nãi, trong điện thoại, hắn khoa trương kể cho tôi nghe cuộc sống của hắn ở Thập Vạn Đại Sơn (3), nào là làm ruộng săn thú, nào là cuộc sống sung sướng như thần tiên.
(3): là một dãy núi dài khoảng 170 km, rộng khoảng 15–30 km ở đông nam Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây
Chúng tôi không nhắc đến Muộn Du Bình.
Thế nhưng, tôi biết, tôi không quên anh ta, Bàn Tử khẳng định cũng không quên.
Bởi vì, nếu như cả chúng tôi cũng quên mất anh.
Vậy thì, sợ rằng anh ta cùng với thế giới này không còn tí liên quan gì nữa.
"Là đồ vật bằng đồng đen.
Có hơi lớn." Vương Minh nói.
"Ồ.
Vậy gọi điện cho Giải gia giúp tôi, mối làm ăn của bọn họ nhiều, có thể sẽ tìm được người mua." Tôi nhíu mày, lắc lắc tay với Vương Minh: "Cậu kêu Lưu Nhị chờ chút đã, giấu đồ kỹ một chút.
Chờ sau khi tôi nói với Giải gia.
Nếu thật sự không có cách, vậy chúng ta tự giữ lại, đợi qua năm ba năm, cũng sẽ tìm được người mua."
"Được." Vương Minh trả lời, lát sau còn nói thêm: "Tiểu Tam gia, cậu phải chú ý sức khỏe."
"Ừ." Tôi nhắm mắt, xua tay với hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Vương Minh rời đi, còn nhẹ nhàng kéo cửa lại giúp tôi.
Mấy năm nay Vương Minh ngày càng thành thục hơn, có thể giúp đỡ tôi rất nhiều trên phương diện làm ăn, trước kia tôi cho rằng hắn chỉ là một người vừa lười vừa nát không có chút khả năng nào, cuối cùng thì tôi đã sai hoàn toàn.
Tôi giao cho hắn thay mặt mình làm rất nhiều chuyện, kết quả là hắn làm cũng không tệ.
Lát nữa hẳn gọi cho Giải Hoa Nhi vậy, hiện tại quả thực quá lạnh, tôi vẫn nên đi ngủ trước thì hơn.
Tôi nằm cuộn tròn trên ghế, người đắp chăn tay thì ôm máy ủ ấm, cảm giác việc bản thân bày mưu lập kế cứ như lão đại đứng sau màn vậy.
Ngủ cho tới trưa, tôi vừa ăn đồ ăn Vương Minh đặt bên ngoài vừa gọi điện thoại cho Tiểu Hoa.
Trong điện thoại, cậu ta dường như rất hứng thú với món vật bằng đồng đen chúng tôi tìm được, bảo tôi phải nhất định giữ lại cho cậu ta, cậu ta lập tức cho người tới xem thử.
Tôi cúp điện thoại, mắt lim dim buồn ngủ, bởi vì ngủ nhiều nên có hơi chóng mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ: hai năm này Tiểu Hoa và Hoắc gia ngược lại đều rất để tâm những chuyện làm ăn này.
Chỉ có mình tôi là lăn lộn cho qua ngày, để rồi bảy năm sau, đổi lại được anh ta từ Thanh Đồng Môn.
Cũng không biết bên trong Thanh Đồng Môn rốt cuộc có thứ yêu ma quỷ quái gì, nếu đổi lại là mình sợ rằng cả đời cũng không thể ra khỏi đó.
Buổi chiều trước khi đóng cửa tiệm, tôi lật xem sổ sách, hóa ra hôm nay Vương Minh bán được hai món đồ thời nhà Minh, thu được tầm mấy chục ngàn, một phút cao hứng tôi liền kêu Vương Minh ra ngoài happy.
Đầu tiên là đi ăn cho no bụng, sau đó sẽ đi KTV ca hát.
Vào KTV bao phòng, tôi cầm menu gọi liên tiếp mười mấy chai rượu chát.
"Vương Minh! Hôm nay nhất định phải say mới được nghỉ!" Tôi quăng menu hét to.
"Tiểu Tam gia, tửu lượng cậu không tốt.
Cậu phải chú ý sức khỏe của mình mới được." Tên nhóc Vương Minh này lại nhặt đơn gọi món lên xem, lấm la lấm lét thở dài nói: "Tiểu Tam gia, cậu nói xem cậu gọi nhiều rượu như vậy, hai chúng ta uống đến dạ dày xuất huyết cũng uống không hết.
Nếu không tôi gọi hai em tới uống phụ chúng ta?"
"Cậu cho rằng tôi không biết tâm tư gian sảo của cậu à?" Tôi cười: "Uống giúp tôi, sự thật là tâm háo sắc của cậu nổi lên thì có!"
"Tiểu Tam gia." Vương Minh đứng lên mạnh mẽ vỗ ngực: "Tôi đây không phải đang lo lắng cho thân thể của cậu hay sao? Cậu nhìn mình xem!"
"Lo cho tôi?" Tôi cười: "Lo lắng tôi uống chết không ai trả tiền lương cho cậu hả?"
"Tiểu tam gia, cậu." Mặt Vương Minh lúc trắng lúc đỏ, tôi lên tiếng cắt ngang cậu ta.
"Gọi đi gọi đi.
Cũng không phải không cho cậu kêu, có vậy mà." Tôi vẫy tay nói với hắn: "Cậu kêu mấy cô ấy tới thì tự mà đối phó, tôi uống đồ của tôi, tôi uống say cũng đừng kêu các cô ấy đụng tôi!"
"Quá được!" Vương Minh mặt mày hớn hở chạy đến cửa: "Vậy tôi đi kêu đây, tôi biết Tiểu Tam gia nhà tôi thuần khiết như ngọc mà!"
"Đi cái bà cậu!" Tôi ném trái táo trước mắt bay tới chỗ Vương Minh, chính xác đập vào mông hắn.
Sau khi Vương Minh rời đi, tôi ngồi ăn trái cây đợi một hồi, rượu và người đều lên cùng một lượt.
Rượu ngon, người cũng không nhiều.
Vừa ca hát vừa chơi oẳn tù tì, còn có người đẹp mời rượu, thật sự là sung sướng đến không biết trời trăng mây đất gì.
Từng ly từng ly rượu được rót vào bụng, đầu cũng càng ngày càng nặng.
Ánh mắt mơ màng, đầu lưỡi tê tái...!
"Ha ha ha ha! Vương Minh, cậu ôm em gái người ta khiêu vũ quả thực khó coi quá, nhìn cậu chả khác gì con cua bò ngang cả!" Tôi vừa uống ngụm rượu vừa cười to.
Đôi mắt bắt đầu lờ mờ, chỉ thấy con cua bò ngang kia lăn đến cạnh nói với tôi: "Tiểu Tam gia, cậu lại say rồi?"
Sau đó cô gái bên cạnh đưa tay nắm lấy tôi,cười hì hì nói: "Ông chủ, cậu đẹp trai thật nha!"
Đẹp trai cái đầu cô, em gái nhỏ cô mới đẹp trai.
Còn nữa cô đừng đưa miệng tới sát mặt tôi!
Tôi rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng ý thức đã từ từ mơ hồ.
Vương Minh đầu heo, cậu bảo cô ta làm gì vậy!
Cậu không nên gọi cô ta.
Thật ra thì.
Tôi chỉ không muốn bản thân có bất cứ ràng buộc gì!
Ví dụ như tình yêu!
Ví dụ như con cái!!
Bảy năm sau tôi nhất định sẽ vứt bỏ tất cả cho nên cậu đừng khiến cho tôi phạm phạm sai lầm phải hối hận cả đời!
Tôi đột nhiên mở mắt ra!
Môi hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong nhà một mảng tối tăm, đèn không mở.
Tôi đang ở đâu đây?
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn dùng sức lắc lắc đầu, nhoài người lên đầu giường tìm công tắc bật đèn.
Nhưng khi tay vừa chạm tới, tôi cứ như bị giật điện bất chợt rụt tay lại.
Qua hồi lâu, tôi mới cắn răng, đưa tay mò sang bên cạnh.
Má nó!
Thật không sai!
Bên cạnh tôi có người!
Tôi mò trúng cổ và vai của cô ta!!
Đặc biệt là người này không mặc quần áo!!
Trong bóng tối, tôi nghiến răng nghiến lợi!!
Tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua!
Con cua Vương Minh, tôi bị người hắn gọi tới động tay!
Con lợn Vương Minh!
Cuối cùng hắn vẫn làm ra chuyện ngu xuẩn như heo!!
Không phải tôi đã nói không được cho cô ta leo lên giường tôi sao!
Tôi dồn sức đưa tay bật đèn ngủ đầu giường.
Hết chương 2.
Edit rồi mới thấy lấn cấn mấy cái thuật ngữ trộm mộ ghê.
Nể nhà đã dịch "Đạo Mộ Bút Ký" quá.