Sau khi mặc áo thỏ trắng cho Tiểu Hoài, Ninh Dũ nhìn trái nhìn phải, hài lòng cực kỳ.
Em bé trắng trẻo bụ bẫm mặc đồ thỏ con, ai mà chịu nổi chứ!
Anh đưa tay ôm Tiểu Hoài vào lòng xoa xoa, trán hai người cụng nhau: "Tiểu Hoài của chúng ta sao mà đáng yêu thế!"
Vẻ mặt Lục Ứng Hoài hết sức miễn cưỡng, cảm nhận được Ninh Dũ dụi dụi, tay nhỏ nắm chặt vô thức buông lỏng, ra vẻ hờ hững ôm lại Ninh Dũ.
Thôi kệ, hắn nghĩ, Ninh Dũ nói đáng yêu chính là đáng yêu, vậy hôm nay tạm thời không cool ngầu nữa.
Gió xuân thổi qua ban công, giờ mới tháng Ba, mặc dù ánh nắng sáng sủa nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn khá thấp.
Ngực áo sơmi và tay áo Ninh Dũ lúc nãy bị ướt một mảng, giờ phút này gió thổi qua, vải áo lạnh buốt dính sát vào da làm anh nhịn không được xuýt xoa một tiếng, muốn tìm khăn lau khô.
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì Tiểu Hoài đã nhíu mày, khuôn mặt bánh bao tr ắng nõn tỏ vẻ nghiêm nghị đáng yêu, liếc nhìn Ninh Dũ rồi xoay người xuống giường, lạch bạch chạy ra ngoài, tai thỏ trên mũ lắc qua lắc lại.
Hắn mở cửa phòng ngủ bên cạnh rồi quay lại kéo tay Ninh Dũ ra ngoài, đẩy anh vào căn phòng khép hờ cửa kia: "Ninh Dũ, anh mặc tạm đồ của em...... anh trai em đi."
Ninh Dũ cười khẽ một tiếng rồi khom người nhìn hắn, đưa tay nhéo nhéo tai thỏ của hắn: "Cứ như ông cụ non vậy, phải gọi anh là anh Tiểu Ninh chứ."
Bé thỏ trắng Lục Ứng Hoài tâm không cam tình không nguyện, "...... Anh Tiểu Ninh."
Hắn nhớ Ninh Dũ còn nhỏ hơn mình mấy tháng, nếu không phải vì hắn nhỏ đi thì Ninh Dũ phải gọi hắn là anh mới đúng!
Lục Ứng Hoài nhịn không được tưởng tượng, giọng Ninh Dũ luôn nhẹ như vậy, dịu dàng như vậy, nếu gọi hắn là anh......
Tim hắn như bị một sợi dây cực mảnh cực mềm gảy nhẹ một cái, rung động nhỏ xíu kéo dài không thôi làm toàn thân hắn tê dại.
"Cảm ơn Tiểu Hoài tìm áo cho anh nha."
Ninh Dũ bế hắn lên, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa dạy: "Nhưng chưa có sự đồng ý của anh trai em thì chúng ta đừng động vào đồ của anh ấy."
Đi tới cạnh cửa, Ninh Dũ định đóng cửa phòng cho người anh chưa từng xuất hiện kia của Tiểu Hoài, nhưng khi ánh mắt rơi vào khung hình đặt trên kệ tủ sát tường thì lập tức dừng lại.
Dường như anh bị thu hút, đi qua mở to mắt nhìn bức ảnh kia, đầu ngón tay vô thức chạm vào hai thiếu niên sóng vai đứng phía sau qua lớp kính của khung hình.
Tấm hình này Ninh Dũ không thể nào quen thuộc hơn, vì anh cũng có một tấm giống vậy.
Đây là ảnh chụp đại hội thể thao năm lớp mười, cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và người mình thầm mến.
Thì ra anh trai Tiểu Hoài là bạn học cấp ba với anh sao? Ninh Dũ nghĩ, thế thì có duyên thật.
Anh bế Tiểu Hoài nhìn tấm ảnh cũ kia rồi cười hỏi: "Bé cưng, em nhìn xem trong này có anh Tiểu Ninh không?"
Lục Ứng Hoài còn lâu mới thèm trả lời câu hỏi dành cho con nít ba tuổi này, nhưng nể tình Ninh Dũ gọi hắn là bé cưng, bé thỏ trắng vươn ngón tay trắng nõn của mình ra chỉ vào Ninh Dũ trong ảnh.
"Oa, Tiểu Hoài của chúng ta giỏi quá." Ninh Dũ khen hắn, "Đây là ảnh thời cấp ba của anh đó, thế mà Tiểu Hoài vẫn nhận ra được."
Đúng là Ninh Dũ trong ảnh còn rất ngây ngô, trên mặt toát ra vẻ ngây thơ của thiếu niên, đứng ở hàng cuối cùng, đôi mắt cười cong cong nhìn vào ống kính.
Còn nam sinh bên cạnh anh nhìn chẳng thân thiện chút nào, mặc dù có gương mặt hotboy tiêu chuẩn nhưng nhìn biểu cảm cứ như cả thiên hạ nợ hắn tám triệu vậy.
Dây kéo áo đồng phục xanh trắng vì vận động mà trượt xuống ngực, lộ ra áo ba lỗ màu đen bên trong, lúc chụp ảnh lông mày nhíu lại, vì nắng chói quá nên hơi nheo mắt, vẻ mặt đầy cáu kỉnh nhưng bả vai lại không tự chủ nghiêng sang Ninh Dũ, bị ảnh chụp ghi lại.
Nhìn tấm hình này, thậm chí Ninh Dũ còn nhớ được cảm giác nắng gắt chiếu vào da mùa hè năm đó, trong không khí tràn ngập mùi đường băng cao su trên sân tập, đám ngô đồng trong trường bị gió thổi xào xạc như một làn sóng xanh biếc.
Vì đó là đại hội thể thao đầu tiên từ khi khai giảng đến nay nên chủ nhiệm lớp cực kỳ xem trọng, yêu cầu lớp trưởng Ninh Dũ hô hào mọi người tích cực tham gia, đừng để danh sách trống.
Ninh Dũ tốt tính nên rất được các bạn học trong lớp yêu mến, mọi người cũng vui vẻ hợp tác, chỉ một buổi chiều danh sách thi đấu đã điền gần hết, chỉ còn cuộc thi chạy ba ngàn mét lẻ loi trơ trọi trên giấy không ai dám nhận.
Ninh Dũ hết cách đành phải hỏi người này người kia, nhưng ai cũng tỏ vẻ khó xử, không có can đảm nhận nhiệm vụ này.
Ánh mắt cậu vô tình rơi xuống Lục Ứng Hoài, dừng lại một lát rồi mau chóng dời đi.
Với tính tình Lục Ứng Hoài, Ninh Dũ nghĩ có hỏi cũng vô ích.
Lục Ứng Hoài nhìn như đang làm bài nhưng ngòi bút nửa ngày vẫn không nhúc nhích, sau khi nhận ra Ninh Dũ dời mắt đi thì càng thêm bực bội, vẽ lung tung mấy đường trên giấy, buồn bực nhíu mày nghĩ thầm sao Ninh Dũ không tới hỏi mình.
Giờ tự học buổi tối, học sinh huấn luyện thể dục trong lớp trở về, Ninh Dũ lại cầm danh sách đến hỏi nhưng mấy nam sinh kia áy náy gãi đầu, "Xin lỗi nha lớp trưởng, hôm đó tụi tớ bận huấn luyện rồi......"
"Vậy à."
Đôi mắt Ninh Dũ mới nãy còn sáng như sao lập tức ảm đạm, ngoài miệng nói không có gì nhưng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.
Lục Ứng Hoài vừa liếc qua thì đáy lòng chợt có cảm giác xót xa, giống như gặp một chú mèo con lang thang trong mưa, muốn lau sạch cho nó rồi ôm vào ngực vuốt v e.
"Để tớ đi cho."
Sau khi Ninh Dũ về chỗ ngồi, Lục Ứng Hoài xoắn xuýt nửa ngày mới quyết định chủ động nói một câu không đầu không đuôi, cũng chẳng nhìn Ninh Dũ.
Ninh Dũ chưa kịp phản ứng, "hả?" một tiếng rồi quay sang nghiêm túc nhìn hắn, "Lục Ứng Hoài, cậu nói gì cơ?"
Lúc này hắn mới đối mặt với Ninh Dũ, giả bộ như chẳng có gì quan trọng, "Ba ngàn mét để tớ thi cho."
Nói hết sức hời hợt, sau đó ra vẻ ung dung chờ Ninh Dũ khen ngợi và cảm ơn như dự đoán, hắn cũng không ngắt lời, đợi Ninh Dũ nói xong mới thản nhiên trả lời, "Khỏi cần cảm ơn."
Nhìn đôi mắt cười xinh đẹp kia cong lên, nỗi bực bội trong lòng Lục Ứng Hoài tan biến sạch, trở nên thoải mái vui vẻ.
Thi chạy ba ngàn mét được xếp vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao, mấy ngày trước mỗi chiều tan học về nhà Lục Ứng Hoài đều vụng trộm luyện tập, cộng thêm thể lực hắn vốn rất tốt nên lọt được vào top 3.
Ninh Dũ ôm nước suối đứng cạnh sân vô cùng bất ngờ, hết đưa nước lại lau mồ hôi cho hắn, cười cong mắt khen hắn: "Lợi hại quá nha Lục Ứng Hoài."
Lục Ứng Hoài điềm tĩnh gật đầu, vặn nắp chai ra uống một hớp, mồ hôi trên cổ theo động tác ngửa đầu lăn xuống, ẩn vào áo ba lỗ màu đen trên người.
Thật ra hắn đã mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, nhưng sau khi cố ổn định lại hơi thở vẫn điềm nhiên nhíu mày: "Có gì đâu, tớ chỉ chạy chơi chơi thôi."
Nghi lễ bế mạc kết thúc, giáo viên chủ nhiệm hào hứng gọi cả lớp đến chụp ảnh kỷ niệm.
Mọi người vui vẻ đứng cạnh nhau, chen chúc cười đùa trước ống kính. Lục Ứng Hoài cứ như không cùng chiều với các bạn học khác, vẫn trưng ra vẻ mặt nổi loạn kinh điển kia, đứng một mình ở hàng cuối cùng cạnh cây ngô đồng.
Ninh Dũ chợt quay đầu lại đối mặt với hắn qua đám người, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cậu chen qua đám bạn học rồi giật nhẹ tay áo Lục Ứng Hoài, "Tớ đứng cạnh cậu được không?"
Lục Ứng Hoài khẽ giật mình, không nói gì.
Ninh Dũ cười rồi hỏi lại lần nữa, "Tớ đứng cạnh cậu được không?"
Lục Ứng Hoài quay đầu đi che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, gượng gạo nói: "Cậu muốn đứng thì đứng đi."
Thợ quay phim nói "ba, hai, một", vì nắng chiếu vào mặt nên Lục Ứng Hoài hơi nheo mắt lại, bả vai vô thức nghiêng sang bên cạnh, tới gần một chút, lại gần thêm chút nữa.
Mặt kính lạnh buốt bị ngón tay Ninh Dũ làm ấm lên, dù đã xa cách mười năm nhưng mọi ký ức về Lục Ứng Hoài vẫn sống động như vậy, không hề phai nhạt.
Anh rũ mắt khẽ thở dài, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, thuận miệng giới thiệu người trong ảnh cho em bé mình đang bế.
"Đây là cô chủ nhiệm lớp anh Tiểu Ninh, mấy anh chị này là bạn tốt của anh......"
Đầu ngón tay Ninh Dũ lướt đến Lục Ứng Hoài mười sáu tuổi, giọng nói càng nhẹ hơn, mang theo hoài niệm và quyến luyến.
"Còn đây là...... người anh Tiểu Ninh thích."