Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Chương 15




" Chủ tử ngựa đã chuẩn bị xong." Phó Phi Vũ dắt một con bạch mã đi tới trình diện.

Cậu nắm dây cương, leo lên. Giọng nói trong trẻo uy nghiêm:

" Xuất phát."

Cô vuốt mũi nói:

" Còn thiếp thì sao?"

Cậu cười tà tà nhìn cô nói:

" Không phải gia muốn bỏ nàng mà vì nàng quá hôi. Gia bị bệnh ưu sạch sẽ."

Cô nghiến răng, nặn ra một nụ cười khó coi, ánh mắt long lanh nhìn cậu:

" Gia đừng bỏ thiếp có được không? Thiếp không thể sống thiếu gia."

Cậu thỏa mãn vươn tay kéo cô lên. Liền thúc ngựa chạy nhanh. Cô hơi nghiêng ngã, hoảng hốt ôm chầm lấy cậu.

Những tùy tùng đi theo nhìn một màn này thì có chút khó hiểu, nhưng cũng thúc ngựa dí theo.

Vó ngựa tung bay, được cưỡi bạch mã, ôm trai đẹp đáng lẽ là một chuyện rất hạnh phúc lãng mạn đi nhưng cô chỉ thấy lục phũ ngũ tạng như muốn luộn ngược lại với nhau vậy. Khó chịu muốn chết.

Cố kìm lại cơn chua sót đang tràn lên họng. Cô cúi đầu chôn mặt vô bờ vai nhỏ ấy. Nhắm mắt chịu đựng.

Giang Dĩ Bác tinh ý phát hiện ra sự khó chịu của cô, cho nên vô ý hữu ý chạy chậm lại.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Đoàn người Trần Văn, Tô Hiểu không có may mắn và nhân thủ tinh anh nên cứ miệt mài chạy trong khu rừng và sắp tới huyện Cửu Chân.

Trần Văn nhìn cửa huyện đằng xa thì chần chừ nói:

" Tô đệ, chúng ta vừa chạy vừa kiếm cũng mau đến Cửu Chân rồi. Giờ vào thành cũng phải thông qua huyện lệnh mới điều tra được, nhưng chắc gì đã có manh mối? Với lại chuyện này chỉ là chúng ta đơn phương nghi vấn không có bằng chứng để xin trợ giúp. E là chúng ta phải quay về thôi. Loan Loan đệ muội phúc lớn, mạng lớn chắc sẽ có quý nhân trợ giúp. Sẽ không sao đâu."

Hắn cũng rất bất đắc dĩ mới phải nói ra câu lừa mình dối người này. Nhưng nếu Tô Hiểu kiên quyết thì người làm huynh này cho dù phải mất chức cũng liều mình giúp đỡ.

Loan Loan nàng đang ở đâu? Sự mệt mỏi, lo lắng trong mắt càng ngày càng tăng, giọng càng khàn nói:

" Huynh dẫn mọi người về trước đi. Ta đi kiếm một vòng huyện Cửu Chân rồi sẽ trở lại."

Trần Văn nhìn lại đám huynh đệ trong nha môn, mọi người cũng có gia đình cuộc sống riêng, không thể kéo theo được. Nhìn thái độ của Tô Hiểu, không đến nổi nào thì thở dài nói:

" Đệ cẩn thận. Có chuyện gì không hay thì phải kiếm người báo thư cho huynh."

Tô Hiểu nhìn mọi người, chắp tay nói:

" Đã làm khó các huynh. Ngày sau gặp lại nhất định mời mọi người một bữa thả chén. Cáo từ."

Chúng huynh đệ sai nha cũng chắp tay tạm biệt. Mỗi người đi mỗi ngã.

--- ------ ------ ------ --------

Trời sẫm tối thì ngựa cũng phi tới cửa trấn An Thương. Mặt cô cũng đã tái mét. Run rẩy nói:

" Đưa ta đến y quán Triệu gia."

Không biết tiểu Nan sao rồi? Tô Hiểu nữa, thật đáng lo lắng? Huynh ấy chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi.

Ngựa trắng phi băng băng qua con đường chợ lác đác rồi hý vang dừng trước một tiệm thuốc.

Cô kiệt sức té xuống ngựa thì may mắn được Giang Dĩ Bác nhanh tay chụp lấy. Sau đó nhảy xuống đỡ cô ổn định lại thân hình. Cậu lo lắng trách móc:

" Hấp tấp như vậy làm gì? Gia không cho phép mà nàng đã dám xuống ngựa."

Cô cười trừ, trấn an nói:

" Thiếp không sao. Mời gia đến một khách điếm nào nghĩ ngơi trước đi. Thiếp còn có chút việc phải làm."

Không vui nhìn cô, ương ngạch nói:

" Gia không khỏe, muốn khám bệnh."

Sau đó tiêu sái đi vô. Cô nhức đầu xoa trán. Giang Dĩ Bác oai phong, khí độ ung dung đâu rồi. Sao bây giờ càng ngày càng có xu hướng trẻ hóa vậy.

" Hazz." Thở dài một hơi rồi cũng đi vô, nhìn nhìn người đang đứng đánh giá xung quanh thì cũng chịu thua, đi thẳng tới phòng dưỡng bệnh.

Có chút hồi hộp, lo lắng mở cửa ra. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy thì tâm buông xuống một nửa, vui mừng đi vô. Cô rất sợ khi mở cánh cửa ấy ra sẽ không nhìn thấy cậu.

" Tiểu Nan. Nương đã về."

Khi nghe câu nói này cả hai cậu bé đều sửng sốt. Giang Dĩ Bác không thể tin vào tai mình. Một cơn khó chịu xông thẳng lên ót, hùng hổ đi vô.

Tiểu Nan nhìn cô chăm chú. Tâm bất giác nhảy lên. Cậu đã ngồi đây chờ cô từ sáng tới giờ. Đang lúc trái tim càng lạnh giá vì nghĩ cô cũng chỉ vui đùa với cậu thì chợt nghe giọng nói ôn nhu, lo lắng đó.

Khi Giang Dĩ Bác nhìn thấy người trước giường thì khựng lại. Cơn bực tức cũng bị sự ngạc nhiên to lớn đánh bay. Nhìn xung quanh cũng không còn ai khác thì đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Cô và...hắn? Không thể nào?

Nhưng dù sao cũng là Giang Dĩ Bác rất nhanh đã trấn định lại. Âm dương quái khí nói:

" Không ngờ cô lại có tài như vậy. Có nhi tử trạc tuổi Giang mỗ cơ đấy."

Đầu cô giựt giựt, không biết hóa giải cột diện rối rắm này làm sao thì một giọng nói bình thản vang lên.

" Vị tên Tô Hiểu luôn đi theo người đến giờ vẫn chưa thấy quay lại."

Chết thật, không biết huynh ấy có xảy ra chuyện gì bất trắc không nữa. Cô nắm tay cậu ôn nhu nói:

" Tiểu Nan đợi nương một lát nha! Quay lại nương sẽ mang bữa tối về cho con." Nói xong thì cầm lòng không được hôn nhẹ lên trán cậu. Cô rất không muốn cứ bỏ cậu lại nơi này một mình, nhưng Tô Hiểu bây giờ rất gấp.

Cậu nhẹ nhàng nói:

" Không sao." Vì cậu đã quen rồi. Cô không cần áy náy hay an ủi.

Cô nghẹn lại, khó nhọc nói:

" Nương rất nhanh sẽ quay lại. Xong chuyện này chúng ta sẽ không rời xa nữa. Nương hứa. Trừ phi cái chết mới chia lìa..."

Cậu giật mình nhìn cô, ánh mắt đó, câu nói đó sẽ mãi như lời nguyền khắc sâu trong tim cậu. Vĩnh viễn không xóa nhòa. Khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười như ngọn lửa ấm áp trong đêm tối lạnh lẽo, ánh mắt long lanh sâu thẳm.

Cô nhìn đến mê muội. Nhưng lí trí không cho phép, cô phải đi tìm Tô Hiểu. Xong xuôi cô mới có thể thực hiện lời hứa và cũng là nguyện vọng duy nhất trong lòng cô.

Hiện giờ Manh Phi Đãi Gã gì chứ? Trữ Thiên Hợp là ai? Thủy Băng Tuyền là ai? Đều không thể so sánh với tiểu Nan trong lòng cô.

Trữ Thiên Hợp! Xin lỗi!

Cho cô ích kỉ cũng được.

Vì đứng trước người cô muốn yêu thương, bảo vệ cô sẽ là người ích kỉ như thế.

Giang Dĩ Bác nhìn sự chiếm hữu, yêu thương, ích kỉ trong mắt cô thì hạ mi, trong lòng có sự thất bại, mất mát không nói ra lời.

Nhìn xoáy vào hắn rồi chậm rãi bước đi. Ngước mặt nhìn bầu đen tối đầy sao cậu cầm dây cương, lưu loát leo lên ngựa, xuất phát trong đêm cùng với đám thuộc hạ.