Bình Nam Tri Vi

Chương 8




28

Khi tôi tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi hai, Hám Sinh đã ở bên bố tôi được ba năm.

Anh bắt đầu từ từ tiếp quản công việc của công ty.

Từ Bình Nam cũng bắt đầu buông tay.

Sau đó, Hám Sinh một mình giải quyết vấn đề khó khăn và việc lớn nhỏ trong kinh doanh, bố tôi mới hoàn toàn buông tay.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không tham gia vào công ty.

Thay vào đó, tôi đã làm công việc mà tôi luôn muốn làm.

Đó cũng là sở thích của mẹ tôi.

Phục chế đồ cổ.

Ồ tôi gần như quên mất.

Năm đó cả mẹ tôi và Tần Như đều học ngành này.

Nhưng mẹ tôi luôn giỏi hơn Tần Như.

Người cố vấn của họ từng nói: "Trái tim của Tĩnh Vi bình tĩnh hơn, đôi tay cũng vững vàng hơn. Tiểu Như luôn thiếu một chút, vì vậy phải học hỏi nhiều hơn từ Tĩnh Vi."

Vậy nên sau này tại sao Tần Như lại cho người chặt đứt từng ngón tay của mẹ tôi.

Chắc cũng vì lý do này.

29

Khi nghe nói tôi sẽ không tiếp quản công ty của nhà họ Từ mà sẽ tập trung vào công việc kinh doanh yêu thích của mình, Tống Thanh Nhã đã nhiều lần chạy đến tìm tôi.

Thậm chí, bà ấy còn thuyết phục tôi một cách tha thiết: "Man Man à, đau lòng vì đàn ông sẽ bị sét đánh đấy."

“Đừng nói là Hám Sinh chỉ là anh trai được bố con nhận nuôi, cho dù là anh ruột, cũng có người vì gia sản mà đánh nhau đầu rơi má.u chảy đó.”

“Con tuyệt đối không được phạm sai lầm, bố mẹ con chỉ có một cô con gái là con thôi.”

"Nhà họ Từ không được tùy tiện dùng người khác."

Hiện giờ Tống Thanh Nhã và tôi có mối quan hệ rất tốt.

Khi bà ấy nói điều này, tôi liền làm nũng trong vòng tay của bà ấy:"Không phải vẫn còn có dì sao, dì Thanh Nhã, nếu sau này Hám Sinh dám có động cơ thầm kín gì đó, dì cũng có thể bán anh ấy sang nước P."

Tống Thanh Nhã nghe đến đây, càng sầu hơn: "Dì vốn là thiên kim tiểu thư mười ngõn tay không chạm nước."

"Dì cũng không định tiếp quản gia nghiệp, cũng không định lo lắng cái gì, định cả đời tiêu tiền như nước, sao đến tuổi trung niên lại thêm gánh nặng?"

Tôi bị bà ấy chõ cười: "Dì Thanh Nhã, dì không thấy làm một bà trùm kinh doanh rất ngầu sao?"

Tống Thanh Nhã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, dường như có chút rung động rồi.

Bà ấy vuốt tóc tôi một lúc.

Không hiểu sao mắt tôi đột nhiên đỏ hoe, tôi lại sắp khóc rồi.

Tôi nhẹ nhàng ôm bà ấy.

Tôi biết, sau ngần ấy năm, càng ngày càng ít người nhớ đến mẹ tôi.

Ngay cả dì tôi cũng không còn lảm nhảm và thầm mắng mỏ nữa.

Ông ngoại bị nhồi má.u não và đã chế.t được vài năm.

Ông ta đã trải qua hai năm cuối cùng trên giường bệnh.

Không có ai chăm sóc, ông ta phải chịu đựng những cơn lở loét trầm trọng. Nghe nói cuối cùng muốn chế.t để giải thoát.

Còn Trương Nam, sau này bà ta lấy một người chồng bị tật.

Cuộc sống không suôn sẻ gì, người đàn ông đó tâm trạng không tốt liền uống rượu, rượu vào thì đánh mắng bà ta.

Nhưng những đứa con của bà ta lần lượt ra đời, việc ly hôn vĩnh viễn không thể xảy ra được.

Người chế.t không bao giờ trở lại.

Người sống vẫn đang vùng vẫy.

Nhưng không sao, tôi với bố tôi, còn có dì Thanh Nhã và một số người lạ tôi không biết. Tất cả họ vẫn nhớ mẹ tôi.

Trước mộ bà không bao giờ thiếu hoa.

Người cố vấn của bà thường đến thăm bà.

Người đàn ông bà yêu nhất, từng giây từng phút đều nhớ bà.

Cô con gái bà yêu nhất cũng sắp thực hiện được tâm nguyện chưa thành của bà rồi.

Còn có dì Thanh Nhã, chắc mẹ tôi không ngờ tới đâu.

Trong số những người bạn cuối cùng của bà, vẫn có Tống Thanh Nhã sẽ luôn nhớ và nghĩ về bà.

Sẽ có Tống Thanh Nhã, thay bà bảo vệ tôi.

30

Một năm sau khi tôi ra trường, bố tôi tổ chức lễ cưới cho tôi và Hám Sinh.

Khi tôi và Hám Sinh khấu đầu trước bố, ông mỉm cười dịu dàng, nhưng lại mang theo phần nhẹ nhõm.

Trong lòng tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành.

Sau đám cưới, tôi hủy tuần trăng mật, bắt đầu ở bên ông không rời.

Nhưng vào ngày giỗ của mẹ tôi.

Bố vẫn rời đi.

Có lẽ là bởi vì sợ tôi khóc lóc ầm ĩ, ông sẽ mềm lòng không nỡ. Vì vậy ông ấy không cho tôi tiễn ông lần cuối.

Chỉ để lại cho tôi một bức thư tuyệt mệnh.

[Man Man, tha thứ cho bố.]

[Một mình mẹ con cô đơn quá, bố phải đi với bà ấy đây.]

[Sau khi bố chế.t, hãy đốt bố thành tro, đưa bố đến nơi mẹ con đã chế.t, rải tro cốt của bố ở đó.]

[Bố đi tìm bà ấy, bố đi tìm Tĩnh Vi của bố.]

[Man Man, bố rất vui. Giờ phút này là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà bố có được trong mười tám năm qua. Cho nên, để bố đi đi, con đích thân tiễn bố đi, được không Man Man?]

Tôi nắm chặt lá thư bố tôi để lại cho tôi, ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Hám Sinh không làm phiền tôi, anh ấy chỉ lặng lẽ đứng sau lưng tôi.

Cũng giống như khi tôi còn là một đứa trẻ.

Anh ấy là cái bóng của tôi, cái đuôi của tôi, chỗ dựa của tôi.

Đó là sự tồn tại khiến tôi cảm thấy an tâm.

31

Tôi mang tro cốt của bố tôi đến nơi mẹ tôi đã chế.t.

Bãi rác không còn lộn xộn và bẩn thỉu như trước nữa.

Tôi lần theo ký ức trở về nơi đó.

Nhẹ nhàng ném tro cốt của bố xuống.

Hám Sinh nắm chặt tay tôi, chưa từng buông ra.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ rất đẹp.

Trong giấc mơ, bố tôi tuổi trẻ anh tuấn, vẫn là mái tóc đen.

Mẹ tôi xinh đẹp, dịu dàng, nụ cười rất ngọt ngào.

Cả hai đều nắm tay tôi và tôi là một đứa trẻ mới biết đi.

Tôi loạng choạng chạy vào vòng tay của họ, được bố nhấc lên cao và đặt lên vai.

Mẹ vẫn luôn cười.

Khi bố nhìn mẹ, đôi mắt ông đầy dịu dàng.

Chắc hẳn trong giấc mơ tôi đã khóc rất lâu, cả gối đều ướt sũng.

Hám Sinh nhẹ nhàng ôm tôi: "Man Man, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."

32

Năm thứ 3 kết hôn, tôi mang thai và sinh con.

Vào ngày chuyển dạ, Tống Thanh Nhã mang theo khoảng một trăm vệ sĩ và bao vây ba vòng trong, ba vòng ngoài bệnh viện.

Thật tốt, bà ấy bây giờ thực sự trông giống như một bà trùm xã hội đen rồi.

Ngay lập tức cho tôi cảm giác an toàn.

Hám Sinh có chút uất ức: "Man Man, dì bày ra thế trận này là định đánh tiếng với anh sao?"

"Nhưng bà ấy còn không biết, anh ước gì có thể sinh con thay em, sao có thể để em chịu ủy khuất được."

Tôi bị anh ấy trêu đến mức cười đau cả bụng, lập tức bị y tá đẩy đi.

Tôi đã hạ sinh thành công một cặp song sinh.

Bé trai tên là Từ Tư Nam, còn bé gái tên là Thẩm Ức Vi.

Hám Sinh nói: "Anh là cô nhi không họ không tên, họ hay huyết mạch đối với anh mà nói căn bản không quan trọng."

"Man Man, đời này anh chỉ mong em hạnh phúc bình an."

“Cũng chỉ mong bố mẹ nơi chín suối có thể yên lòng."

"Anh chỉ muốn bố hài lòng vì đã không hề nhìn nhầm con người anh."

Khi các con đầy tháng, Hám Sinh và tôi đưa các con ra nghĩa trang.

Trước mộ bố mẹ, hoa hồng được trồng khắp nơi.

Gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt, đẹp không tả xiết.

Và trong những bông hoa đang nở rộ, tôi dường như nhìn thấy Từ Bình Nam và Thẩm Tĩnh Vi khi họ còn trẻ.

Người ta đều nói một người tử tế và tốt bụng sẽ được tái sinh trong một gia đình tốt ở kiếp sau, cuộc sống của họ sẽ tràn đầy phước lành.

Chắc hẳn bây giờ bố mẹ tôi đã vào một gia sung túc rồi.

Được ôm trong bàn tay và yêu thương.

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn làm con gái của họ.

Nếu thật sự có kiếp sau, trong kiếp đó, gia đình ba người chúng tôi sẽ không bao giờ chia cắt nữa.

[Hoàn]