Bình Nam Tri Vi

Chương 7




24

Trên tàu biển đêm đó.

Tiếng hét của Tần Như vang vọng suốt đêm.

Nghe nói mười ngón tay của bà ta bị ch.ặt đ.ứt từng ngón một.

Tất cả xương cốt của bà ta cũng bị bẻ g.ãy từng đoạn một.

Bà ta bị người ta dùng một con da.o rất nhỏ và sắc, c.ắt từng mảnh thịt.

Đôi mắt của bà ta là thứ cuối cùng bị kho.ét ra.

Bởi vì bà ta phải mở to mắt để thấy cơ thể mình thay đổi đến mức không thể nhận ra như thế nào.

Cuối cùng, bà ta bị lửa thiê.u sống.

Th.i th.ể cháy đen của bà ta bị né.m xuống biển.

Sau khi Từ Bình Nam làm xong tất cả những việc này, ông ấy rời khỏi đống lộn xộn và đưa tôi về nước.

Còn phần nhà họ Tống sẽ tốn bao nhiêu công sức để thu dọn tất cả những thứ này, đều không liên quan gì đến chúng tôi nữa.

Trước khi đến đây, bố tôi đã thương lượng với nhà họ Tống. Nhà họ Tống cần phải xử lý dứt điểm, chỉ cần xử lý sạch sẽ, ông ấy sẽ bắt tay với nhà Tống.

Tần Như ra nước ngoài và bất ngờ biến mất.

Cùng lúc đó, Từ Bình Tây, con trai cả của nhà học Từ cũng biến mất một cách bí ẩn.

Từ Bình Nam và nhà họ Tống đã tìm kiếm ròng rã ở nước ngoài suốt ba tháng.

Cuối cùng, đội tìm kiếm và cứu hộ hàng hải đã tìm thấy xác chế.t có DNA của Tần Như.

Còn vớt đươc một đoạn chi bị cắt cụt khác, DNA của Từ Bình Tây đã được chiết xuất từ chi đó.

Theo lời kể của một thuyền viên người nước P, anh ta từng nhìn thấy hai người gặp riêng trên boong tàu vào đêm khuya.

Hình như sau đó có một cuộc tranh chấp, Từ Bình Tây thậm chí còn ra tay với Tần Như.

Anh ta bắt đầu cố gắng ngăn lại, nhưng bị người khác kéo đi.

Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, anh ta hoàn toàn không biết.

Nhưng tóm lại, cái chế.t của hai người này đại loại là một tai nạn ngoài ý muốn giữa những người yêu nhau.

Khi tin tức truyền đến Bắc Kinh, mọi người trong vòng đều bị sốc.

Không ai nghĩ rằng Tần Như và Từ Bình Tây sẽ có một mối tình như vậy.

Không ai có thể nghĩ rằng trong khi Tần Như gần gũi với Từ Bình Nam như vậy, bà ta lại lén lút tán tỉnh Từ Bình Tây.

Đúng là cái gì cũng muốn, lòng tham không đáy.

Nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, không còn cả xương cốt.

Mặc dù nhà họ Tần không tin cái chế.t của Tần Như là ngoài ý muốn, nhưng họ không có bằng chứng nên chỉ có thể chấp nhận lý do này.

Và kể từ đó, nhà họ Tần bắt đầu gặp xui xẻo.

Chỉ trong vòng năm năm kể từ đó, nhà họ Tần vốn chiếm một vị trí trong vòng Bắc Kinh đã biến mất không dấu vết.

Tôi cũng nghe nói con cháu của nhà họ Tần rất kém cỏi. Chút sản nghiệp kinh doanh cuối cùng của gia đình sợ là cũng sẽ sớm bị xóa sổ thôi.

Nghe nói bệnh của Tống Thanh Nhã đã khỏi rồi, bà ấy không còn mơ thấy mẹ tôi nữa.

Bố tôi đã ly hôn với bà ấy.

Bà ấy vui vẻ trở lại nhà họ Tống.

Chỉ là mấy năm nay, có lẽ bởi vì đã thề với hồ.n m.a của mẹ tôi rằng sẽ chăm sóc tôi thật tốt.

Bà ấy thực sự rất dụng tậm, quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Ba ngày sẽ đến thăm tôi một lần, nhưng lần nào cũng chọn lúc bố tôi vắng nhà.

Nếu chẳng may đụng phải, bà ấy sẽ chạy nhanh hơn cả thỏ.

25

Vào ngày giỗ đầu của mẹ tôi.

Tôi phát hiện ra bàn tay trái của bố được quấn trong một miếng băng gạc dày.

Sau đó, miếng băng gạc được tháo ra nhưng ngón đeo nhẫn của ông đã biến mất.

Vết thương rất gọn gàng, vậy nên chắc chắn không phải là một ta.i nạ.n.

Ông ấy đưa tôi ra mộ mẹ một lần.

Mộ của mẹ có dấu hiệu bị đào lên.

Trong lòng tôi cũng hiểu ra rồi.

Có lẽ bố tôi đã chôn ngón tay của ông và ngón tay bị đứ.t lìa duy nhất của mẹ cùng nhau.

26

Khi tôi mười tám tuổi.

Trên đầu Từ Bình Nam đã bạc trắng.

Trong những năm này ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ.

Ông ấy không cần bất cứ ai giúp đỡ mà tự mình chăm sóc tôi.

Càng lớn tôi càng giống mẹ.

Thỉnh thoảng ông hốt hoảng nhìn tôi.

Có đôi khi, ông vẫn không nhịn được mà buột miệng gọi "Tĩnh Vi".

Nhưng bà ấy đã đi được mười ba năm rồi.

Mười ba năm này, lúc đầu rất nhiều người muốn ông ấy tái hôn.

Nhưng theo thời gian.

Không ai đề cập về nó với ông ấy nữa.

27

Năm đó khi chúng tôi từ nước F trở về, về cùng chúng tôi còn có một cậu bé người lai lớn hơn tôi hai tuổi.

Bố tôi đặt tên cho cậu ấy là Hám Sinh.

Cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi, nhưng xuất thân, lý lịch và gia cảnh ban đầu của cậu ấy đều rất trong sạch.

Chính bố tôi đã cẩn thận tuyển chọn từ gần một trăm đứa trẻ để giữ lại bên cạnh tôi, đồng hành cùng tôi.

Sau khi trở về từ nước F, tôi dần bắt đầu mở miệng nói chuyện.

Đặc biệt là khi ở bên cạnh Hám Sinh.

Bởi vì trong tiềm thức, tôi luôn cảm thấy chúng tôi rất giống nhau. Chỉ những người cùng mang vết thương trên người mới có thể sưởi ấm cho nhau.

Tôi không có mẹ, nhưng tôi vẫn có một người bố yêu thương tôi nhất.

Nhưng khi cậu ấy ba tuổi, bố mẹ đều chế.t cả rồi.

Chúng tôi rất thích nằm trên mái nhà và thì thầm.

Chỉ có chúng tôi mới hiểu nỗi đau đó.

Không thể nói với người khác, nhưng có thể nói với đối phương.

Chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua.

Tôi mười tám tuổi, Hám Sinh hai mươi tuổi.

Anh được bố tôi dạy dỗ rất tốt.

Theo tôi thấy, giống như một Từ Bình Nam khác trên thế giới này vậy.

Tôi rất thích anh ấy, cũng rất ỷ lại vào anh ấy