Sau khi nhận được điện thoại từ con trai, Mạc phu nhân lập tức sửa soạn đi đến nhà riêng của nó.
Mạc gia chủ thấy dáng vẻ hấp tấp của vợ mình thì lên tiếng hỏi: “Bà đi đây đó?”
“Đến thăm cháu nội của tôi chứ đi đâu nữa, ông muốn đi cùng không?”
“Đi đi, để tôi vào trong lấy áo khoác đã.”
Ở bên này, Châu Nhan đang cùng Dạ Vũ trò chuyện.
Thật ra thì hai người cũng không biết nói gì nhiều cả, chủ yếu nói về cuộc sống cá nhân mà thôi.
“Cô là một diễn viên à?”
“Ừ, nhưng mà vì có mấy đứa nhỏ nên bây giờ tôi chủ yếu ở nhà thôi, khi nào tìm được kịch bản nào ưng ý thì tôi mới nhận.
Còn cô thì sao? Tôi nghe K nói cô rất thích ngôi làng biển đó thì phải.”
Dạ Vũ nhớ lại sáu tháng ở đó, gương mặt vô cùng vui vẻ.
“Ừ, nơi đó quả thật là một ngôi làng tuyệt vời.”
Vừa nói cô vừa nhớ lại quãng thời gian tuyệt vời đó.
Trong sáu tháng sinh sống ở đây, cô đã khám phá ra rất nhiều điều thú vị.
Dù ký ức không có tiến triển gì nhưng cô cảm thấy dường như bản thân đã tìm ra được con người thật của chính mình.
Cô gặp được những bác hàng xóm thân thiện, học được cách làm ra những cái chuông gió xinh xắn, hơn nữa lại còn hiểu thêm về cuộc sống của người dân làng biển.
Đây quả là một trải nghiệm tuyệt vời mà, sau này dù cho cô có khôi phục lại thì chắc chắn mỗi năm cô đều sẽ đến đây.
Châu Nhan im lặng lắng nghe, tuy nhiên ánh mắt cô không ngừng đánh giá cô gái trước mặt.
Là một diễn viên, do đó cô có thể nhìn ra được người khác đang nói dối hay là thành thật.
Với cử chỉ và từng câu chữ như thế này, có lẽ là cô gái vẫn chưa hồi phục ký ức.
“Sau này có cơ hội tôi sẽ đến đó, nghe cô kể thôi mà đã thấy thích rồi.”
“Chắc chắn là cô sẽ bị choáng ngợp luôn.”
Lúc này cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra, nhìn thấy hai vị trước mặt thì sắc mặt Châu Nhan dở khóc dở cười.
Thật là, hai người họ cũng nhanh quá đấy chứ, tính ra thì cuộc điện thoại của Vũ Trạch chỉ cách đây có mười phút thôi.
“Ba mẹ đến chơi ạ? Để con vào trong pha trà cho hai người.”
“Không cần đâu, Vũ Khiêm với Hạo Tư đâu rồi? Ba me muốn chơi với hai đứa nhỏ một lát.”
“Vâng ạ, vậy để con lên lầu gọi hai đứa nó xuống.”
Nói xong, Châu Nhan quay qua nói với Dạ Vũ: “Đây là ba mẹ chồng của tôi, tôi lên lầu rồi sẽ xuống đây nhanh thôi.”
“Ừm.”
Đột nhiên lúc này Dạ Vũ cảm thấy bầu không khí có chút hồi hộp.
Sao hai bác cũng giống như vợ chồng Châu Nhan, nhìn chăm chăm vào gương mặt của cô thế?
“Cháu chào hai bác.”
Để xua đi cái cảm giác kỳ lạ này, Dạ Vũ đành lên tiếng chào hỏi.
Mạc phu nhân hơi cứng đờ người, sau đó bà cũng mỉm cười nói: “Chào cháu.”
Ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng của bà lúc này lại là một mớ hỗn độn.
Đúng là rất giống, giống đến mức từ nãy đến giờ bà còn ngỡ là mẹ mình lúc trẻ đang đứng trước mặt mình.
“Cháu tên là Dạ Vũ nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Gia đình của cháu như thế nào?”
Dạ Vũ hơi sững người lại, sau đó rất nhanh cô lại trở về dáng vẻ bình thường.
“Cháu… bị mất trí nhớ tạm thời nên không thể nhớ được chuyện trước đó ạ.”
Bầu không khí chợt trầm xuống, mãi đến khi Châu Nhan cùng hai đứa con trai của mình đi xuống thì nó mới được xua đi.
Nhìn mọi người hòa hợp lại vui vẻ như thế, Dạ Vũ cảm thấy bản thân đúng là không hợp với nơi này, cô như một người ngoài lạc lõng đang quan sát vậy.
Đột nhiên Mạc phu nhân nhớ ra điều gì đó, bà hỏi: “Thằng nhóc kia đâu rồi Nhan?”
“Anh ấy đang ở trên lầu mẹ.”
“À vậy mẹ lên gặp nó một lát.”
Châu Nhan gật đầu, Mạc phu nhân lập tức chạy lên lầu tìm thằng con trai của mình.
Bà không đến phòng ngủ mà tiến thẳng đến thư phòng, quả nhiên bóng dáng cao lớn đó của nó hiện rõ mồn một trước mắt.
“Mẹ không ở dưới chơi với hai thằng bé?”
“Con đó sao không nói cho mẹ biết sớm.
Cô gái đó… cô gái đó là ai vậy, gương mặt giống hệt như bà của con vậy.”
“Con đâu biết được, là K cứu cô ta lúc đang nghỉ phép.”
Mạc phu nhân thở dài, vô lực ngồi xuống cái ghế bành to đùng trong phòng.
Dường như bà đang nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, đôi mắt rươm rướm lệ.
“Nếu mà bác của con còn sống thì con của cô ấy cũng đã lớn như thế này rồi nhỉ?”
“Mẹ tin tưởng cô ta là con gái của bác à?”
“Dù sao thì năm đó… chúng ta cũng không tìm thấy xác.
Biết đâu chừng khi đó em ấy kịp thời chạy khỏi thì sao?”
“Mẹ có nói chuyện này với ba chưa?”
Mạc phu nhân lắc đầu.
“Mẹ muốn mọi thứ thật chắc chắn rồi nói với ba con, dù sao thì từ ngày hôm đó ba con lúc nào cũng buồn rầu cả.
Nhưng mà bây giờ làm sao để kiểm tra? Khi không bảo với người ta mình là người thân thì không được đâu.”
“Dễ thôi, mẹ nói là K đã nhờ chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, sau đó…”
Mạc Vũ Trạch tùy tiện lên tiếng, sau đó anh nhanh chóng gọi cho bệnh viện lập tức chuẩn bị.
Mạc phu nhân nghe thấy thế thì vô cùng vui vẻ, giơ ngón cái với con trai mình.
Đúng là nuôi nó bao nhiêu năm nay không uổng cơm uổng gạo mà!.