Ở bên đây, Dạ Vũ lại tấp nập với công việc của mình.
Vì cửa hàng hoa của cô nằm ở vị trí đắc địa nhất của thành phố, cộng thêm hôm nay là một ngày lễ lớn của cả nước nên có rất nhiều chàng trai đến mua hoa tặng cho người yêu hoặc vợ mình.
Tuy nhiên, cũng có một vài người độc thân đến đây chủ yếu vì nhan sắc kiều diễm đó của Dạ Vũ.
"Xin chào, anh muốn mua hoa nào? Hiện tại bên em còn rất nhiều loài như hồng xanh, lưu ly, anh đào,...!Nếu anh có nhu cầu thì bên em sẽ viết danh thiếp giùm anh luôn ạ."
Chàng trai nhìn một hồi, sau đó chỉ vào bó hoa anh đào rồi nói: "Lấy cho tôi cái này đi.
Về phần danh thiếp, tôi muốn ghi là "Chúc em có một ngày lễ thật vui vẻ" được không?"
"Vâng được ạ, anh đợi em một chút."
Khi Dạ Vũ vừa định dùng tay di chuyển xe lăn thì Tiểu Linh ở bên cạnh vội tiến lên, cầm lấy bó hoa rồi đưa cho người phụ trách viết chữ ở trong.
"Chị cứ ngồi ở đó đi, mấy việc này để em làm là được rồi."
"Nhưng…"
"Không sao đâu mà, em đứng không nãy giờ chán muốn chết.
Coi như là chị nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức."
Vì không muốn người khác nhận ra thân phận mới của Dạ Vũ nên Tiểu Linh cố gắng diễn hết sức có thể, dù cho cô gọi "chị - em" đến ngượng cả mặt lên rồi.
Hu hu lát nữa xong việc thiếu phu nhân đừng trách hay la mắng em…
Dạ Vũ lắc đầu từ chối, công việc của cô làm sao có thể để người khác làm được cơ chứ? Huống hồ, bình thường cô bé giúp việc ở Sở gia đã quá mệt rồi, bây giờ cô làm sao có thể để cô làm việc thay mình chứ.
Ngay khi Dạ Vũ định lên tiếng thì chị chủ đã mang bó hoa ra đưa chàng trai đó, nở một nụ cười rạng rỡ rồi cảm ơn anh ta đã ủng hộ.
Bỗng nhiên, chàng trai đưa bó hoa anh đào xinh đẹp đó cho Dạ Vũ, mỉm cười lên tiếng: “Tặng em, chúc em có một ngày lễ thật vui vẻ nhé!”
“Anh…”
“Con trai tặng hoa cho con gái là một điều bình thường mà? Hơn nữa, em cứ xem đây là món quà cổ vũ tinh thần là được rồi.”
Tiểu Linh che mặt lại, cô bé không ngờ thiếu phu nhân lại được yêu thích đến thì.
Về phần chị chủ, có lẽ đã quá quen với việc này nên chỉ đứng nhìn.
Dạ Vũ vô cùng xinh đẹp và đáng yêu như thế, dù đôi chân cô bé không đi lại được nhưng không có nghĩa người khác không yêu quý cô bé.
Vừa siêng năng lại tinh tế như thế, gần như sáu mươi lăm phần trăm khách hàng đều đến đây mua hoa vì Dạ Vũ.
“Em không thể nhận đâu ạ.
Anh có thể mang về để tặng cho mẹ mình hoặc bạn gái...”
“Nhưng anh lại mua nó vì em.
Anh có quà dành cho mẹ mình rồi, hơn nữa anh vẫn còn độc thân.”
Tiểu Linh nghe câu nói này thì đỏ mặt lên.
Má ơi má ơi, ngọt ngào như thế này thì cô gái nào mà chịu nổi cơ chứ? Dù biết Dạ Vũ là vợ của thiếu gia của mình nhưng điều đó không có nghĩa cô bé muốn nhìn thấy thiếu phu nhân được vui vẻ.
Dạ Vũ không biết phản ứng lại như thế nào.
Nếu cô không nhận thì cửa hàng lại ảnh hưởng danh tiếng, còn chấp nhận lại dễ khiến cho người ta hiểu lầm mất.
Chàng trai thấy gương mặt Dạ Vũ hiện lên vẻ khó xử thì chỉ cười khẽ, dịu dàng đặt hoa vào tay cô rồi vội vẫy tay rời đi.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng người ta đã khuất trong dòng người, có tìm thế nào cũng chẳng thấy.
“Chị xem bó hoa này…”
“Khách hàng đã mua rồi, người ta tặng cho em thì em cứ nhận, dù sao chị cũng đâu thể lấy lại rồi bán tiếp.
Em đừng nghĩ nhiều, coi như là một bó hoa khuyến khích tinh thần thôi là được mà.”
Dạ Vũ thở dài, cô đành bảo Tiểu Linh để ở một góc rồi tiếp tục công việc của mình.
Bây giờ cô cũng đã cưới rồi, dù người ta có không thích cô đi chăng nữa thì vẫn phải tránh tiếp xúc với khách hàng nam..