“Tối mai có một buổi tiệc rượu, em muốn đến đó không?”
Trong căn phòng tối om như mực chỉ tồn tại độc nhất ánh sáng mập mờ của ngọn nến, hình ảnh người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành càng làm cho người ta thêm phần hãi hùng.
Kiều Phương nhìn anh hai mình, cả gương mặt đều tái nhợt lại.
Những lúc âm u như thế này, Kiều Dương khiến cho cô ta nổi hết cả da gà.
“Em…”
“Có Sở Duật Phong ở đó, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
Kiều Phương vốn định từ chối, nhưng khi nghe đến cái tên đó thì cô ta lập tức lên tiếng: “Được, em sẽ tham gia.”
“Anh ta sẽ không để cho Dạ Vũ đến đó đâu, đây là cơ hội ngàn năm có một để em xử lý cậu ta đấy.”
“Bằng cách nào?”
Kiều Dương đặt một cái hộp nhỏ lên bàn, cô ta thấy thế thì tiến lại mở ra xem thử.
Khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Kiều Phương run rẩy hỏi anh hai mình: “Đây… là cái gì?”
“Không phải thuốc độc đâu, chỉ là không hợp pháp một tí thôi.
Nếu em đủ thông minh thì ắt hẳn anh tin em có thể lợi dụng bữa tiệc ngày mai tốt.”
“Lỡ như anh ta phát hiện ra thì sao?”
“Thuốc này không mùi không vị, chỉ cần gặp chất lỏng là nó sẽ hòa tan trong vòng hai giây.
Đương nhiên anh tin em gái mình sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Kiều Phương nhìn viên thuốc đặt trong hộp, bàn tay bất giác siết chặt lại.
Nếu việc này thành công thì cô ta có thể đạt được tham vọng của mình nhưng nếu thất bại thì cô ta chẳng còn mặt mũi nào nữa.
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Không biết, tất cả đều phụ thuộc vào em.”
Kiều Phương thở dài, sau đó cầm cái hộp ra ngoài.
Khi cánh cửa khép lại, sắc mặt của Kiều Dương trở nên vặn vẹo.
Không ngờ tên Sở Duật Phong này lại đoán được anh ta sẽ cử người đến mà cho người mai phục sẵn, cuộc đấu giá cũng vì thế mà thất bại.
Ngày mai phải đi cùng với Kiều Phương để quan sát cũng như là hỗ trợ nó mới được.
Con bé này quá yếu đuối, nếu không phải vì đây là em gái của anh ta thì không bao giờ có chuyện anh giảng giải tỉ mỉ như thế đâu.
…
“Tối nay anh phải tham gia tiệc rượu, em cứ ngủ trước đi.”
Tại công ty, Sở Duật Phong vừa xem tài liệu vừa dặn dò Dạ Vũ.
Dạo này có quá nhiều người tổ chức tiệc, dù có lười như thế nào thì đây cũng là một trong những đối tác quan trọng, anh không thể nào vắng mặt.
Nếu là của doanh nghiệp nước ngoài thì anh sẵn sàng đưa Dạ Vũ đi cùng, tuy nhiên sáng giờ anh cứ có một linh cảm không hay.
“Dạo này anh hay về trễ lắm đấy.”
“Mẹ cũng thấy vậy, hổm rày con chỉ toàn đi sớm về khuya.
Có chuyện gì giấu chúng ta à?”
“...” Đã nghe mẹ chồng nàng dâu thân thiết, nhưng dính nhau như thế này thì đây là lần đầu tiên anh thấy.
Hầu như Dạ Vũ ở đâu thì mẹ anh sẽ ở đó và ngược lại.
“Con làm gì dám, không phải tấm thẻ đen của con hai người đang giữ à?”
“Mẹ biết mày còn cả tỷ tấm thẻ khác.”
Nghe giọng nói hờn dỗi của Sở phu nhân, Sở Duật Phong thật sự là khóc không ra nước mắt.
Anh là một người không đáng tin như vậy à?
“Trước mười giờ con sẽ có mặt ở nhà được chưa? Dạ Vũ, nếu em chán quá thì cứ thoải mái ra ngoài với mẹ, số tiền bà giữ đủ cho em mua mấy chục căn nhà.”
Dạ Vũ cười phá lên, gương mặt cực kỳ vui vẻ.
“Được rồi, trước mười giờ đấy.
Tạm biệt bảo bối.”
“Tạm biệt bà xã.”
…
Buổi tiệc rượu này cũng không có gì quá đặc sắc, Sở Duật Phong nhàm chán đứng ở một góc nhìn mọi người đang không ngừng nháy mắt với nhau.
Nam có nữ có, doanh nhân có minh tinh có, đây quả thật là một dịp tốt để tìm người tán gẫu.
Một vài người tiến đến trò chuyện với Sở Duật Phong nhưng anh chỉ nói vài ba câu rồi đi ngay.
Thật là, đáng lẽ giờ này anh đang ra ngoài dạo phố cùng Dạ Vũ chứ không phải phí thời gian ở nơi này đâu.
Biết làm sao bây giờ, dù có không muốn vẫn phải nể mặt đối phương một chút chứ.
Từ màn chào hỏi đến lúc khiêu vũ, Sở Duật Phong đều không hề di chuyển vị trí.
Đông người, náo nhiệt, hỗn loạn, đây là ba từ thích hợp nhất để đánh giá.
“Anh cũng đến đây à?”
Kiều Phương cầm một ly rượu đi đến, hôm nay vì để chuẩn bị cho kế hoạch mà cô ta hao tâm tổn sức không ít cho trang phục.
Gương mặt cô ta nở một nụ cười tao nhã, hoàn toàn khiến cho cánh đàn ông si mê, chỉ tiếc…
“Ừ.”
“Dạ Vũ không đến đây à? Em còn nghĩ anh sẽ đưa cô ấy đến đây chứ, em rất thích nói chuyện với những cô gái hiền lành như thế đấy.”
“Cô nghĩ tôi đưa cô ấy đến một nơi tràn ngập sự dơ bẩn này à?”
Một câu nói đơn giản nhưng hoàn toàn khiến cho Kiều Phương cứng họng.
Lúc đầu cô ta còn nghĩ Sở Duật Phong đang nói mình, nhưng khi quan sát một lượt thì cô ta mới ngộ nhận điều này chính xác.
Vì buổi tiệc rượu này không quá hoành tráng nên có rất nhiều người lẻn vào đây nhằm tìm cơ hội đổi đời lẫn sự nghiệp.
Đương nhiên một vài hình ảnh không tốt sẽ xảy ra khiến cho người ta nhức cả mắt.
“Chúng ta có thể nhảy một điệu chứ?”
“Không.”
Sau đó, dù Kiều Phương nói gì thì Sở Duật Phong cũng chỉ trả lời “ừm”, “không”, cuộc trò chuyện dần dần chỉ còn lại một phía.
Đến khi Kiều Phương không biết nói gì nữa, cô ta chỉ cười trừ rồi lấy một ly nước từ nhân viên rồi đưa cho anh.
“Anh đúng là vẫn không thay đổi, uống một ly giống trước chứ?”
Sở Duật Phong nhìn ly rượu trong tay Kiều Phương, chần chừ một lát rồi một hơi uống sạch.
Ở đằng xa, khi thấy cảnh này thì Kiều Dương vô cùng vui vẻ.
Lần này chắc chắn Sở Duật Phong sẽ không còn đường thoát đâu!
Hàn Ngọc đứng sau lưng anh ta nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vui thế?”
“Sắp có hài kịch ấy mà, cô muốn chứng kiến với tôi không?”
“Đương nhiên rồi.”
Kiều Phương cầm ly rượu cạn sạch từ Sở Duật Phong mỉm cười rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta, gương mặt anh hiện rõ vẻ châm biếm.
Đúng là toàn trò trẻ con mà!
Anh hỏi người phục vụ phòng nghỉ ở đâu rồi đi theo hướng dẫn, đương nhiên không quên chú ý đến những người đang nhắm vào mình.
Cảm giác sau lưng có người đi theo, khi đến ngã rẽ thì anh tấp thẳng vào nhà vệ sinh.
Ở trong đó khoảng mười phút, khi nghe âm thanh ồn ào của đám đông thì anh mới ra ngoài.
Mọi người đang tụ tập trước một căn phòng nào đó, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Sở Duật Phong nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình rồi lái xe trở về.
Di động sáng lên, là Mạc Vũ Trạch gọi đến.
“Cảm ơn anh, nếu không có lẽ hôm nay tôi gặp nạn rồi.”
“Trả tiền là được.”
“Rồi rồi sẽ chuyển khoản đầy đủ.
Công nhận anh giỏi thật, còn có thể đoán được tình huống này sẽ xảy ra.”
“Mấy trò mèo thôi, chắc một lát nữa sẽ lên tin đầu đấy.
Giọng nói thảnh thơi như thế thì chắc thuộc hạ của tôi xử lý rất tốt rồi, cúp máy đây.”
“Tạm biệt.”.