Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em

Chương 27: 27: Nấu Ăn Là Thách Thức Lớn Nhất Cuộc Đời





Sức khỏe của Dạ Vũ dần dần trở nên khả quan hơn, sau hơn hai tuần cuối cùng cô cũng không cần ăn cháo nữa rồi.

Thật ra thì Dạ Vũ không kén ăn, nhưng Sở phu nhân cho rằng nên đổi món để cô không bị nhàm chán, đồng thời con dâu bà sẽ được bồi bổ hơn.

Lúc này tại nhà chính Sở gia, Sở Duật Phong mặc một cái tạp dề màu hồng in những nhân vật hoạt hình.

Sắc mặt anh hoàn toàn không tốt một tí nào, đôi mắt nhìn mẹ mình đang chuẩn bị nguyên liệu ở bên cạnh.

“Thịt heo, cà rốt, rau xanh,...này con trai mẹ mua đầy đủ rồi đấy, giờ thì bắt đầu đi.” Dứt lời, Sở phu nhân lập tức rời khỏi nhà bếp rồi đi đến phòng khách bật tivi xem phim, bỏ mặc con trai mình vẫn còn ngơ ngác trong đó.

“Mẹ ra đó rồi ai giúp con? Con có biết gì về nấu nướng hay chế biến thức ăn?”
“Không phải khi nãy mày bảo mẹ vướng víu à?”
Mười lăm phút trước.

Sở phu nhân đang đứng trước tủ lạnh nghiên cứu xem hôm nay nên nấu gì cho con dâu mình, nhưng nghĩ mãi bà cũng không chọn được món gì phù hợp cả.

Vết thương con bé nặng như thế nhất định phải kiêng thịt bò và thịt gà, nhưng ăn cá và thịt heo mãi cũng ngán.


Dạ Vũ ốm yếu như thế nhất định cần thật nhiều đạm và protein, tuy nhiên rau xanh cũng là một sự lựa chọn tối ưu.

Hôm nay là chủ nhật, do đó Sở Duật Phong dự định dành cả ngày ở bệnh viện.

Không phải là bộ âu phục đắt tiền như mọi khi, anh mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jogger đơn giản.

Trông thì thoải mái như thế, nhưng cả người anh vẫn toát lên khí chất của một vương giả.

"Con đi đâu đấy?"
"Con ghé bệnh viện thăm Dạ Vũ một lát rồi đi leo núi với Will."
Sở phu nhân hoàn toàn không hài lòng với đáp án này, bà nhíu mày nhìn thằng con ngốc nghếch nhà mình.

Cứ như vậy thì làm sao mà Dạ Vũ thích nó được cơ chứ, khờ thật sự.

"Rảnh rỗi thì qua đây phụ mẹ một tay, con trai lớn trong nhà ít nhất cũng phải biết nấu ăn cho vợ mình."
Sở Duật Phong đột nhiên nhớ lại lời nói của Will, loay hoay một hồi cuối cùng anh cũng phải khuất phục trước quyền uy của mẹ mình, cắn răng lấy tạp dề đeo vào.

“Giỏi lắm, biết nghe lời đấy.


Mẹ cho con làm mấy phần đơn giản thôi, cầm cà rốt rửa sạch rồi thái mỏng đi.”
Sở Duật Phong nghe lời làm theo, nhưng khi anh mang ra thì va sầm vào Sở phu nhân, cà rốt rơi thẳng xuống đất dập nát.

“Con làm cái gì vậy?”
“Do mẹ vướng víu quá đấy, đột nhiên bất thình lình đứng trước mặt con làm gì?”
Quay trở lại thực tại, một Sở Duật Phong vẫn còn loay hoay trong bếp nhìn người mẹ thân yêu của mình chăm chú xem phim.

“Sở phu nhân, mẹ có tin con cúp tiền tiêu vặt hàng tháng của mẹ không?” Lúc này cảm xúc của anh cũng thật sự bùng nổ, nếu đối phương là một tên ất ơ nào đó nhất định anh sẽ xông lên mà đánh hắn rồi đấy.

Sao dạo này mẫu hậu dễ cọc thế?
Sở phu nhân hoàn toàn không muốn giúp đỡ, nhưng nghĩ đến con dâu mình vẫn còn đang nằm ở bệnh viện với cái bụng đói meo, bà trở lại phòng bếp rồi trừng mắt với thằng con ba mươi tuổi đầu của mình.

Người hầu ở ngoài vườn liên tục nghe tiếng mắng của Sở phu nhân, trong lòng họ chỉ thầm cầu nguyện cho thiếu gia vượt qua chính mình.

“Mẹ bảo con thái mỏng chứ có bảo con đi xay nhuyễn đâu?”
“Miếng thịt dày như thế này thì làm sao mà ăn? Làm lại!”
“Nhà chúng ta không thiếu dầu ăn, con đổ có một tí như vậy thì nấu nướng cái gì?”
Cuối cùng nửa tiếng sau món ăn cũng đã được hoàn thành.

Sở Duật Phong nhìn thành quả của mình, cơn thịnh nộ cũng dần dần bộc phát.

Quả thật, nấu ăn là thách thức lớn nhất cuộc đời của anh!.