Sở gia chủ và Sở phu nhân vẫn còn chưa dậy, do đó trên bàn ăn chỉ có mỗi Dạ Vũ và Sở Duật Phong.
Cô nghĩ rằng dù sao hai người cũng thức quá sớm, vậy nên có lẽ hai bác ấy muốn nghỉ ngơi thêm.
Duy chỉ có Sở Duật Phong mới biết lý do thật sự.
Tối hôm qua, sau khi Dạ Vũ ngủ say, anh nhân cơ hội mở cửa sổ ra rồi tay không trèo xuống tầng dưới.
Thật lòng, chuyện này là một vết nhơ trong cuộc đời của anh, nhưng nếu không làm vậy thì biết đâu hai vị kia lại bày trò gì nữa lại khổ.
Khi thấy anh đi từ cửa chính vào, ánh mắt hai người lộ rõ vẻ chột dạ nhưng vẫn hỏi thăm đủ điều.
Kết quả có lẽ ai cũng biết, anh ngồi nói chuyện với hai người cả buổi tối, sau đó tìm một căn phòng khác rồi đi ngủ.
Cũng may là anh không mắc cái bệnh sạch sẽ kì lạ giống mấy người khác, nếu không chắc chắn anh sẽ dành cả đêm chứ không chỉ hai tiếng đồng hồ đâu.
“Cô ăn gì?”
“Một cốc cà phê được rồi, tôi không có thói quen ăn sáng.”
Sở Duật Phong gật đầu, sau đó bảo nhà bếp làm hai tô mì vằn thắn và một dĩa sủi cảo, đồng thời pha một cốc nước nóng cho ấm người.
“...” Tự mình quyết định rồi, anh còn hỏi tôi làm gì vậy?
Tài nghệ của đầu bếp ở Sở gia rất giỏi, có thể nói từ nhỏ đến giờ cô chưa từng được ăn ngon như vậy.
Bỗng nhiên, khi Dạ Vũ ngẩng đầu lên thì thấy Sở Duật Phong đang nhíu mày nhìn mình, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ không vui.
Có phải anh ta chê cô ăn nhiều hoặc tướng ăn của cô không đẹp đúng không?
Tuy nhiên, nghi hoặc này của Dạ Vũ không được trả lời.
Ngay sau khi bữa ăn kết thúc, Sở Duật Phong vội bế Dạ Vũ lên xe rồi bảo tài xế lái xe đến sân bay.
Ngồi trong xe, Dạ Vũ ngắm nhìn thành phố Thanh Giang đang dần dần lướt qua, dù cho hôm nay chỉ là cơn mưa tuyết đầu tiên của năm nhưng phố xá bây giờ đã nhuộm một màu trắng xóa.
Hinh như cũng vào thời điểm này của năm trước, cô đang ở tiệm hoa Golley cùng chị chủ quan sát Thanh Giang trong thời điểm chuyển giao hai mùa thu - đông, năm đó tuyết không rơi nhiều như vậy mà chỉ phảng phất nhẹ nhàng.
Có lẽ ai nấy đều không ngờ rằng tuyết rơi dày đặc như thế, dòng người bình thường vốn đông đúc hôm nay lại vắng vẻ đến lạ thường.
Lác đác ở một vài cửa hàng, khá ít người đang cầm dù hoặc mặc những chiếc áo khoác len có nón trùm để che chắn bản thân khỏi cơn mưa tuyết.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Dạ Vũ nghiêng đầu nhìn Sở Duật Phong vẫn đang cặm cụi trong xấp tài liệu, khó tránh khỏi có chút tò mò.
Dưới thời tiết như thế này, hơn nữa đây cũng không phải hướng đi đến Sở thị, anh ta đang suy nghĩ gì thế nhỉ?
“Sân bay.
Cô quên hôm qua tôi đã nói là hôm nay sẽ đi gặp đối tác à?”
“...” Dạ Vũ nhớ, nhưng cô chỉ cho rằng sẽ gặp đối phương ở công ty, nào nghĩ đến việc đến sân bay?
“Tôi đã giúp cô chuẩn bị xong hành lý, đương nhiên tôi cũng sai người mang cả ID, hộ chiếu và visa của cô đến sân bay rồi.
Việc duy nhất cô cần làm là giao tiếp với những người đó thôi.” Khi nói câu này, khóe miệng Sở Duật Phong nhếch lên lộ rõ vẻ kiêu ngạo cùng tự cao.
Tôi đối xử tốt với cô như thế đấy, còn không mau cảm ơn tôi đi?
Dạ Vũ dở khóc dở cười nhìn Sở Duật Phong, cô không biết nên cảm ơn vì sự chu đáo đó hay trách móc vì anh ta tự tiện đụng đến đồ đạc riêng tư của cô nữa.
Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng rất hạnh phúc vì ít nhất đã có người dành một chút sự quan tâm cho cô.
“Anh tốt thật đấy, cảm ơn nhé.”
“Chuyện nên làm thôi, hơn nữa tôi cũng đâu thể mang cô ra nước ngoài bằng cách đi cửa sau được? Mọi thứ đều phải có một quy tắc rõ ràng.”.