Sở Duật Phong thấy Dạ Vũ hơi chần chừ, anh mở khóa màn hình rồi đưa cho cô.
“Laptop này tôi không lưu trữ gì nhiều nên cô cứ dùng thoải mái đi.” Khác với suy nghĩ lúc này, đột nhiên anh cảm thấy bản thân lúc này quả thật là một người tốt hiếm gặp.
Nói đúng hơn, có lẽ cô gái này đơn thuần đến mức khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh hảo cảm với cô, dù có muốn ghét cũng chẳng thể nào trái lòng được.
Dạ Vũ đắn đo một lúc rồi gật đầu, cô mở một trang web về phiên dịch phim rồi đăng nhập tài khoản của mình.
Thật ra thì hôm nay cô chẳng cần phải làm đâu, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để đi ngủ.
Sở Duật Phong trước giờ chưa từng tiếp xúc với công việc này; đối với anh, ngoại ngữ chỉ quan trọng khi kí hợp đồng hoặc giao tiếp với đối tác.
Anh nhìn Dạ Vũ mở mục “bắt đầu”, sau đó màn hình hiển thị nội dung của một đoạn đối thoại trong phim.
“Bên trái là lời thoại của nhân vật, còn bên phải là khung phiên dịch của tôi.”
“Cô không cần xem đoạn video à?”
Dạ Vũ lắc đầu.
“Tôi thuộc lòng rồi, hơn nữa đây là một bộ phim thiên về tình cảm nên nó không quá khó với tôi.”
Sở Duật Phong chỉ “ồ” một tiếng, sau đó chăm chú theo dõi Dạ Vũ làm việc.
Dù tài liệu của công ty còn chất một chồng ở đằng kia, anh cảm thấy chúng chẳng thú vị mấy.
Hai người hầu như không nhận ra rằng bầu không khí lúc này có chút lãng mạn lại ngọt ngào, cô gái làm việc còn chàng trai lại ngắm nhìn hình bóng nhỏ bé bên cạnh.
Nếu như Sở phu nhân có mặt ngay lúc này, bà sẽ không kiềm được mà hét lên: “Con trai, nay con thông minh ra rồi đấy.”
Dạ Vũ giỏi tiếng Anh hơn cả tiếng Pháp, điều này Sở Duật Phong công nhận.
Lời văn của cô trôi chảy, mềm mại, không quá cứng ngắc như những đoạn phiên dịch tràn lan trên mạng xã hội.
Hơn nữa, vốn từ vựng của cô phong phú, do đó chẳng có điều gì làm khó cô được.
Hai giờ trôi qua, Dạ Vũ đã hoàn thành xong việc của mình.
Cô ngẩng đầu lên định cảm ơn Sở Duật Phong về cái laptop, nhưng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình thì vội quay sang chỗ khác, gương mặt đỏ lên vì e thẹn.
Đột nhiên anh ta nhìn cô làm gì vậy…
Sở Duật Phong cũng cảm thấy bản thân hành động hơi kì lạ, anh ho khẽ rồi lên tiếng: “Tôi ra ngoài trước, cô ngủ sớm đi nhé.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Anh cho rằng bản thân mình bị điên rồi, tại sao lại có những biểu hiện quái dị như thế chứ.
Tuy nhiên, khi gần đi đến cánh cửa anh chợt nhớ ra một chuyện: người mẹ yêu quý của mình đã khóa cửa lại rồi còn đâu.
“Alo mẹ, con cảm thấy…”
“Dưới đây ồn quá mẹ không nghe rõ, con nói lại đi.”
“Mẹ, nhanh chóng mở cửa ra cho…”
Sở phu nhân vội tăng âm lượng tivi rồi trả lời: “Thôi có gì sáng mai rồi con hẵng nói với mẹ, chứ ba con lúc này say quá rồi… Này ông cút ra chỗ khác cho tôi!”
Vừa dứt lời, Sở phu nhân vội tắt điện thoại rồi nháy mắt với chồng mình.
Sở gia chủ lập tức giơ ngón cái lên: bà xã, em làm tốt lắm!1
Có lẽ lúc này Sở Duật Phong thật sự bùng nổ rồi, ngay khi anh định đạp cửa đi ra ngoài thì Dạ Vũ lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?” Nãy giờ cô thấy tâm trạng anh ta không được tốt lắm, đặc biệt là từ cú điện thoại đó.
Là công ty có công việc gì ư?
“Không.” Lời nói là vậy nhưng trong lòng anh lại đang liên tục gào thét: nhất định không được để bản thân mất mặt, phải giữ hình tượng một tổng tài lạnh lùng! Ngày mai anh phải nói chuyện rõ ràng với mẹ mình, nếu không chắc chắn bà sẽ bẫy anh mãi thôi!
Sở Duật Phong đi thẳng đến sofa rồi nằm xuống, giọng nói có chút trách móc và hờn dỗi: “Ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”
Dạ Vũ thấy anh đã nhắm mắt, dù trong lòng có thắc mắc cũng chẳng nói ra.
Cô chỉ thở dài, đặt cái laptop cạnh mình rồi ngả lưng xuống giường.
Thôi kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến cô!.