Bình Minh Ngủ Say

Chương 82




Năm giờ sáng, vào mùa đông, bầu trời ở bên ngoài cửa sổ vẫn còn rất tối.

Khương Kiến Minh nằm trong khoang trị liệu, mông lung nhìn chằm chằm vào cửa sổ Bạch Phỉ Thúy cung nửa ngày.

Sau một khoảng thời gian, nắp của khoang điều trị mở ra. Một bàn tay thon dài từ bên cạnh duỗi xuống, vén mái tóc đen có chút mồ hôi ướt đẫm của anh, sờ sờ nhiệt độ trên trán anh.

Garcia cố ý ngồi ở bộ vị đầu khoang trị liệu, Khương Kiến Minh nằm ngửa chỉ có thể nâng cổ lên, dùng sức ngửa đầu ra sau, mới miễn cưỡng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp màu phỉ thúy kia.

Garcia thu hồi ánh mắt cùng tay, thản nhiên nói: "Không còn nóng nữa. Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Khương Kiến Minh hai mắt trống rỗng, sụp mặt nói: "Đói quá."

Garcia hờ hững nói: "Đáng đời, bị bệnh còn không ăn cơm tối."

"Cơm trưa cũng không ăn."

Ánh mắt Khương Kiến Minh chột dạ, tay phải anh ấn lên dạ dày đói đến co rút đau, tay trái ấn nút, cả người vô lực từ trong khoang trị liệu đi ra, "... Hôm qua mọi thứ quá lộn xộn, hơn nữa ngài vẫn còn tức giận."

Tối hôm qua náo loạn đến cuối cùng, vẫn là Garcia xách anh trở về phòng, lại bảo robot mang đến một khoang trị liệu rồi nhét anh vào. Mà khi đó anh đã bị đuối nước bị lạnh bào mòn, sốt cùng với cãi nhau liên tiếp hao tổn tinh lực, vừa nằm lên gối liền ngủ thiếp đi.

"Thức ăn chỉ có bánh mì nướng và cháo." Garcia lạnh nhạt lấy ánh mắt ý bảo trên bàn, "Đi ăn đi."

Náo loạn như vậy một hồi, bọn họ đâm dao vào lòng đối phương, không ngờ cãi nhau xong ngược lại sảng khoái không ít, lúc này hình như lại ngắn ngủi trở về thời gian trước kia.

Khương Kiến Minh rửa mặt đơn giản một chút, sau đó lảo đảo ngồi xuống trước bàn ăn điểm tâm. Garcia vẫn nhìn chằm chằm anh không xa không gần, tựa hồ đang đề phòng anh có thể đột nhiên ngất đi vào một khắc nào đó hay không.

Có lẽ là tồn tại "giao dịch" kia, làm cho điện hạ có bậc thang.

Khương Kiến Minh thầm nghĩ: Mặc dù mình còn chưa đáp ứng.

Anh đã ăn và nghỉ ngơi một lúc. Đi tới bên móc áo lấy áo khoác khoác lên người, vẫn là chiếc áo bông dáng dài mộc mạc không có gì lạ kia.

Garcia không vui nhíu mày, không mang theo cảm xúc gì nói một tiếng: "Lại muốn đi ra ngoài?"

Khương Kiến Minh vừa đổi giày, vừa đem chuyện Trịnh Việt chọn trọng điểm cho Garcia kể, nói: "Trần lão nguyên soái bảo hôm nay tôi mang theo người đi tìm ông ấy."

Anh đẩy cửa ra, ánh nắng ban mai lắt rạc bên ngoài dò xét một đường, chiếu sáng mái tóc và lông mi màu đen, "Tôi sẽ mở quang não trong toàn bộ hành trình, ngài có thể xem tọa độ thời gian thực của tôi. Hãy yên tâm."

Garcia im lặng quay đầu lại và không trả lời.

Thanh âm đóng cửa vang vọng trong căn phòng trống trải, không hiểu sao có chút chói tai.

=

Trong hai giờ sau.

Tổng bộ quân đội, trong văn phòng đơn độc của Nguyên soái Trần.

Trần lão nguyên soái: "Quả thật có một chiếc tinh hạm ghi chép không đúng. Cái kia, nhìn đi."

Ánh mắt Khương Kiến Minh rơi vào màn hình ảo bị vẽ tới, nhanh chóng đảo qua tin tức số liệu phía trên: "Thật đúng là như vậy. Thật sự không ngờ ở đế đô lại phát sinh loại chuyện này... Hơn nữa còn là ở trước lễ mừng thọ của bệ hạ."

Xem xong, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng mặt lên.

Đập vào mắt là văn phòng rộng lớn: bản đồ sao chiếu lập thể trên tường, máy liên lạc được đặt ngay trên bàn, và ngồi đối diện với mình... Trần Hán Khắc Nguyên soái.

Lần trước anh đi vào văn phòng này, vẫn là cùng Ryan làm quyết định cuối cùng.

Tác phong lão nguyên soái đơn giản cứng rắn, ba năm trôi qua, bài trí trong văn phòng ngoại trừ cũ kỹ ra, cơ hồ không có chút thay đổi nào.

"Không, còn có một loại khả năng."

Lão nguyên soái trong mắt ẩn hiện tinh quang, gõ bàn nói: "Chính là bởi vì là đế đô, chính là bởi vì là trước lễ mừng thọ của bệ hạ, mới có thể thực hiện âm mưu của kẻ xấu. Đây có thể là một vấn đề nghiêm trọng, may mắn thay, vấn đề này đã được phát hiện ra."

"Đối thủ rất giảo hoạt a, công tác phản trinh sát làm không tệ, số liệu mấu chốt đều là bị xóa bỏ, hoặc là có khả năng bị thay thế, nhất thời khó có thể tra ra nơi đi của nhóm chân tinh quáng này."

"Về phần sóng quấy nhiễu nhằm vào robot, tiểu tử Tạ Dư Đoạt kia mỗi ngày đều thúc giục, bất quá cậu cũng biết, thứ này là mấy tháng nay mới xuất hiện, căn cứ Hắc Cá mập đã ngày đêm nghiên cứu. Nhưng bởi vì vẫn không thể có được mẫu của máy phát sóng nhiễu, về mặt kỹ thuật muốn phá vỡ trong một thời gian ngắn rất khó khăn."

Đáy mắt Khương Kiến Minh trầm xuống: "Như vậy sao..."

Anh đẩy màn hình ảo qua trả lại cho lão nguyên soái, mười ngón tay đan chéo, lâm vào suy nghĩ.

Sóng quấy nhiễu một ngày không thể phá giải, tính mạng của quân nhân Ngân Bắc Đẩu chiến đấu ở vùng sâu, vùng xa liền một ngày rơi vào nguy cơ.

Tạ thiếu tướng, huấn luyện viên Hoắc Lâm, trung úy Raimon, đường trấn và các sĩ quan khác trong thời kỳ thích ứng... Thậm chí ba vị sĩ quan bạch mập, hắc gầy, quai bị hồ đã từng cố gắng khắc phục quân công của anh, thậm chí là nữ y tá trưởng hiền lành trong khu trị liệu.

Đó là tất cả những người anh dũng chiến đấu cho đế chế này. Không nên bởi vì âm thầm lãnh tiễn mà chảy hết nhiệt huyết.

"Lão nguyên soái, tôi cho rằng đây là một cơ hội tốt."

Sau khi trầm ngâm, Khương Kiến Minh bình tĩnh giơ hai mắt lên, "Ngài xem, nếu chúng ta có thể truy tìm vụ án này, có phải là có thể từ hung thủ chân chính phía sau màn thu được bệ phóng sóng nhiễu, thậm chí còn nhận được càng nhiều tình báo hơn?"

Trần lão nguyên soái "hưu" nhướng mày, ông nhìn Khương Kiến Minh thật sâu, lộ ra một nụ cười hàm chứa ý tứ tán thưởng: "Nói rất hay."

Khốn cảnh trước mắt, chẳng những không bị dọa ngã, ngược lại có thể nghĩ đến chiến quả thắng lợi có thể mang đến... Đây là phong phạm đại tướng, người trẻ tuổi trước mặt lại một lần nữa cho ông kinh hỉ.

Lão nguyên soái kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, từ đó lấy ra một bộ quân phục gấp lại, thu vào trong túi quần áo trong suốt.

Nền trắng vàng, tựa như biểu tượng thịnh thế vĩnh cửu cùng ánh mặt trời rực rỡ dệt thành.

Đường đường là quân phục màu vàng trắng chính chính, Khương Kiến Minh chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra, đây là chế thức của hộ vệ quân đế quốc Kim Nhật Luân.

"Tiểu các hạ, hiện tại là thời kỳ đặc thù, thật không giấu diếm, lão đầu tử ta rất khó tìm được một người vừa có năng lực, vừa đáng để tín nhiệm tuyệt đối đến phụ trách điều tra chuyện này."

"Chuyện tốt làm đến cùng, tiễn Phật đưa đến Tây Thiên. Nếu thiếu tá Trịnh Việt là tiểu các hạ cứu, nếu ngài nguyện ý, chuyện này để ngài điều tra tiếp đi."

Lão nguyên soái vỗ vỗ xấp quân phục này, "Ta cho ngài chức vị thanh tra tạm thời, toàn quyền điều tra kỹ vụ án này, không có cấp trên, trực tiếp chịu trách nhiệm với ta, thế nào?"

Khương Kiến Minh nhíu mày, có chút giật mình: "Ngài cứ như vậy tin tưởng tôi sao."

Lão nguyên soái mỉm cười mà không nói.

Khương Kiến Minh trong lòng khẽ động. Anh cân nhắc vài giây, bỗng nhiên lý giải cách làm không câu nệ của Trần lão nguyên soái.

Bỏ qua vấn đề tư lịch cùng định kiến, cẩn thận ngẫm lại, mình thật đúng là... Rất thích hợp cho một người để lựa chọn.

Khác với tất cả các sĩ quan phục vụ trong đế quốc, đầu tiên anh không có bất kỳ phe phái nào, không tham dự đấu tranh quyền lực, có thể xác định sẽ không bị mua chuộc cũng sẽ không sợ sau này chèn ép.

Còn nữa, anh cô đơn không cha không mẹ, sư trưởng bằng hữu lại một đám địa vị siêu phàm. Tên phản đồ ẩn núp trong Kim Nhật Luân cũng tốt mà nội gian cũng tốt, muốn uy hiếp cũng không thể xuống tay, thậm chí ngược lại còn phải suy nghĩ xem có thể dẫn lửa vào thân hay không.

Không chỉ như thế, anh còn là sĩ quan duy nhất tự mình ra tiền tuyến gặp qua bệ phóng sóng nhiễu, thậm chí có thể giao thủ với địch nhân phía sau màn.

Đừng nhìn anh hiện tại cũng không nắm giữ nhiều tin tức hơn người khác, nhưng chiến cuộc này trong nháy mắt vạn biến, rất có thể một chút trực giác trong bóng tối chính là cơ hội sinh tử đảo ngược.

Khương Kiến Minh lắc đầu cười cười.

"Được rồi, nếu lão nguyên soái nâng đỡ có thừa, tôi rất vinh hạnh."

"Vậy thì quá tốt." Trần Hán Khắc hài lòng gật đầu, cầm lấy chén trà trên bàn uống vài ngụm.

Buông cái cốc xuống, ông lão này bỗng nhiên dùng ngữ điệu thờ ơ, giống như nói về buổi sáng hôm nay tùy ý nói ra một chuyện khác.

"A, tiểu các hạ, quân hàm của ngài ở Ngân Bắc Đẩu. Ta nhớ đó là một trung úy."

"Đúng vậy." Khương Kiến Minh gật đầu.

"Tiểu Tạ đã từng nói với ta, ngài đã từng cùng Garcia điện hạ xâm nhập địch trận, dưới tình huống bị vây phá chiến thuật của Vũ Đạo, cứu tính mạng của mấy trăm ngân bắc đẩu nhân."

Lão nguyên soái vuốt cằm nói: "Cái này công lao rất lớn, vốn nên đề bạt cho ngài. Nhưng Ngân Bắc Đẩu tiền tuyến a, Tiểu các hạ, Tiểu Khương, cậu đừng trách lão già tao ta nói chuyện thẳng thắn, thật sự quá khó khăn."

"......"

Khương Kiến Minh rũ mắt xuống, tựa tiếu bất tiếu không nói lời nào.

Lão nguyên soái đứng lên, ông thở dài đi đến bên cạnh Khương Kiến Minh, đưa tay vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi: "Nhưng ta cũng biết, hiện tại cho cậu đi phía sau làm văn chức, cậu lại nhất định không muốn. Nếu không như vậy đi, năm đó tiểu điện hạ còn chưa xảy ra chuyện vẫn muốn cho cậu gia nhập Kim Nhật Luân. Bây giờ là lúc để bổ sung."

"Chờ cậu đem vụ án này giải quyết, cậu ở Kim Nhật Luân làm. Trung tá."

Khương Kiến Minh bất ngờ quay mắt lại, nhẹ giọng dồn dập nói: "Lão nguyên soái!"

Lão nguyên soái ha hả nở nụ cười, nắm bả vai anh: "Đừng sợ đừng sợ, quân hàm bên kia Ngân Bắc Đẩu,cậu muốn giữ lại cũng được mà."

Khương Kiến Minh cười khổ: "Tôi biết, tôi không có ý đó..."

Từ trung úy đến trung tá, liên tục thăng cấp 3.

Đây là đề bạt phá cách chưa từng có kể từ khi đế quốc mới được thành lập.

Còn không phải bình thường từ một quân đoàn chuyển vào một quân đoàn khác, nhìn ý tứ của lão nguyên soái, đúng là chuẩn bị để cho anh có được quân hàm song phương.

Đồng thời nhậm chức trong "Ngân Mâu Kim Thuẫn" mạnh nhất đế quốc ngân Bắc Đẩu và Kim Nhật Luân... Đây không chỉ là chuyện phá lệ đầu tiên, mà còn là chuyện mà bao nhiêu quân nhân đế quốc ngay cả nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.

Đề bạt kinh thế hãi tục như thế, vinh dự chưa từng nghe thấy như thế.

Khương Kiến Minh không bị làm cho cho đầu óc choáng váng.

Anh có chút dở khóc dở cười thầm nghĩ: Quả nhiên, tuy rằng bề ngoài không truy cứu chuyện mình lừa gạt điều lệnh...

Nhưng tâm tư lão nguyên soái, vẫn là càng muốn đem mình lưu lại đế quốc, mà không phải viễn tinh tế tiền tuyến.

Đây đến tột cùng là vì quan tâm mình, hay là vì bí mật của đế quốc, hoặc là cả hai đều có... Anh cũng không thể suy đoán.

Tựa như anh rất thông minh không truy vấn sự tồn tại của Garcia là vì sao, nếu như lão nguyên soái có thể nói, đã sớm chủ động nói.

Cho nên cuối cùng, Khương Kiến Minh chỉ tùy ý cong môi một cái, hời hợt nói: "Ừm... Chuyện thăng chức, nói sau đi. Tôi sẽ giải quyết vấn đề này trước."

"Đúng rồi, vị thiếu tá Trịnh Việt bên ngoài chờ, xin phái hắn làm phó thủ của tôi đi. Có thể vì một chuyện tình báo bất công không hề có quan hệ với mình, chịu áp lực của cấp trên, bồi thường tính mạng thân gia của mình cũng phải truy xét đến cùng, là một hán tử có trách nhiệm."