Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 674-2: Dương đông kích tây (2)




Năm trăm quân Hán tuy là tinh nhuệ và thiện chiến nhưng số lượng thì không là gì so với số quân đông đúc của quân Tào nên nhất thời không thể dễ dàng đánh bại.

Dù là ở trên thành hay ở dưới thành thì tình hình cũng đều vô cùng cam go và căng thẳng, trên thành, những chiếc thang bị hất xuống, tiếng quân sĩ công thành bị trúng tên ngã xuống, tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên làm rung động đất trời. Còn phía dưới thành, quân Hán cũng thi nhau phóng tên, những trận mưa tên đã khiến cho không ít quân Tào phải ngã xuống. Hai bên giao tranh vô cùng căng thẳng và ác liệt, trận chiến mỗi lúc lại thêm phần cam go.

Sự uy hiếp lớn nhất vẫn là ở bắc thành, nhìn thấy cảnh những chiếc thang không ngừng được dựng lên, quân Hán cũng không ngừng leo lên thành, Tào Hồng gấp gáp mắt đỏ ngàu lên, y quay đầu lại hô to với quân lính của mình:

- Dùng dầu hỏa! Mau dùng dầu hỏa chặn đường quân địch!

Ngay lập tức mấy trăm tên lính Tào vội vàng khiêng những thùng dầu hỏa xông lên, ra sức ném lên đầu thành. Những thùng dầu vỡ nát, dầu hỏa đen lênh láng khắp mặt thành, cùng lúc đó hoả tiễn được phóng ra, ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt một ngọn lửa lớn được hình thành chạy từ phía nam thành về bắc thành và tạo thành một con đường lửa.

Nhưng bản thân Tào Hồng cũng ý thức được, chuyện này cũng sẽ chẳng có tác dụng gì, cùng lắm là chỉ có thể cầm chân quân địch được một thời gian ngắn, rồi khi quân Hán lên được thành sẽ nghĩ là Uyển Thành bị thất thủ. Y nhìn thấy hàng nghìn binh lính quân Hán đang dọc theo dũng đạo chạy về hướng trong thành.

Y liền biết rằng đại thế đã mất, nên y quay đầu lại hô lớn:

- Các anh em, chúng ta mau phá vòng vây thoát ra khỏi thành.

Tào Hồng lao nhanh xuống thành, vội vã lên ngựa, dẫn theo hơn hai ngàn bại binh chạy về phía đông thành, từ từ rời xa Uyển Thành.

Ngay trong lúc đó, cửa nam thành từ từ mở ra, quân Hán ngay lập tức ùa vào thành, xác người ngổn ngang trên mặt đất, những chiếc thang gãy tan nát, cuộc tấn công của quân Hán cuối cùng cũng kết thúc.

Trận chiến này xảy ra trong khoảng thời gian nửa canh giờ, bảy mươi chiếc thang dùng để công thành của quân Hán bị phá hủy, hơn một nghìn binh sĩ phải bỏ mạng, nhưng bù lại quân Tào cũng bị tử thương 3 nghìn người, còn số binh lính đầu hàng thì vô số kể.

Ngay sau đó thì quân Hán bắt đầu công cuộc thu dọn chiến trường: thu nhặt xác chết binh sĩ, đặt những binh sĩ bị thương vào cáng và khiêng xuống để chữa trị, vệ sinh thành, một số khác thì lại có nhiệm vụ tu sửa lại thành trì, áp giải tù binh quân Tào không chạy trốn được, thu tên,...

Chiến sự máu tanh và ác liệt cuối cùng cũng đã chấm dứt, Văn Sính cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mồ hôi toát ra như tắm, ướt hết cả tấm áo giáp, khiến cho tấm áo càng trở nên nặng nề, khiến ông cảm thấy như đang đeo một tảng đá trên người vậy.

Văn Sính ngồi trên một tảng đã lớn nhìn xa xăm về phía tây, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu, ông không biết viện binh quân Tào có đến vào sáng mai hay không?

Lúc này, Bàng Đức vội vàng đi đến bên cạnh Văn Sính và nói nhỏ vài câu khiến cho ông ngẩn người ra, đứng dậy hỏi bằng giọng hết sức kinh ngạc:

- Có thật không vậy?

- Là sự thật, y ở trong thành, không hề chạy trốn.

Văn Sính nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, bất kể mệt mỏi, hạ lệnh cho Bàng Đức sắp xếp việc bố trí phòng ngự, còn ông thì vội bước vào thành. Tòa nhà mà Tuân Úc đang ở được vài tên lính Hán canh giữ, không cho bất kỳ ai được đến gần. Tòa nhà này cũng chính là phủ thủ của Nam Dương Đặng thị, Tuân Úc đang ở đông viện.

Cửa của đông viện được khép một nửa, một lão quản gia thò đầu ra nhìn, nghe ngóng tình hình. Trong khi đó thì Văn Sính cùng với một tốp quân bảo vệ cưỡi ngựa lao tới.

Đây chính là tình huống mà Văn Sính không ngờ tới, Tuân Úc ở trong Uyển Thàn, điều này khiến cho ông vừa mừng vừa lo, nếu Châu Mục biết được tin này không biết sẽ vui đến mức nào. Văn Sính xuống ngựa ở phía trước cửa, vài tên quân Hán thủ vệ ở đó vội vàng hành lễ với ông.

Văn Sính hỏi luôn:

- Tình hình trong phủ như thế nào?

- Bẩm tướng quân, trong phủ rất yên tĩnh, không có bất cứ ai ra vào.

Văn Sính gật gật đầu:

- Các ngươi chỉ cần chú ý cửa chính là được, không cho phép bất cứ ai ra vào phủ quấy rầy.

- Tuân mệnh!

Văn Sính bước nhanh về phía cửa lớn, vị quản gia vừa nhìn thấy ông liền vội vàng khom người hành lễ:

- Lão gia của chúng tôi sức khỏe không được tốt lắm, kính mong tướng quân chớ làm kinh động đến người.

- Ta là chủ tướng quân Hán Văn Sính, nghe nói Tuân lệnh công ở đây nên đặc biệt tới thăm, không có ác ý gì hết.

- Tướng quân xin chờ một lát, ta đi bẩm báo ngay.

Lão quản gia vội vàng bước đi, một lát sau có một vị văn sĩ trẻ tuổi bước vội đến. Đó chính là con trai nhỏ của Tuân Úc - Tuân Kiệt, cũng chính là con rể của Tào Hồng, y luôn luôn ở bên canh phụ thân nên lần này cũng không ngoại lệ, cũng ở lại Nam Dương. Tuân Kiệt đi đến cửa lớn hành lễ với Văn Sính:

- Gia phụ cảm ơn sự quan tâm của Văn Sính tướng quân, chỉ là sức khỏe của gia phụ không được tốt lắm nên không thể gặp mặt tướng quân, hi vọng lần sau ngài lại tới.

Văn Sính gật gật đầu, Tuân Úc không chịu ra mặt gặp ông cũng là một chuyện mà dự liệu của ông nên vui vẻ cười đáp lại:

- Nam Dương rất an toàn, mong lệnh tôn cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng để người khác đến quấy rầy, nếu như có chuyện gì cần thì cứ nói cho ta biết, ta đây nhất định sẽ bố trí một cách thỏa đáng nhất.

- Đa tạ tướng quân.

Văn Sính nói xong liền quay người định bước đi thì ông nhìn thấy Tuân Kiệt như muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi nên hỏi trước:

- Công tử có chuyện gì khó xử hay sao?

Tuân Kiệt cắn môi một cái nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu đáp lại:

- Không có gì, Văn tướng quân đi thong thả.

Sau đó thì quay người bước về phía trong phủ. Văn Sính nhìn theo bóng của y, trong lòng có chút nghi ngờ, ông cảm giác con trai của Tuân Úc nhất định là có chuyện gì đó muốn nói với ông.

Đúng lúc này thì lại có một vị quản gia trung niên vội vàng bước đến, hành lễ và nói với ông:

- Văn tướng quân, lão gia của chúng tôi có lời mời ngài.

Văn Sính nghe xong thì ngẩn người ra:

- Lão gia nhà ngươi là ai vậy?

- Lão gia nhà chúng tôi là Đặng Trị Trung trước ở Kinh Châu, Văn tướng quân ắt là biết đến.

Văn Sính mừng rỡ, hóa ra là Đặng Nghĩa, tại sao ông lại quên y cơ chứ. Trong lòng Văn Sính thầm trách bản thân, vội vàng nói:

- Mau dẫn ta đi gặp lão gia nhà ngươi.

Văn Sính nhớ rằng, năm đó Đặng Nghĩa thuộc nhất phái Giang Hạ, đã âm thầm giúp Châu Mục không ít chuyện, sau khi Châu Mục chiếm được Kinh Châu đã không ít lần mời Đặng Nghĩa ra Kinh Châu nhận chức, nhưng vì y bị trúng gió nên cho tới giờ vẫn chưa đi được, chuyện này đã khiến cho Châu Mục lấy làm tiếc nuối.

Ông chiếm được Nam Dương, điều đang cần là kiếm tìm một vọng tộc như Nam Dương Đặng thị để thay mình trấn an dân tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, Đặng Nghĩa là một lựa chọn tuyệt vời, sức ảnh hưởng, tầm quan trọng của y tuyệt đối sẽ không thua kém gì Tuân Úc.

Văn Sính lập tức đi theo quản gia, rảo bước về phía cửa chính của phủ.