Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 630: Hai quân giằng co




Trời dần sáng, mặt sông Hán Thuỷ cũng khôi phục lại vẻ yên ả. Qua một đêm giao tranh sinh tử, trả giá hơn hai nghìn mạng người, chủ lực quân Tào do Trương Liêu dẫn đầu cuối cùng lợi dụng bè da dê để qua sông Hán Thuỷ, mà cùng lúc đó,Vu Cấm ở huyện Nghi Thành cũng lợi dụng bè da dê lén vượt sông Hán Thuỷ thành công, rút về bờ bắc. Quân Tào lại tụ tập ở đại doanh Phàn Thành.

Mặc dù lần này quân Tào vượt sông đánh bất ngờ cũng không có nhiều thành quả, lại còn trả cái giá không nhỏ nhưng chiến lược của Tào Tháo lại thành công, quân Tào vượt sông khiến quân Hán chịu áp lực cực lớn, Lưu Cảnh đành phải tạm dừng bắc phạt, dẫn quân chi viện Tương Dương.

Bắc phạt tuy chỉ là tạm dừng nhưng ít nhất cần sau nửa năm nữa mới có thể lại phát khởi thế công, đây chính là thời gian quân Tào thắng lợi để bố trí phòng ngự Lũng Tây. Từ góc độ này mà nói, Tào Tháo nam chinh Tương Dương đạt được mục tiêu dự tính, giành được thành công.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi quân Tào vượt sông, Nguỵ Diên dẫn năm nghìn quân Hán tiên phong đến Tương Dương, Đến buổi trưa, mấy vạn quân chủ lực do Lưu Cảnh dẫn đầu cũng xuất hiện ở Long Trung. Lúc này, Văn Sính và Giả Hủ cũng kịp đến Long Trung nghênh tiếp Lưu Cảnh.

- Bỉ chức phán đoán sai lầm, ngăn chặn quân Tào không hiệu quả, xin Châu Mục xử phạt!

Văn Sính vô cùng hổ thẹn. Tuy Giả Hủ đã ý thức được mục đích của quân Tào là muốn vượt sông Long Trung, nhưng y vẫn phán đoán nhầm, cho rằng quân Tào là đi chặn đánh cứu viện của quân Hán, từ đó không năm được cơ hội truy kích quân Tào.

Lưu Cảnh đã nhận được bẩm báo, hắn đỡ Văn Sính dậy cười nói:

- Lần này quân Tào qua nam về bắc, rõ ràng là đã có mưu kế tỉ mỉ, lại còn sử dụng bè da dê, cái này đối với quân đội miền nam mà nói quả thực khó có thể nghĩ đến. Lần này chỉ cần có thể giữ được Tương Dương, ta cho rằng các ngươi không có không làm tròn bổn phận, xứng đáng khen thưởng!

Lúc này, Giả Hủ cũng bước lên thi lễ nói:

- Nói ra thật hổ thẹn, Văn tướng quân không nghĩ đến việc quân Tào dùng bè da dê thì có thể lý giải, nhưng ta là người Tây Lương, từ nhỏ đã rất quen thuộc với kiểu vượt sông như thế này mà ta lại không nghĩ đến, thật khó nói. Lần này để quân Tào chạy thoát trách nhiệm là ở ta, không liên quan gì đến Văn tướng quân.

- Quân sư không nên tự trách, kỳ thực ta lo lắng quân Tào tiến công Gang Hạ, cũng may Tào Tháo tạm thời chưa có ý đó, cũng coi như là vận may của chúng ta.

Nói đến đây, Lưu Cảnh lại cười với mọi người:

- Đến bến tàu Long Trung xem chút đi!

Hắn quay người lên ngựa, mọi người vây quanh hắn đi về phía bến tàu Long Trung. Lúc này trên bến tàu Long Trung chất đầy quân tư và binh khí quân Tào vứt lại. Binh lính Hán đang thu dọn các loại vật tư. Lưu Cảnh đến trước một đống bè da dê, đây là bè bị nước sông xô lên bờ, có hơn bốn trăm chiếc, phần lớn bị xẹp khí, còn có hơn mười chiếc hoàn chỉnh chất thành một đống bên cạnh.

Lưu Cảnh cẩn thận nhìn những chiếc bè này, quay đầu hỏi Giả Hủ:

- Chiếc bè lớn nhất quân sư đã từng thấy lớn chừng nào?

Giả Hủ nghĩ một chút nói:

- Năm đó trong quân Đổng Trác có, kỳ thực chính là dùng ba mươi tấm da nhỏ ghép vào với nhau mà thành, bốn bên buộc gỗ lớn, hình thể vô cùng lớn, nhiều nhất có thể chở hơn hai trăm người, nhưng chủ yếu là dùng vận chuyển lương thực, cho dù là chiến thuyền nghìn thạch cũng e là không đâm lật được.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Lần này quân Tào dùng bè da dê nhỏ mà đã có ích, ta lo lão sau này sẽ tạo ra cái bè lớn, dễ dàng vận chuyển, sự uy hiếp đối với Kinh Châu chúng ta sẽ lớn hơn, hơn nữa lần này quân Tào vượt sông làm lộ rõ nhược điểm của việc phòng ngự eo hẹp của thuỷ quân của chúng ta. Hôm nay qua sông từ huyện Nghi Thành, nói không chừng ngày mai sẽ qua sông từ quận An Lục, khiến người ta khó lòng phòng bị a!

Giả Hủ cười khổ một tiếng, không nói gì. Lưu Cảnh lại nói với Văn Sính và Nguỵ Diên:

- Các ngươi về Tương Dương trước đi! Cho quân đội đóng quân xong xuôi, lát nữa ta và Giả quân sư đi thuyền về Tương Dương.

Mọi người thi lễ cáo từ. Lưu Cảnh và Giả Hủ lên một chiếc thuyền nghìn thạch lớn, xuôi dòng về Tương Dương.

Bên mạn thuyền, Lưu Cảnh nhìn thị trấn Đặng Huyện bị phá huỷ bên kia bờ hồi lâu, trong ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ. Lúc này, Giả Hủ chậm rãi đi đến bên Lưu Cảnh, một lúc lâu thở dài nói:

- Có lẽ chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch.

Lưu Cảnh quay đầu nhìn y, không hiểu hỏi:

- Quân sư là có ý gì?

- Tào Tháo đã tìm được cách phá vỡ phòng ngự Hán Thuỷ, tạo nên áp lực vô cùng to lớn đối với việc chinh phục phương bắc của tuyến phía tây chúng ta. Dù sao binh lực của Tào Tháo vượt qua chúng ta rất nhiều, nếu trọng điểm chiến lược của chúng ta ở phía tây thì quân Tào lúc nào cũng có thể từ tuyến đông kiềm chế chúng ta. Ta cảm thấy quân Tào vượt sông này kỳ thực chính là cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta không từ bỏ bắc phạt, thì sẽ có lần vượt Hán Thuỷ thứ hai, lúc đó chỉ e không phải là Tương Dương mà là Giang Hạ rồi.

- Việc này có quan hệ gì đến việc chúng ta thay đổi kế hoạch?

- Kế hoạc trước đây của chúng ta là chiếm Lũng Tây trước, sau khi đứng vững chân ở Lũng Hữu thì lại tiến công Quan Trung, nhưng hiện nay xem ra chúng ta phải nhanh chóng chiếm lấy Quan Trung, nếu quân Tào lại từ Kinh Tương kiềm chế chúng ta, vậy thì chúng ta có thể từ Quan Trung uy hiếp Tịnh Châu ở phía đông, thậm chí có thể từ đằng sau uy hiếp Nam Dương. Như vậy sẽ thực hiện được việc bao vây hai mặt của quân Tào.

Lưu Cảnh trầm tư thật lâu rồi nói:

- Chúng ta có thể ủng hộ Thái thú Giao Chỉ Sĩ Tiếp, để gã có thực lực chống lại Lưu Bị. Như vậy thì ta sẽ có thể chuyển toàn bộ thuỷ quân và chiến thuyền của Giang Lăng đến Hán Thuỷ, tăng gấp đôi hàng phòng ngự thuỷ quân ở Hán Thuỷ, đồng thời tái mộ năm vạn binh, gia tăng binh lực Kinh Châu lên hai mươi vạn. Ta nghĩ như vậy sẽ không ảnh hưởng kế hoạch tây chinh của ta.

Giả Hủ hiểu ý của Lưu Cảnh. Hắn tạm thời vẫn chưa muốn tấn công Quan Trung trước, vẫn theo kế hoạch cũ, sau khi đứng vững chân ở Lũng Tây thì sẽ tiến quân Quan Trung. Như vậy cũng khá ổn thoả. Nghĩ đến đây, Giả Hủ cười nói:

- Có lẽ ta vẫn còn một cách, khiến quân Tào bị kiềm chế ở hướng Hợp Phì, tiến công Kinh Châu cũng sẽ hữu tâm vô lực.

- Hợp Phì?

Ánh mắt Lưu Cảnh sáng lên. Hắn có chút hiểu được ý của Giả Hủ. Nếu như vậy cũng là thượng sách. Hắn tin Tôn Quyền nhất định sẽ nuốt miếng mồi này.

Trương Liêu dẫn quân bình an trở về. Lưu Cảnh cũng bị ép dừng tây chinh, tiến đến viện trợ Kinh Châu. Điều này khiến trong lòng Tào Tháo vô cùng sảng khoái, nhân lúc quân của Lưu Cảnh vẫn chưa đến Tương Dương, Tào Tháo hạ lệnh bày tiệc ăn mừng lần xuất binh hành động thành công này.

Bên trong đại trướng, Tào Tháo bày tiệc rượu, mọi người ngồi xúm lại một vòng, mấy tên lực sĩ trong quân diễn vật trong trướng, mọi người cười nói không dứt, không khí vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Tào Tháo nâng cốc rượu lên cười nói với mọi người:

- Các vị, xin nghe một lời của ta!

Trong đại trướng lập tức yên tĩnh lại, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào Tào Tháo. Lúc này Tào Tháo mới chậm rãi nói:

- Ý nghĩa của việc vượt sông lần này không chỉ là chúng ta ép Lưu Cảnh đến cứu viện Tương Dương thành công, cũng không phải là chúng ta có thể toàn mạng trở về, quan trọng hơn chính là những năm gần đây chúng ta luôn bị áp bức dưới thuỷ quân Kinh Châu, cuối cùng tìm ra được một con đường đối kháng với thuỷ quân Kinh Châu. Chúng ta không cần chiến thuyền truyền thống, hoàn toàn có thể lợi dụng sự tiện lợi của bè da dê, linh hoạt tác chiến với thuỷ quân Kinh Châu, nào, cốc rượu này chúng ta cùng nhau uống!

Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng, nâng cốc uống cạn. Rất nhiều người ở đây đều không hiểu rõ thâm ý trong câu nói cuối cùng của Tào Tháo, Trương Liêu lại hiểu, vì có hàng trăm tên lính Tào bị rơi xuống nước, không ngờ mỗi người tự ôm một cái túi da dê bơi về bờ bên kia. Phát hiện này có ý nghĩa to lớn, cứ như vậy, binh lính Tào chỉ cần biết bơi một chút, bọn họ có thể thuận lợi qua Hán Thuỷ.

Trước đây cũng có người đề nghị binh lính có thể ôm cây gỗ qua sông, nhưng dù sao cây gỗ không tiện mang đi mà bè da dê lại có thể để trong bọc đeo lưng, mỗi binh lính tuỳ thân mang theo, mỗi người mang bốn cái, khôi giáp và binh khí thì có thể đặt trên túi da vượt sông.

Thậm chí có thể lâm thời ghép thành bè lớn, vận chuyển chiến mã và đồ quân nhu vượt sông, chính là phát hiện này mới khiến Tào Tháo mững rỡ như điên. Vấn đề vượt sông vẫn dằn vặt lão bao nhiêu năm qua cuối cùng giải quyết dễ dàng. Đương nhiên Trường Giang thì không được, nhưng ngoại trừ Trường Giang ra, quân Tào sẽ không bị bất cứ con sông nào gây khó khăn nữa.

Tào Tháo thấy Trương Liêu như có suy nghĩ bèn cười nói:

- Văn Viễn đang nghĩ gì vậy? Phải chăng đang nghĩ đến tác dụng kỳ diệu của túi da dê?

- Vâng! Bỉ chức đang nghĩ đến việc này, ngoài ra bỉ chức còn một chút lo lắng Hợp Phì, lo quân Giang Đông thừa cơ tập kích Hợp Phì.

Tào Tháo cười ha hả:

- Ta quả thực có nhận được cấp báo, Hoàng Cái dẫn hai vạn Giang Đông vượt sông từ Lịch Dương, tiến về Hợp Phì, nhưng ta một chút cũng không lo lắng Tôn Quyền sẽ thực sự ra sức vì Lưu Cảnh, giúp Lưu Cảnh đánh bại chúng ta y được lợi gì chứ? Đối với y mà nói, lợi ích lớn nhất chính là Tào Lưu lưỡng bại câu thương, cho nên y chỉ bày làm ra vẻ, tuyệt không thực sự tiến công Hợp Phì.

- Thừa tướng quả nhiên là nhìn rõ lòng người.

Mọi người đều nâng chén tán thưởng.

Tào Tháo lại uống hai chén rượu, vẫn chưa thấy đã, lão thở dai một tiếng nói:

- Năm đó Nhương Sơn sai lầm, giữ lại mạng Lưu Cảnh, không ngờ gã cuối cùng lại trở thành mối đại hoạ của ta, đến nỗi hôm nay bị động như vậy. Năm nay ta đã năm tám, tuổi gần sáu mươi, mà thiên hạ chưa bình, phương bắc lưu dân quá mức, liệt sĩ tuổi già, trí khí chưa đủ!

Nói xong lão lại nâng chén uống một hơi cạn, bất giác có chút men say. Hứa Chử đứng sau Tào Tháo cảm thấy Thừa tướng đã không chống đỡ được nữa, vội lên trước thấp giọng nói:

- Thừa tướng cần phải thay quần áo chăng?

Tào Tháo gật gật đầu:

- Cô quả thực muốn đi thay quần áo!

Hứa Chử đỡ Tào Tháo, Tào Tháo lại cười nói với mọi người:

- Ta đi chắc sẽ không quay lại nữa, ta biết mọi người đều hy vọng ta rời đi, vậy thì ta thành toàn cho các ngươi. Mọi người vui vẻ uống đi! Ngày mai chúng ta lại thảo luận làm thế nào đối phó Lưu Cảnh đến đây.

Mọi người cười lớn, đều đứng dậy thi lễ. Hứa Chử lúc này mới đỡ Thừa tướng cẩn thận từ hậu trướng rời đi. Tào Tháo đi rồi, mọi người đã không còn trói buộc, trong đại trướng lại náo nhiệt trở lại, mọi người cười nói, không khí nhộn nhịp.

Lúc này, Tào Hồng bưng một chén rượu đi đến trước mặt Trương Liêu, như cười như không nói:

- Văn Viễn trận này tuy thua nhưng thua một cách tráng liệt, đến Thừa tướng cũng khen không ngớt, còn bày tiệc rượu vì Văn Viễn ăn mừng, khiến người ta không khỏi khâm phục. Ta đến kính Văn Viễn một chén, bày tỏ tâm ý.

Trương Liêu nghe ra trong lời nói của gã có gai, trong lòng không vui, thản nhiên nói:

- Trương Liêu chỉ là cẩn tuân mệnh lệnh tác chiến của Thừa tướng, Thừa tướng bày rượu không có liên quan gì đến Trương Liêu, không dám nhận sự tán thưởng của tướng quân. Chén rượu này chúng ta hay là tự uống đi!

Y nâng chén rượu uống một hơi cạn. Tào Hồng mặt biết sắc, lạnh lùng nói:

- Văn Viễn không nể mặt ta sao?

- Cũng không phải! Ta chỉ là uống rượu của Tử Liêm tướng quân, không nhận sự tán thưởng của Tử Liêm tướng quân. Từ Liêm tướng quân, mời!

- Hừ!

Tào Hồng hừ mạnh một tiếng, thuận tay tạt chén rượu xuống nền đất, quay người bước đi. Tạt rượu ngay trước mặt, đây là hành động cực kỳ vũ nhục người khác. Trương Liêu lập tức giận dữ, đập bàn quát:

- Tào Hồng, ngươi đây là có ý gì?

Tào Hồng quay đầu liếc y một cái, dùng ngữ khí châm chọc nói:

- Không có gì, ta chỉ là đang tế những hương nhân vô tội bị tướng quân giết chết thôi, tướng quân hà cớ gì phải tức giận?

Trương Liêu lập tức hiểu ra, chính là tên

Quân hầu dâm nhục dân nữ, giết người cướp của đó, Tào Hồng quả nhiên tìm mình làm khó dễ. Trương Liêu đâu phải là người chịu nhục mà không nói, y hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Tào Hồng tướng quân, mời ngươi nói rõ ra đi!