Tiễn Trương Chiêu xong, Lưu Mẫn căm phẫn nói với Tư Mã Ý:
- Nhìn là ra Giang Đông không hề có thành ý phái binh, ta chỉ không hiểu, chẳng lẽ sau này Giang Đông không phải nhờ chúng ta sao?
Tư Mã Ý lắc lắc đầu nói:
- Một người có lẽ nhìn không ra, chẳng lẽ nhiều quan lớn Giang Đông như vậy đều không nhìn ra sao? Đây chắc là kết quả của Giang Đông cân nhắc lợi hại, từ trong thâm tâm bọn họ hi vọng chúng ta và Tào Tháo hai bên đều bị thương, còn về phần Tào Tháo uy hiếp Giang Đông, nói một cách thẳng thắn, trước khi chưa diệt được chúng ta chỉ có thể lung lạc Giang Đông, từ việc Tôn Quyên thụ phong Ngô Công có thể nhìn ra thái độ của Tào Tháo đối với Giang Đông.
Nói đến đây, Tư Mã Ý thở phào một tiếng:
- Ta bây giờ mới thật sự hiểu, vì sao Châu Mục nhất định phải đánh cho Giang Đông tan hoang mới xét đến Tây chinh, nếu như thực lực của Giang Đông vẫn còn, thì bọn ta bây giờ sẽ phải đối mặt với hai bên tấn công của Tào Tháo và Giang Đông. Bây giờ tấn công Tương Dương không chỉ còn là quân Tào, mà chính là quân Giang Đông. Quân Giang Đông không phải không muốn nhân cơ hội cướp lấy Kinh Châu, mà là muốn nhưng chưa đủ lực.
Lưu Mẫn yên lặng gật đầu, hơi xúc động nói:
- Đây là lợi ích căn bản của một quốc gia, cho dù thông gia cũng không có ý nghĩa.
- Thật ra thông gia vẫn có tác dụng!
Tư Mã Ý khẽ cười nói:
- Ít nhất hai bên sẽ không trở mặt, kết quả cuối cùng cũng không quá xấu. Nếu như ta đoán không nhầm, Giang Đông vẫn sẽ xuất binh, xuất binh cho có lệ, Tôn Quyền là một người hiểu chuyện, y biết nên làm thế nào để cân nhắc lợi hại.
Hai người đang nói chuyện, lúc này Dịch thừa ở ngoài đường bẩm báo:
- Khởi bẩm Tư Mã quân sư, ngoài quán có người cầu kiến, y nói y cũng là tướng lĩnh Kinh Châu.
Tư Mã Ý ngẩn người, Giang Đông sao lại còn có tướng lĩnh Kinh Châu? Y vừa suy nghĩ, đã biết là người nào, vội vàng dặn dò:
- Mau mời y vào!
Lưu Mẫn không hiểu hỏi:
- Quân sư, có thể là ai được?
Tư Mã Ý cười thần bí:
- Ngươi suy nghĩ một chút đi, một hai năm gần đây, ai mất tích không thấy bóng dáng đâu?
Lưu Mẫn trầm tư một lát, bỗng nhiên thốt lên:
- Lâu Phát!
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đúng là y, y phụng mệnh Châu Mục, chấp hành một nhiệm vụ bí mất, bây giờ đã là lúc y trở lại.
Lúc này, dịch thừa dẫn một đại tướng khôi ngô bước nhanh vào trong nội đường. Làn da lão đen bóng, ánh mắt cực kì có thần, đúng là đại tướng thủy quân Kinh Châu Lâu Phát. Lâu Phát và Thẩm Di năm đó là phụ tá đắc lực của Cam Ninh sau dần dần một mình đảm đương một phía, trở thành đại tướng chủ lực của thủy quân Kinh Châu, đảm nhiệm chức vụ Giáo Úy.
Sau khi chiếm đánh Ích Châu, Lâu Phát liền được Lưu Cảnh phái đi làm nhiệm vụ bí mật, cũng chính là hiệp nghị mà năm đó Lưu Cảnh và Tôn Quyền đạt được, đổi quận Dự Chương lấy Di Châu, Di Châu cũng chính là đảo Đài Loan thời hậu thế. Nhưng nhiệm vụ của Lâu Phát không phải là đi Di Châu, mà là đảo Tây Doanh giữa Di Châu và Kiến An, cũng chính là quần đảo Bành Hồ đời sau, thành lập một điểm tiếp tế ở đó.
Mùa thu năm kia, Lâu Phát dẫn mười con thuyền hai ngàn thạch và tám trăm binh sĩ xuất phát về phía đảo Tây Doanh, đi liền một mạch một năm rưỡi cho đến nay vẫn không có tin tức gì, nhưng không ngờ hôm nay lão lại xuất hiện ở thành Kiến Nghiệp. Lâu Phát tiến lên một bước, quỳ gối thi lễ:
- Ty chức tham kiến quân sư!
Tư Mã Ý vội vàng nâng lão dậy:
- Lâu tướng quân miễn lễ, mau mau đứng dậy!
Lâu Phát lại thi lễ với Lưu Mẫn, lúc này mới ngồi xuống. Tư Mã Ý cười nói:
- Lâu tướng quân sao lại xuất hiện ở Kiến Nghiệp?
- Khởi bẩm quân sư, chúng ta trên đường về Kinh Châu đi qua Kiến Nghiệp, trong lúc tiếp tế trên tàu phát hiện ra thuyền chiến Kinh Châu, hỏi thăm một chút, hóa ra quân sư ở trong thành, ty chức liền tới bái kiến.
- Thì ra là thế, đúng là trùng hợp quá.
Tư Mã Ý cười, nói:
- Tình hình bên Tây Doanh đảo thế nào rồi?
- Chúng ta đã thành lập quân doanh ở trên đảo, sống rất hòa thuận với dân địa phương. Bây giờ có ba trăm binh sĩ đang xây thành trên đảo, hơn ngàn thổ dân cũng giúp sức, tòa thành đã xây được hơn nửa.
Tư Mã Ý gật gật đầu, lại hỏi:
- Huyện gần với Tây Doanh đảo nhất là huyện nào?
Lâu Phát suy nghĩ một chút, nói:
- Huyện gần nhất chắc là huyện Đông Trị Đô Thành của Nguyên Mân Việt quốc, tuy nhiên cũng phải mất mấy ngày mấy đêm mới đến.
Nói đến đây, Lâu Phát cười khổ một tiếng, nói:
- Nói thật, lần mua bán của Châu Mục và Ngô Hầu này lỗ vốn.
- Sao lại lỗ vốn? Là quá xa vời sao?
Tư Mã Ý cười nói.
Lâu Phát lắc lắc đầu:
- Thật ra vùng duyên hải có rất nhiều đảo nhỏ đều là hoang đảo, còn có rất nhiều cửa sông của quận Kiến An, đất đai phì nhiêu, người dân thưa thớt, Giang Đông cũng không thể chiếm lĩnh, chúng ta hoàn toàn có thể tiến công vào lục địa, không cần phải chiếm cứ đảo Tây Doanh. Thật ra chúng ta cũng chỉ là lừa gạt dân địa phương, nói là điểm tiếp tế của thuyền bè Kiến An, không có ý tranh giành đất đai của bọn họ, nếu không bọn họ cũng không cho phép chúng ta lên đảo.
- Ngươi nói không sai. Thật ra mục đích của chúng ta là muốn đâm một nhát dao vào sau lưng Giang Đông, tạo điều kiện để sau này tiêu diệt Giang Đông, nhưng lại không thể khiến Giang Đông sinh nghi ngờ, cho nên mới tạm thời xây dựng công thành ở Tây Doanh đảo. Có điểm tiếp tế này rồi, sau đó khuếch trương vào đại lục, ý của Châu Mục là, trong vòng năm năm, chúng ta phải từng bước thành lập mười tòa quân thành, đóng năm nghìn binh lính ở vùng duyên hải.
Lâu Phát khẽ gật đầu, lúc này, lão chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:
- Khi chúng ta trở về, để tránh sóng gió, vô tình đã phát hiện ra một tên phạm nhân lưu đày trên một bị hoang đảo phía nam của Quận Hội Kê, quân sư đoán xem đó là người nào?
- Là ai?
- Là Tôn Bí – anh họ của Tôn Quyền. Không thể ngờ được, y lại có thể ở trên một hoang đảo.
Tư Mã Ý và Lưu Mẫn nhìn nhau, thần sắc hai người lập tức trở nên nghiêm túc, bọn họ từng nghe Lưu Cảnh nói về nội chiến Giang Đông, Tôn Bí chính là nhân vật chủ chốt trong nội chiến. Tư Mã Ý vội vàng hỏi:
- Tôn Bí đó bây giờ ở đâu?
Lâu Phát thấp giọng nói:
- Bây giờ y đang ở trên thuyền của ta, ta cảm thấy y hữu dụng nên đem y về.
Lưu Mẫn vội hỏi:
- Người khác có biết không?
Lâu Phát lắc lắc đầu:
- Trên đảo chỉ có một gã câm chăm sóc cho y, còn có năm tên lính trông coi, ta đem hết tất cả bọn chúng đi. Nghe nói quan phủ quận Hội Kê cứ ba tháng lại tiếp tế cho bọn chúng một lần, vừa mới tiếp tế một lần rồi, cứ coi như là phát hiện ra bọn chúng mất tích thì cũng phải là ba tháng sau mới phát hiện ra.
Tư Mã Ý khoanh tay đi vài bước, Tôn Bí này quả thực là một nhân vật quan trọng, sau này sẽ rất có ích, quan trọng là phải giữ bí mật, tuyệt đối không để Giang Đông biết được chuyện này. Nghĩ đến đây, Tư Mã Ý quyết định thật nhanh nói:
- Ta muốn mấy ngày nữa mới về, Lâu tướng quân không cần đợi ta, bây giờ ngươi rời Kiến Nghiệp về Kinh Châu, trước tiên tạm thời giấu Tôn Bí ở huyện Vũ Xương, rồi quay lại bẩm báo Châu Mục.
- Ty chức đã rõ, lập tức đi ngay!
Lâu Phát thi lễ, liền vội vàng rời đi. Tư Mã Ý mỉm cười với Lưu Mẫn:
- Lần này đi Giang Đông cũng không phải bõ công đi, ít nhất giành được một quân cờ tốt.
Lưu Mẫn cũng mỉm cười:
- Ta có thể tưởng tượng Tôn Quyền sau khi biết người nọ mất tích, sẽ nổi trận lôi đình thế nào.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng không nhịn nổi cười ha hả.
Cuối cùng, giống như suy đoán của Tư Mã Ý, Tôn Quyền tiếp nhận điều kiện từ bỏ hạn mức đối với thuyền chiến của Lưu Cảnh, đồng ý xuất binh Hợp Phì. Tôn Quyền lập tức lệnh cho Hoàng Cái dẫn hai vạn quân từ Lịch Dương qua sông, thẳng hướng Hợp Phì.
Nhưng trước khi Hoàng Cái đi, Tôn Quyền cũng dặn dò y rất rõ ràng, lần xuất binh Hợp Phì này chỉ điều công chứ không đánh, không được phép tổn thất người nào.
Năm vạn đại quân của Lưu Cảnh men theo một đường Thượng Dung xuôi về phía nam, quân đội đi đến Huyện Phòng Lăng, đây là một huyện được đồi núi vây quanh, dân số ước chừng hơn hai ngàn hộ, đa số là sinh sống bằng nghề nông, trong thung lũng lấy hai bờ Trúc Thùy làm trung tâm, đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, khí hậu ấm áp mà ẩm ướt, sản lượng lương thực vô cùng ổn định, khiến cho người dân ở đây an cư lạc nghiệp.
Phòng Lăng đương nhiên là quận trị quận Phòng Lăng, tuy rằng huyện thành không lớn, nhưng vị trí địa lợi lại hết sức quan trọng. Là nơi nhất định phải qua từ Thượng Dung đạo đi đến Tương Dương, từ chỗ này hướng về Tây Bắc có thể đi Huyện Võ Đương, ngồi thuyền đi Trúc Thủy có thể đến thẳng Hán Thủy, hướng về Đông Nam là tiến vào địa giới của Tương Dương.
Chính bởi vì vị trí địa lý quan trọng, cho nên huyện Phòng Lăng đồng thời cũng là vùng đất mà các binh gia tranh giành. Bàng Đức lo lắng quân Tào vượt sông từ Phòng Lăng quận, sau khi Tân Dã binh bại trận, liền trực tiếp dẫn tàn quân kéo về phòng ngự Phòng Lăng Huyện. Cùng lúc đó, Văn Sính lại lệnh Thái Tiến dẫn ba nghìn quân đi Phòng Lăng hội hợp với quân Đội Bàng Đức, số người đóng quân ở huyện Phòng Lăng lên tới hơn bốn nghìn người.
Buổi trưa nay, Lưu Cảnh dẫn nam vạn quân chậm rãi đi tới huyện Phòng Lăng, cách huyện thành còn vài dặm, Bàng Đức và Thái Tiến đã tới đón tiếp. Năm vạn đại quân ngừng lại, trong hàng trăm các đại kỳ, Bàng Đức và Thái Tiến nhìn thấy Châu Mục Lưu Cảnh, hai người liền vội vàng tiến đến chắp tay thi lễ:
- Ty chức tham kiến Châu Mục!
- Hai vị tướng quân vất vả rồi!
Lưu Cảnh đã biết chuyện Bàng Đức chiến đấu ác liệt ở Tân Dã, hắn xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ bờ vai của Bàng Đức, quan tâm hỏi han:
- Vết thương thế nào rồi?
Bàng Đức không ngờ chuyện đầu tiên Châu Mục quan tâm chính là vết thương bị trúng tên của mình, trong lòng hết sức cảm động, vội vàng nói:
- Đa tạ Châu Mục quan tâm, vết thương không đáng ngại.
- Vậy thì tốt rồi, trận chiến Tân Dã lần này ta cũng nghe qua rồi, tuy rằng có rất nhiều tranh luận, nhưng ta ủng hộ quyết định của ngươi. Quân đội nếu không dám tác chiến, thì gọi gì là quân đội.
Bàng Đức dẫn ba nghìn quân, không kịp thời tản về phía đông mà chủ động nghênh chiến với quân tiên phong của quân Tào. Hành động này kéo theo nhiều dị nghị trong quân đội, có người nói y dũng mãnh thiện chiến, có thể nói là đại tướng gương mẫu, có người lại nói y vì yểm hộ cho dân chúng sơ tán mà chiến đấu, rất có bản lĩnh, nhưng cũng không ít người chê y hi sinh vô ích, rõ ràng có thể bảo toàn tính mạng cho binh lính, lại phải lấy yếu địch mạnh, cuối cùng dẫn đến thất bại thảm hại.
Nhưng Lưu Cảnh lại chủ động thay Bàng Đức giải vây, khen Bàng Đức là cử chỉ anh dũng, do đó kết thúc những tranh luận trong quân về Bàng Đức. Bàng Đức yên lặng gật đầu, khom người nói:
- Cảm tạ Châu Mục đã hiểu, ty chức chết cũng không uổng!
Lưu Cảnh cười gật gật đầu, lại nói với Thái Tiến:
- Quận Phòng Lăng có thể bị quận Tào thăm dò không?
- Hồi bẩm Châu mục, quân Tào không đi Phòng Lăng, mà đi huyện Nghi Thành, nhưng chúng ta không dám coi thường, đã bố trí một ngàn quân ở huyện Trúc Dương và huyện Võ Đương, chỉ cần quân Tào có dấu hiệu qua sông, chúng ta sẽ lập tức tiến đến chi viện.
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Hai điểm qua sông của quận Phòng Lăng lần lượt là huyện Võ Đang và Trúc Dương, ta đề nghị hai vị tướng quân mỗi người dẫn hai nghìn quân phòng ngự một chỗ, chỉ là coi chừng, không nên trúng kế điệu hổ ly sơn của quân Tào.
Bàng Đức và Thái Tiến nhìn nhau, bọn họ đều hiểu được, Châu Mục không hài lòng về việc bọn họ xuất hiện tại huyện Phòng Lăng, cho rằng bọn họ nên đóng giữ ở Hán Thủy. Hai người đồng loạt khom người nói:
- Tuân lệnh!
Lưu Cảnh lúc này mới gật gật đầu, hắn xoay mình lên ngựa, ra lệnh cho tả hữu:
- Nghỉ ngơi ở ngoài huyện thành một tiếng, không được tiến vào thành, sau đó tiếp tục xuất phát về quận Tương Dương!
Năm vạn đại quân lại xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi huyện thành!