Lỗ Túc đã quá hiểu Tôn Quyền, y biết rằng Tôn Quyền sẽ không dễ dàng bổ nhiệm một vị quan cao, nhưng một khi nói ra, chính là kết quả của suy nghĩ cặn kẽ. Y cũng biết cứ từ chối mãi sẽ thành làm cao, Lỗ Túc liền không từ chối nữa, quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần tuân mệnh!
Tôn Quyền bổ nhiệm Lỗ Túc làm Đại Đô Đốc, cũng không hoàn toàn bởi vì Chu Du đề cử, y cũng có sự suy xét của riêng mình. Người mà Tôn Quyền thật sự muốn bổ nhiệm là Lục Tốn, một mặt Lục Tốn là con rể của Tôn Sách, mặt khác, gia tộc Lục Thị là đệ nhất gia tộc, mà Ngô Quận lại là nơi căn cơ của Giang Đông.
Nhưng kinh nghiệm của Lục Tốn vẫn còn non nớt, để y làm đô đốc, chỉ sợ nhiều người không phục, nhất là những đại tướng quan to trong quân đội. Đồng thời, Lục Tốn thuộc loại đại tướng khai thác, mà bây giờ lại cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, muốn giữ gìn cơ nghiệp, Lục Tốn đương nhiên không được thích hợp lắm.
Lỗ Túc vừa hay vô cùng thích hợp giữ gìn cơ nghiệp, y làm việc cẩn trọng, đối với Kinh Châu chủ trương hòa chứ không chiến, quan trọng hơn là lòng trung thành của Lỗ Túc cũng có thể khiến Tôn Quyền yên tâm, hơn nữa Lỗ Túc khoan hậu, nhân duyên tốt đẹp, thuộc phái Lư Giang của Chu Du, làm Đại đô đốc, bất luận phái phương Bắc của Trương Chiêu, Trình Phổ, hay là phái Bản Thổ của đám người Trương Hoành, Cố Ung, Lục Tốn đều có thể chấp nhận, sẽ không thể phá vỡ sự cân bằng thế lực của Giang Đông bây giờ.
Cho nên Tôn Quyền suy nghĩ cặn kẽ một đêm, vẫn quyết định để Lỗ Túc kế nhiệm chức Đại đô đốc, Tôn Quyền lại nâng y dậy cười nói:
- Bây giờ ta muốn thỉnh giáo Tử Kính, Tư Mã Ý yêu cầu Giang Đông xuất binh Hợp Phì, ta nên cứu hay không cứu?
Lỗ Túc trầm ngâm một chút nói:
- Suy nghĩ của chủ công thế nào?
Tôn Quyền mặc dù đau buồn vì sự ra đi của Chu Du, nhưng y cũng không đắm mình trong đau thương mãi, lúc đang bàn chuyện chính sự, tâm tình của y giống như lúc hoàn toàn bình thường, thản nhiên nói:
- Kỳ thật xuất binh cũng được, chỉ là ta không muốn uổng công cứu, ta muốn để Lưu Cảnh thả lỏng hiệp ước năm đó, Tử Kính cảm thấy có được không?
Lỗ Túc suy nghĩ một chút, nói:
- Kiến nghị của vi thần là nên dứt khoát xuất binh, đợi Kinh Châu giải trừ được nguy cơ xong thì bàn chuyện hiệp ước với Kinh Châu, thần nghĩ lúc đó Lưu Cảnh cũng sẽ xuất phát từ lòng cảm kích mà buông lỏng những điều hạn đối với Giang Đông.
Tôn Quyền gật gật đầu, nói:
- Chuyện này để ta suy nghĩ một chút!
Về đến Kiến Nghiệp cung, Tôn Quyền vừa mới bước đến phòng của mình, liền có thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngô công, Quân sư cầu kiến.
Quân sư Giang Đông chính là Trương Chiêu. Tôn Quyền biết rằng lúc này y cầu kiến, tất nhiên là vì việc Kinh Châu, y trầm ngâm một lát nói:
- Mời y vào!
Chốc lát sau, Trương Chiêu vội vàng đi vào quan phòng, khom mình thi lễ nói:
- Vi thần tham kiến chủ công!
- Quân sư mời ngồi!
Tôn Quyền mời Trương Chiêu ngồi xuống, lại lệnh cho thị vệ dâng trà, Trương Chiêu vội vàng nói:
- Chủ công đồng ý xuất binh Kinh Châu sao?
- Vẫn còn chưa chính thức đồng ý, chỉ có điều để tỏ thái độ, ta sẽ lấy đại nghĩa của hai nhà Tôn Lưu làm trọng, nhưng cụ thể làm như thế nào, còn phải đợi thương lượng
- Vi thần chính là vì việc này mà đến, vi thần khuyên chủ công vạn lần không nên vì chuyện này mà đắc tội Tào Tháo.
- Ý của ngươi là, ta từ chối xuất binh?
Tôn Quyền nhướn mày hỏi.
- Vi thần cũng không phải có ý này, vi thần chẳng qua cảm thấy thế cuộc trước mắt, Giang Đông vẫn đứng thế trung lập thì hơn, Giang Đông nên giành được lợi ích lớn nhất từ giữa Lưu Cảnh và Tào Tháo.
Tôn Quyền khoanh tay đi lên phía trước cửa sổ, nhìn rất lâu ra phía bên ngoài, tuy rằng y quyết định bổ nhiệm Lỗ Túc làm Đại đô đốc, nhưng thái độ đối với cầu viện của Kinh Châu, suy nghĩ của y và đề nghị của Trương Chiêu lại không hẹn trước mà trùng hợp.
Bây giờ thế lực của Lưu Cảnh đã không còn là thế lực nhỏ độc chiếm vùng Giang Hạ như trước đây, cùng với Giang Đông môi hở răng lạnh, mà là thế lực lớn có thể chống lại Tào Tháo. Trong tình huống thế này, Giang Đông nhất định phải xem xét thời thế, lựa chọn lập trường của mình.
Theo Tôn Quyền, Lưu Cảnh và Tào Tháo tranh bá còn cần rất nhiều năm mới có kết quả. Dưới tình huống như vậy, Giang Đông bất kể là giúp Lưu Cảnh hay giúp Tào Tháo, cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, lựa chọn tốt nhất chính là trung lập, giành được lợi ích lớn nhất từ tranh đấu giữa hai thế lực.
Sau một hồi trầm tư, Tôn Quyền quay đầu lại hỏi:
- Quân sư có phương án gì không?
Trương Chiêu cười nói:
- Phương án rất đơn giản, nếu Tào Tháo đã sắc phong chủ công, coi như là cho chúng ta lợi ích, Lưu Cảnh kia cũng nên tỏ vẻ một chút, chúng ta có thể đưa ra điều kiện với Tư Mã Ý, nếu như đối phương đồng ý, chúng ta có thể xuất binh Hợp Phì một cách tượng trưng, ít nhất ở bên ngoài cũng không nên trở mặt với Lưu Cảnh.
- Xuất binh một cách tượng trưng?
Tôn Quyền không khỏi mỉm cười, lại hỏi:
- Cụ thể là điều kiện gì?
- Có thể đưa ra ba điều kiện, một là hủy bỏ trói buộc đối với thuyền chiến của chúng ta, tiếp theo là trả lại quận Kỳ Xuân, thứ ba là hủy bỏ mậu dịch Nội Hà.
Tôn Quyền im lặng không nói gì, hai điều kiện trước y còn có thể hiểu được, còn điều kiện thứ ba chính là Trương Chiêu đại diện cho lợi ích của một số quan lớn, hủy bỏ mậu dịch Nội Hà, các thương nhân Kinh Châu không thể đi sâu vào quận Giang Đông trực tiếp mua hàng hóa, mà nhất dịnh phải làm ăn với thương nhân Giang Đông, chẳng khác gì thương nhân Giang Đông lại một lần nữa lũng đoạn Nội Hà Giang Đông.
Tuy nhiên Tôn Quyền cũng biết, Trương Chiêu làm việc trước nay luôn công tư vẹn cả đôi đường, sẽ không vì việc tư mà hỏng việc công, nếu công tư không thể vẹn toàn, Trương Chiêu nhất định sẽ tử bỏ việc tư mà toàn lực cho việc công.
Tôn Quyền lại hỏi;
- Nếu Kinh Châu thật sự đồng ý ba điều kiện này, có phải chúng ta có thể xuất binh Hợp Phì không?
Trương Chiêu lắc lắc đầu:
- Điều kiện hà khắc quá rồi, Kinh Châu chắc chắn sẽ không đồng ý, nhất là quận Kỳ Xuân, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chúng ta xuất binh chẳng qua là làm cho có lệ, như vậy cả hai bên đều thu được lợi ích.
Nói đến đây, Trương Chiêu lại cười đầy ẩn ý:
- Chẳng lẽ chủ công không hi vọng bọn họ hai hổ cắn nhau con què con bị thương hay sao?
- Ta hiểu rồi.
Câu nói sau cùng của Trương Chiêu đã trúng tâm khảm của Tôn Quyền.
Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:
- Chi bằng thế này, để quân sư đại diện cho ta đi thương lượng với Tư Mã Ý, xem xem ba điều kiện, bọn họ có thể đồng ý bao nhiêu?
Dừng một lát, Tôn Quyền lại nói:
- Còn một việc ta muốn nói cho quân sư, ta quyết định bổ nhiệm Tử Kinh kế nhiệm Đại đô đốc tam quân.
Trương Chiêu ngạc nhiên, hóa ra là Lỗ Túc đảm nhiệm đại đô đốc, nhưng trong lòng y lại hơi thả lỏng, Lỗ Túc còn tốt, chỉ cần không phải Lục Tốn đảm nhiệm là được…
Trương Chiêu rời khỏi Kiến Nghiệp cung, xoay người đi đến trạm dịch Quý Tân, trong lòng y hơi ngộ ra, tuy rằng chủ công bổ nhiệm Lỗ Túc làm đại đô đốc, nhưng lần đàm phán với Kinh Châu này, y lại để cho mình chủ đạo, bởi vậy có thể thấy y vẫn chưa yên tâm lắm với Lỗ Túc, hoặc là chủ trương của Lỗ Túc không hợp với tâm ý của y.
Không cần phải nói, Trương Chiêu cũng đoán được đề nghị của Lỗ Túc là gì, nhất định là xuất binh vô điều kiện, nếu như là ba năm trước đây, chủ trương như vậy được coi là khá lý trí, nhưng bây giờ xuất binh vô điều kiện, có vẻ hơi lỗi thời rồi.
Việc liên quan đến lợi ích của một quốc gia, không phải là đem chuyện tình cảm ra nói là có thể đạt được mục đích, ít nhất theo Trương Chiêu thấy là điều không thể nào, lợi ích căn bản của Giang Đông là gì, chính là an toàn.
Lưu Cảnh và Tào Tháo hai bên đều thương bại, như vậy Giang Đông sẽ có được sự bảo đảm an toàn, đáng tiếc Lỗ Túc không hiểu được điều này. Cũng may trong lòng Ngô công trong lòng, bất kể là quân Hán hùng mạnh, hay là Tào quân hùng mạnh, thì vẫn là sự uy hiếp to lớn đối với Giang Đông.
Trương Chiêu được Dịch thừa lĩnh dẫn đến Quý Tân trạm, lúc này, Tư Mã Ý cũng đã nhanh chóng nghe được tin, ra ngoài nghênh tiếp. Gã vừa rồi còn nói với Lưu Mẫn, trong số trọng thần Giang Đông ai có thể làm khó lần cầu viện này của Kinh Châu, hai người đều đồng thời nghĩ đến Trương Chiêu. Y trước nay không phải bạn bè tốt của Kinh Châu, ai ngờ Trương Chiêu đúng thật đã đến.
Điều này khiến Tư Mã Ý ý thức được, chỉ sợ lần này Kinh Châu đi sứ đúng như điều bọn họ lo lắng, Giang Đông không có thành ý viện trợ Kinh Châu. Tuy rằng trong lòng có chút không hài lòng, nhưng Tư Mã Ý vẫn nhiệt tình nghênh đón Trương Chiêu vào nội đường.
Hai người hàn huyên vài câu, thị nữ dâng trà lên cho bọn họ, Trương Chiêu liền chủ động chuyển đề tài về việc Kinh Châu, y trầm ngâm một chút, nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng nghe nói việc Tào Tháo xuôi nam, nhưng theo tình báo của chúng ta lấy được từ Nghiệp Đô, lần Nam chinh của quân Tào lần này cũng không chuẩn bị kĩ càng, cho nên chúng ta đoán rằng, mục đích thực sự của Tào Tháo không phải là Kinh Châu, mà là Lũng Tây. Chỉ cần Lưu Châu Mục đồng ý tạm thời dừng bắc chính Lũng Tây, Tào Tháo nhất định sẽ thu binh về Nam Dương.
Tư Mã Ý thầm khen Trương Chiêu quả nhiên lợi hại, vừa mới mở miệng đã đưa bản thân mình vào vị trí bị động.
Ý của Trương Chiêu là nói, chính các ngươi có thể giải quyết rắc rối, nhưng bây giờ muốn cầu tới sự viện trợ của Giang Đông, vậy thì Giang Đông nếu như xuất binh sẽ trở thành giúp quân Hán bắc chinh, đây cũng không phải là tặng than trong ngày tuyết rơi, mà là dệt hoa trên gấm. Tặng than trong ngày tuyết rơi, theo đạo nghĩa, nên là trợ giúp không điều kiện, nhưng dệt hoa trên gấm thì không, là cần phải trả cái giá thật đắt.
Tư Mã Ý cười nói:
- Thật ra chúng ta chúng biết mục đích của chiến lược của Tào Tháo là Tây tuyến, nhưng bây giờ hai quân Tây tuyến đang ở trạng thái giằng co, Tào Tháo cũng bố trí hơn mười vạn quân ở Quan Trung và Lũng Tây, nếu chúng ta bỏ qua Tây tuyến, ngược lại viện trợ Tương Dương, sẽ tạo thành lỗ hổng binh lực ở Tây tuyến, ngược lại sẽ dụ quân Tào tấn công vào Hán Trung, thậm chí uy hiếp Ích Châu, cho nên chúng ta không dám dễ dàng điều động quân Ích Châu.
Trương Chiêu cười ha hả:
- Ta biết rằng quý quân đã có hai mươi vạn người, thật ra mười vạn giữ Hán Trung, mười vạn giằng co Tương Dương, thậm chí có thể tạm thời chiêu mộ dân đoàn, với thực lực hùng hậu của hai châu Kinh Ích, dư sức đối phó với Nam chinh của Tào Tháo, thật sự không cần quân sư Tư Mã vất vả chạy một chuyến như vậy.
Tư Mã Ý trầm mặc, một lúc sau lạnh lùng nói:
- Ta hiểu ý của Trương công, nói cách khác Giang Đông khéo léo từ chối thỉnh cầu của Kinh Châu, phải không?
- Không có, không có!
Trương Chiêu vội vàng xua tay, cười nói:
- Hai nhà chúng ta có mối thân tình, làm sao có thể từ chối, điều này làm cho công chúa ở Ích Châu cũng khó xử, ta chỉ là đưa ra vài đề nghị thôi.
Tư Mã Ý cũng hiểu được ý của Trương Chiêu, nói cho cùng là muốn có điều kiện, chỉ có điều Trương Chiêu không tiện mở miệng, y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Để tỏ lòng thành ý của hai bên, chúng ta cũng sẽ không để Giang Châu xuất binh không công, chúng ta hứa, chỉ cần quân Giang Châu chiếm lĩnh được Hợp Phì, một khi quân Tào phản công, chúng ta sẽ từ Tây tuyến phối hợp tác chiến để báo đáp.
Lưu Mẫn đứng bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lặng nghe hai vị quân sư đàm phán, trong lòng y cũng có chút cảm phục, không hổ là hai quân sư, hai người dường như giao chiến cách không gian, đều chiếm vị trí cao, Trương Chiêu ra chiêu cố nhiên sắc bén, Tư Mã Ý đánh trả cũng không hề yếu thế, gã rất rõ ràng nói cho Trương Chiêu, nếu lần này Giang Đông không ứng cứu Tương Dương, như vậy lần sau cũng đừng trông cậy vào Kinh Châu cứu Giang Đông.
Trương Chiêu trầm ngâm một lát nói:
- Thật không dám gạt Tư Mã quân sư, hiện giờ quân Giang Đông đang tác chiến ở Quận Kiến An và người Sơn Việt, chúng ta viện trợ Kinh Châu cũng không phải là không thể, chính là nhất thời không thể rút ra quá nhiều quân, lo không thể giải quyết được mối nguy Kinh Châu.
Tư Mã Ý cười gằn trong lòng, nói đi nói lại, chính là Giang Đông không có thành ý xuất binh, nếu như mình cho ra điều kiện quá nhiều, mà Giang Đông lại không chịu hết sức, thì chẳng phải là hổ tự thịt hổ hay sao, thiên hạ nào có chuyện tốt thế này?
Nghĩ vậy, Tư Mã Ý chắp tay nói:
- Châu Mục ta cũng biết Giang Đông có chỗ khó, nhưng vẫn hi vọng Giang Đông có thể xuất binh Hợp Phì, mời Trương Công chuyển lời với Ngô Hầu, nếu như Giang Đông đồng ý xuất binh, Kinh Châu có thể đồng ý Giang Đông không còn bị chịu hạn chế về thuyền chiến ngàn thạch nữa.
Tư Mã Ý trước tiên chặn cơ hội đưa ra điều kiện của Giang Đông, chính là nói rõ ràng cho Trương Chiêu, Kinh Châu chỉ có một điều kiện, Giang Đông có đồng ý xuất binh hay không cũng không ép Giang Đông. Sắc mặt Trương Chiêu hơi tái, đứng dậy thi lễ, miễn cưỡng cười nói:
- Thế thì, để ta trở về bẩm báo với Ngô công!