Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 623: Tương Dương gặp nguy (hạ)




Hai vạn năm nghìn quân Tào rốt cuộc cũng đã đến doanh trại quân Hán, cách khoảng chừng hai trăm dặm thì dừng lại. Lúc này Lý Điển giục ngựa đến trước mặt Trương Liêu chắp tay nói:

- Tướng quân, nơi này quy mô doanh trại cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn người, chúng ta không cần để ý lắm, cứ tiếp tục bắc thượng Tương Dương.

Trương Liêu lắc đầu:

- Nếu không tiêu diệt chỗ này ắt sẽ thành mũi nhọn tấn công sau lưng chúng ta, cũng tổn hại đến vận chuyển lương thực của chúng ta, tối đa một canh giờ ta chắc chắn san quân doanh này thành bình địa.

Trương Liêu không chấp nhận đề nghị của Lý Điển, ra lệnh:

- Tấn công bốn phía cho ta.

Chủ tướng ra lệnh nhưng thi hành lệnh cụ thể lại là phó tướng, bất đắc dĩ Lý Điển đành phải cho hai vạn quân từ bốn phía đồng thời tấn công về hướng doanh trại quân Hán.

Tiếng trống quân Tào vang như sấm, hai vạn Quân Tào như thủy triều hướng về đại doanh quân Hán mà khởi động tấn công, bốn phía tên bắn về phía doanh trại che phủ cả mặt đất, máy ném đá thay nhau ném vào doanh trại, tảng đá lớn đập trúng tường liên tiếp không ngừng, chỉ trong chốc lát tường doanh không chịu được lực khi đá bắn vào, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hai lỗ thủng rộng hai trượng.

Binh lính Quân Tào reo hò tiến về phía doanh trại quân Hán, một ngàn quân Hán cũng phân theo bốn phía dùng cung tiễn bắn trả. Tuy rằng không ngừng bắn về phía Quân Tào nhưng binh lực Quân Tào rất mạnh, bọn họ không thể nào ngăn cản được lực tấn công của Quân Tào.

Bên trong mưa tên dày đặc binh lính quân Hán phòng ngự bị tên bắn trúng không ngừng kêu thảm thiết té xuống tường. Trong chốc lát, binh lính Quân Tào như cơn sóng dữ dâng trào, khi đến dưới tường thành đã dựng lên hơn mười cái thang, binh lính Quân Tào điên cuồng bám lên trước, tay cầm tấm chắn và trường mâu, quân Hán trên tường cũng chiến đấu liều chết giữ thành.

- Nhanh đi bẩm báo với Hoàng tướng quân, quân ta sắp không chống nổi rồi.

Gã quân hầu thủ ở phía Đông thành rống to.

Một tên binh lính chạy như điên về tường trại phía Nam, nhưng lúc này tình huống tường trại phía Nam càng nguy cấp hơn. Bốn máy bắn đá cùng hoạt động khiến cho đội quân Hán phòng ngự càng thêm khó khăn, tảng đã lớn bay đến đập vỡ tường tạo lỗ hổng lớn. Lúc này máy bắn đá ngừng tấn công lại nhưng mấy ngàn Quân Tào lại tấn công đến lỗ hổng đó, tên bắn dày đặc.

Nơi lỗ hổng đó có hơn trăm quân Hán tay nâng tấm chắn cùng trường mâu đón đỡ, hai bên tường trại có mười mấy tên lính Hán hướng bên ngoài bắn tên khiến binh lính Quân Tào leo lên cũng nhanh chóng rơi xuống, nhưng điều này cũng chỉ duy trì trong chốc lát, mấy ngàn Quân Tào xông vào lỗ hổng đánh chiếm, tiếng vũ khí chạm nhau nghe khá lớn. Ngay sau đó là tiếng binh lính bị đâm trúng kêu lên thảm thiết, hai bên đánh nhau kịch liệt ở lỗ hổng kia.

Tiếng trống quân Tào vang lên như sấm, tấn công từng đợt như sóng trào, quân Hán thật sự khó duy trì được, nguy cơ bốn phía:

- Hoàng tướng quân.

Binh lính báo tin chạy vội tới hô lớn:

- Phía Đông chúng ta khó có thể duy trì được, xin hãy cho viện trợ.

Hoàng Hân vừa quay đầu lại đã thấy quân Tào đánh giết doanh trại phía Đông rồi, mấy ngàn binh lính Quân Tào đã nuốt sống đội quân Hán phòng thủ, y lại nhìn phía Bắc, trên doanh tường cũng có quân Tào tràn ngập khắp nơi, đại kỳ màu lam của Quân Tào đã cắm trên đầu thành.

Đúng lúc này mấy trăm binh lính Quân Tào dùng dây thừng bao lấy doanh tường, cùng nhau dùng sức, đột nhiên nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, đại quân doanh đã bị kéo đổ, bụi đất bay tung tóe. Trong bụi đất tràn ngập hơn một ngàn quân Tào đánh vào doanh trại, đại thế đã mất, Hoàng hân hét lớn một tiếng:

- Các huynh đệ, theo ta chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Hoàng Hân trở mình lên ngựa múa đại đao hướng Quân Tào đánh tới, phía sau hơn trăm binh lính reo hò tấn công vào mấy ngàn binh lính Quân Tào. Thời gian dần qua, bọn họ bị Quân Tào bao vây tứ phía.

Chưa đầy một canh giờ, hai vạn quân Tào đã công chiếm doanh trại quân Hán chặn đường, một ngàn quân Hán bị tiêu diệt hoàn toàn, chủ tướng Hoàng Hân chết trong loạn quân, chỉ có vài chục tên lính chạy thoát ra khỏi đại doanh trốn về hướng Tương Dương.

Theo mệnh lệnh của Trương Liêu, hai vạn năm nghìn Quân Tào san doanh trại quân Hán thành bình địa. Bọn họ lại xếp thành hàng, lại đằng đằng sát khí tiếp tục tiến về hướng thành Tương Dương.

Thành Tương Dương qua một đêm và buổi sáng sơ tán khẩn cấp, hơn vạn dân chạy nạn ngoài thành gần Tương Dương đều đã rút vào trong thành, binh lính quân Hán cũng đã mang vật tư, lều trại, lương thực, xe ngựa vận chuyển những vật tư này vào thành, phải đến giữa trưa thành Tương Dương mới có thể đóng cửa được.

Lúc này hai vạn quân coi giữ đã tiến đến nhận nhiệm vụ phòng thủ thành, quan phủ Tương Dương đã chiêu mộ trong dân chúng hơn ba vạn thanh niên cường tráng tham gia giữ thành. Tất cả thanh niên cường tráng, dân phu đều được chia khôi giáp cùng binh khí đứng khắp trên đầu thành, nơi nơi có thể thấy được dân phu đang được xếp thành hàng huấn luyện.

Văn Sính cưỡi ngựa mang theo hơn trăm vệ binh tuần tra chung quanh thành, ông thật sự tin tưởng vào sự phòng thủ của Tương Dương. Tương Dương đã được Lưu Biểu tu sửa bốn lần, sau khi đến Tương Dương Lưu Cảnh lại tiến hành sữa chữa tường thành phòng ngự, tu sửa các lỗ hổng, mở rộng sông đào bảo vệ thành khiến thành Tương Dương trở nên chắc chắc hơn. Thành trì vững chắc, dễ thủ khó tấn công, phòng thủ kiên cố và được mệnh danh là "Tường sắt Tương Dương".

Thành Tương Dương có chu vi ước chừng bốn mươi dặm, được xưng là đệ nhất đại thành Kinh Sở, có nội thành và ngoại thành, tường thành ngoài cao ba trượng, tường nội thành cao hai trượng tám thước, tường trong và tường ngoài cách nhau hơn hai trăm bước, ở giữa được xây dựng quân doanh cho binh lính nghỉ chân, trong ngoài tường thành liên kết thông qua Ủng thành của hai tòa thành môn Nam Bắc.

Nhưng thành Tương Dương kiên cố nhất cũng chính vì có được sông hào bảo vệ thành, bốn phía được sông hào bảo vệ thành, từ Đàn Khê dẫn nước đến hộ thành Hà Nội. Sông hào bảo vệ thành rộng hơn mười trượng, sâu hơn năm trượng, thành phía Đông rộng nhất có chỗ sâu hơn hai mươi trượng, chiến thuyền có thể chạy vào nên có thể nói trong thiên hạ sông hào bào vệ thành này là duy nhất.

Bốn cửa thành đều có cầu treo, phòng ngự khá nghiêm ngặt nên thành Tương Dương từ xưa đến giờ trở thành nơi kiên cố khó phá nhất.

Lúc này Vi Đoan dừng ở Nam thành, khá hăng hái chăm chú nhìn một đội quân hơn ba trăm người tiến hành huấn luyện cung tiễn, đội ngũ này là người tự nguyện được lựa chọn trong ba ngàn sĩ tử từ thư viện Tương Dương. Bọn họ ai cũng thân thể cường tráng, bình thường đọc sách luyện võ hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội giết giặc. Họ được trang bị mũ giáp áo giáp đầy đủ, tay cầm cung tiễn, nhận được mệnh lệnh quân sĩ sẽ bắn tên ra ngoài thành.

Thủ lĩnh nhóm quân sĩ này trong quân Hán khá nổi danh, chính là Đặng Ngải. Đặng Ngải văn võ song toàn, từ nhỏ y đã dấn thân vào thư viện Lộc Môn, là môn sinh được Bàng Đức Công thích nhất, đồng thời y cũng theo Triệu Vân học võ, sử dụng ngân thương xuất thần nhập hóa, năm nay mới mười bảy tuổi y đã trở thành quân lính trẻ nổi bật nhất của quân Hán.

Nhiều lần Đặng Ngải muốn gác bút nghiên theo binh đao nhưng đã bị Lưu Cảnh kéo về thư viện buộc phải học sâu hơn, còn Văn Sính lại cực kỳ thích y, bổ nhiệm y làm Tham quân dưới trướng mình, điều này tạo cho Đặng Ngải khá nhiều cơ hội tham gia bàn luận việc quân sự.

Lúc này Đặng Ngải cũng nhìn thấy Văn Sính liền vội đến thi lễ:

- Học trò tham kiến Đô đốc.

Văn Sính xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ bả vai y cười hỏi:

- Sao có nhiều sĩ tử tham gia phòng thủ đến vậy?

- Bẩm báo Đô đốc, thật ra ba nghìn sĩ tử tham gia hầu hết đều giúp quan phủ hướng dẫn dân chúng chạy nạn, ba trăm người chủ động nguyện ý nhập ngũ tham gia phòng ngự thành trì.

Văn Sính cười gật đầu nói:

- Tuy Châu Mục nói ngươi nhất định phải đến mười tám tuổi mới có thể nhập quân, nhưng hiện tại quân Hán đang Bắc chinh, nếu ngươi có thể nhân cơ hội này tham gia Bắc chinh thì tương lai tiền đồ của ngươi sẽ rộng mở sớm.

Đặng Ngải gật gật đầu lại thở dài nói:

- Ta cũng muốn, chỉ sợ Châu Mục không chịu.

- Ai nói Châu Mục không chịu, ngươi đang làm Tham quân ở quân doanh ta đấy thôi, ngươi cho là Châu Mục không biết ư? Như vậy đi, đánh xong trận chiến này, ta ghi công cho ngươi, để Thành Đô chính thức phong chức quan cho ngươi, như vậy Châu Mục cũng sẽ không nói gì được. Sau đó sẽ điều động ngươi đến bên cạnh Triệu tướng quân, như vậy có được không?

Đặng Ngải mừng rỡ, vội khom người thi lễ:

- Đa tạ Đô đốc đã giúp đỡ.

Lúc này Giả Hủ mang theo vài tùy tùng đi tới, Đặng Ngải vội hướng Giả Hủ thi lễ:

- Tham kiến Quân sư.

Giả Hủ tủm tỉm cười khoát tay nói:

- Ta đang định hỏi tên tiểu tử ngu ngốc này chạy đi đâu rồi? Vì trong thành không thấy ngươi hóa ra ngươi chạy đi thủ thành, thế nào rồi, bắt đầu bỏ văn theo võ sao?

Đặng Ngải gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Học trò không dám đâu, chỉ là tạm thời theo võ, sau này vẫn học văn là việc chính.

- Kỳ thật theo võ cũng tốt, mấu chốt phải đi theo con đường chủ soái như Văn đô đốc ấy, tương lai có thể độc trấn một phương, có Văn đô đốc ở Tương Dương, Châu Mục cũng có thể yên tâm chuẩn bị Bắc phạt.

Mặt Văn Sính đỏ lên, hổ thẹn nói:

- Quân sư đừng chọc ta, lần này quân Tào xuôi Nam, ta không thể hoàn tất việc Châu Mục giao phó rồi.

Giả Hủ khẽ mỉm cười:

- Văn đô đốc đã xây nên Tương Dương chẳng khác nào tường đồng vách sắt, hai ba vạn nhân mã quân Tào khẳng định khó có thể công được. Tối hôm qua ta còn rất lo lắng nhưng hôm nay ta không còn lo gì cả.

- Quân sư nói không sai.

Đặng Ngải bên cạnh tiếp lời:

- Xem quân chủ lực quân Tào cũng không có ý tiến binh phía Nam là biết Tào Tháo cũng không có ý tấn công Kinh Tương, lão ta chỉ muốn tạo nên sự nguy cấp, náo loạn cho Tương Dương, nhiễu loạn Tây tuyến Bắc phạt.

Văn Sính và Giả Hủ nhìn nhau cùng mỉm cười, Đặng Ngải có chút bất an nói:

- Tiểu tử nói không đúng sao ạ?

- Ngươi nói cũng không tệ.

Văn Sính sâu xa nói với y:

- Tuy nhiên đã là tướng thì không thể vì đối phương chưa động, quân kỳ chưa đảo mà có thể xác định đối phương không ra tay, nhất định phải phái thám báo tìm hiểu mới có thể xác định tình hình, mới có thể phán đoán. Bất kể là tướng hay mưu sĩ đều cần phải làm như vậy.

Đặng Ngải yên lặng gật đầu:

- Học trò đã hiểu ạ.

Đúng lúc này quân quan sát trên đầu thành lại dùng chuông cảnh báo " Cheng...Cheng....Cheng! Tiếng cảnh báo vô cùng dồn dập, tiếng chuông này có ý nghĩa quân địch đã xuất hiện. Văn Sính bước nhanh đến miệng châu mai hướng phía Đông Nam nhìn ra xa, một lát sau ông mơ hồ nhìn thấy một đám xám xịt hiện ra, rốt cuộc quân Tào cũng đã đánh tới rồi.

Văn Sính nhanh chóng hạ lệnh:

- Lệnh toàn quân canh phòng cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu.

Hai vạn binh lính nhanh chóng chạy ra tường thành, bọn họ sớm chuẩn bị giương cung rút kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Cuối cùng Trương Liêu cũng dẫn hai vạn năm ngàn quân tiến vào thành Tương Dương. Trương Liêu cưỡi chiến mã dừng chân cách xa tường thành, với thực lực bọn họ bây giờ nếu muốn công phá Tương Dương cũng không phải là không được, nhưng mục đích của bọn họ không phải đánh hạ Tương Dương, mà mục đích chiến lược lần này chính là đánh hạ Hán Thủy.

Trương Liêu vung đao ra lệnh:

- Dừng chân bên Hán Thủy.

Hơn hai vạn quân Tào trùng trùng điệp điệp giết về hướng Đông Bắc Tương Dương.