Chủ tướng Vu Cấm nghe nói Triệu Vân đang ở trong quân liền mừng thầm trong lòng, tối hôm qua tấn công sơn trại chết gần hai ngàn người, hắn đang rầu rĩ vì không biết ăn nói với chủ công thế nào, nếu như có thể bắt sống được Triệu Vân thì hắn có thể lấy công chuộc tội, giờ khắc này hắn hạ quyết tâm: "Bắt sống Triệu Vân!"
Binh lính quân Tào từ bốn phương tám hướng vọt tới, Triệu Vân không sợ hãi chút nào, ngân thương rung lên như bão tố giết vào trong quân địch, đi tới đâu là người ngã ngựa đổ tới đó.
Nhưng do Triệu Vân còn phải bảo vệ hai người nên cũng không ham chiến, cũng không thể tiếp tục xông vào quân địch nên cố gắng tìm chỗ ít người phá vòng vây. Ở đằng sau, Ngũ Tu ôm chặt lấy cổ ngựa, không ngừng giục ngựa theo sát Triệu Vân, Triệu Vân thận trọng vô cùng, không bao giờ để lại nguy hiểm sau lưng nên Ngũ Tu không bị công kích gì.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên sự nguy hiểm Triệu Vân gặp phải tăng lên gấp mấy lần, vừa phải để ý quân địch sau lưng, vừa phải ứng đối với đám quân trước mặt giết tới, tình cảnh hung hiểm dị thường.
Lúc này, Lưu Cảnh cũng cố gắng phát huy chút sức lực, mặc dù hắn không biết cưỡi ngựa chiến, nhưng do sức lực khỏe mạnh, hắn có thể dùng tấm thuẫn đỡ trái, gạt phải, mấy lần giúp Triệu Vân hóa giải nguy hiểm.
"Tướng quân, coi chừng phía trước có dây cản ngựa!"
Ánh mắt Lưu Cảnh nhạy bén, phát hiện trên đất có mấy cái dây thừng căng ngang. Triệu Vân đang mải giết địch nên không nhìn thấy, nghe thấy Lưu Cảnh nhắc bèn cả kinh, hắn giật dây cương, chiến mã nhảy lên một cái, vượt qua mấy cái dây cản ngựa, trường thương trên không trung khều một cái chém đứt toàn bộ.
Chiến mã chạy vùn vụt, Triệu Vân sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn không sợ chém giết quang minh chánh đại, chỉ sợ loại ám toán khó phòng bị này.
"Đa tạ công tử!"
Lần đầu tiên hắn cám ơn Lưu Cảnh.
Trong lòng Lưu Cảnh có chút đắc ý nói:
"Tôi cũng không vô dụng chứ!"
"Công tử phản ứng rất nhanh, là người tài để luyện võ, tôi đề nghị công tử nên học võ, kiểu gì cũng thành công."
Lưu Cảnh cười ha hả một tiếng:
"Chỉ bằng những lời này của Thường Sơn Triệu Tử Long, Lưu Cảnh ta quyết định học võ."
"Nhưng mà trước tiên phải học cưỡi ngựa đã!"
Hai người cũng cười lớn, Triệu Vân tinh thần phấn chấn, gọi Ngũ Tu một tiếng, giục ngựa phóng tới góc tây bắc, trước mặt chỉ còn một đám lính ngăn tở, nếu qua được cửa ải này, họ liền bình an vô sự.
Góc tây bắc, Vu Cấm đã chờ khá lâu, hắn tháo cung, đưa tay về phía ống tên sau lưng, khi tên đã kéo căng, hắn lại chần chờ một chút, đưa tay hướng chỉ một tên lính khác:
"Đưa ta một mũi tên độc!"
Binh lính lấy ra một mũi tên độc đưa cho Vu Cấm, Vu Cấm lắp tên lên cung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Vân đang phóng tới.
Lúc này Triệu Vân hét lớn một tiếng, giết vào trong bầy địch, ngân thương như hoa lê tung bay, lại tựa như Bách Điểu Triều Phượng, trong nháy mắt đâm chết mười mấy người, quân Tào sợ hãi vô cùng, rối rít lui về phía sau.
"Ngươi đi trước!"
Triệu Vân quay đầu hô to một tiếng, Ngũ Tu sắc mặt xám xịt, hai chân quặp chặt ngựa vọt ra khỏi chiến trường, chạy như điên về hướng tây bắc.
Triệu Vân vung thương đâm liên tục mười mấy người, sau đó lại chặn đám truy binh đằng sau, đột nhiên có một gã Nha tướng giục ngựa chạy tới, giơ tay đâm một mâu về phía bên phải Triệu Vân, tốc độ nhanh như chớp, Lưu Cảnh thấy trường mâu này đâm tới nên đưa thuẫn ra đỡ.
Triệu Vân liếc thấy Lưu Cảnh làm như vậy thì thất kinh, kêu lớn:
"Không được đón đỡ!"
Nhưng đã chậm rồi, 'Cốp! ' một tiếng vang lên, tấm thuẫn bị đánh nát bấy, cánh tay Lưu Cảnh như bị gãy rời, thống khổ quát to một tiếng, một lực lượng vô cùng lớn không biết từ đâu ập tới khiến hắn lảo đảo sắp rơi xuống ngựa.
Triệu Vân một tay cầm thương đánh bay trường mâu, tay trái níu lấy Lưu Cảnh sắp ngã, Vu Cấm ở xa đã phát hiện cơ hội ngàn năm một thủa này.
Dây cung buông ra, một mũi tên nhanh như tia chớp vụt tới, bắn thẳng vào ngực trái của Triệu Vân, Triệu Vân một tay đang tóm Lưu Cảnh, không cách nào tránh được, đành phải cố gắng lách mình, tránh chỗ yếu hại.
'Bụp! ' một tiếng, mũi tên bắn thẳng vào vai trái của Triệu Vân, thân hình hắn run lên, thiếu chút nữa té xuống ngựa.
Vu Cấm mừng như điên, hô to:
"Triệu Vân trúng tên, bắt hắn lại!"
Hơn ngàn quân Tào từ bốn phương tám hướng đánh tới, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Lưu Cảnh đã ngồi vững người, đoản kiếm chém mạnh vào mông ngựa một cái, dùng hết khí lực cuối cùng vọt ra khỏi chiến trường, lao như điên về phía tây bắc
Vu Cấm thấy thất bại trong gang tấc thì giận dữ, lớn tiếng kêu to:
"Đuổi theo cho ta, sống thì thấy người, chết phải thấy xác."
Mấy trăm kị binh quân Tào lập tức đuổi theo.
... . . .
Nắng chiều vàng rực dần dần biến mất, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, núi rừng quanh co, kéo dài liên miên đang dần bị phủ một bóng tối.
Bóng đêm bao phủ Nhương Sơn, đường núi vô cùng yên tĩnh, hai bên đường đại thụ che trời, ánh trăng mờ mờ chiếu lách qua tán cây, phối hợp cùng với những tảng đá to lù lù, khiến cho không cảnh vô cùng thê lương.
'Cộp! cộp! cộp!'
Những tiếng vó ngựa dồn dập từ đàng xa truyền tới, trong yên tĩnh vang khắp núi rừng, dưới ánh trăng, một con chiến mã dần kiệt sức đang mang theo hai người chạy băng băng.
Hai người bọn họ chính là Triệu Vân và Lưu Cảnh, Ngũ Tu đã bị lạc mất, không rõ tung tích, bọn họ bị quân Tào đuổi theo, từ chiều chạy đến tối, liều mạng chạy hơn hai giờ, chiến mã rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Lúc này tên độc đã phát tác khiến cho Triệu Vân bủn rủn vô lực, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, may mà độc dược này không phải loại cấp tính, tuy không chết ngay nhưng lại khiến cho người ta mất hết sức lực.
Chiến mã đã không kiên trì nổi, hí dài một tiếng, nặng nề đổ xuống ven đường, hất văng Lưu Cảnh và Triệu Vân ra xa hơn một trượng.
Bên phải đường núi là một cái vực sâu mấy chục trượng, bên phái là sườn dốc, rừng cây tùm lum, may mà hai người vẫn còn may mắn, bị hất văng lên một lùm cây dại bên trái.
Lưu Cảnh chỉ cảm thấy hai chân đau nhức vô cùng, cưỡi ngựa cần dùng lực mạnh, ở mặt này hắn vẫn còn chưa đủ sức, nhưng hiện giờ tình thế đang nguy cấp, hắn không thể để ý tới sự đau đớn của bản thân, vội vàng bò dậy, chạy đến bên cạnh chiến mã. Con ngựa lúc này đã co quắp, miệng sùi bọt mép, chắc là không sống nổi.
Lưu Cảnh lay lay bả vai Triệu Vân:
"Triệu tướng quân, huynh phải cố chịu đấy!"
Máu trên vai trái Triệu Vân đã ngừng chảy, mũi tên vẫn cắm trên đầu vai, thỉnh thoảng có mùi máu tanh hôi truyền ra.
Lưu Cảnh tay chân luống cuống, hàng vạn việc cần làm, việc nào cũng khẩn cấp khiến hắn không biết làm việc nào trước.
Phương xa bỗng nhiên truyền đến những tiếng võ ngựa gấp gáp, truy binh đã đuổi tới, nghe tiếng ngựa này chắc chỉ cách vài trăm mét.
Nguy cấp khiến cho Lưu Cảnh tỉnh táo lại, hắn xoay người chạy đến bên cạnh chiến mã, dùng hết sức đẩy nó xuống vực, chiến mã mấy trăm cân bị hắn đẩy xuống vục sâu, những đồ đạc linh tinh trên đất cũng ném luôn xuống khe núi.
Lưu Cảnh chạy về đỡ Triệu Vân, cõng hắn chạy lên sườn núi, trên sườn núi có một con đường mòn.
Truy binh hiện giờ chỉ còn cách mấy chục mét, nhưng Lưu Cảnh không ngờ rằng trên đường mòn cũng có một đội kị binh đang lao tới, ngăn cản đường trốn của hắn.
Trên dưới đều có truy binh, trốn không còn kịp rồi, Lưu Cảnh chỉ đành phải cõng Triệu Vân trốn vào trong một lùm cây, cố gắng cúi đầu, may mà lùm cây che kín được bọn họ, trái tim Lưu Cảnh đập nhanh tới mức muốn vọt ra ngoài.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, một trận cuồng phong cuốn tới, mùi sát khí nồng nặc, một đám kỵ binh chạy nhanh qua rồi biến mất.
Chờ đám kị binh đi thật xa, Lưu Cảnh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, Triệu Vân đau đớn rên lên một tiếng, vết thương trên vai lại vỡ ra, máu chảy lênh láng.
Lưu Cảnh vội vàng đặt Triệu Vân nằm xuống, đưa tay trái mình vào miệng Triệu Vân, cắn chặt răng, rút đoản kiếm khoét luôn miếng thịt nhiễm độc trên vai Triệu Vân.
Triệu Vân đau kêu lên, suýt nữa thì cắn đứt tay Lưu Cảnh, đau đớn làm hắn tỉnh lại, nặng nề thở hổn hển mấy cái, nói nhỏ:
"Trong ngực ta có Kim Sang Dược."
Lưu Cảnh mừng rỡ, nhịn đau móc gói thuốc bột trong ngực Triệu Vân, rắc thuốc lên vết thương rồi lấy một mảnh vải băng lại, sắc mặt Triệu Vân xám ngoét, hết sức yếu ớt.
Lưu Cảnh băng bó xong vết thương thì thấy mình đã hết nước, cũng không có vải sạch, hắn biết mình phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không bị bắt thì Triệu Vân cũng sẽ bị trúng độc mà chết.
Lưu Cảnh đỡ Triệu Vân đứng dậy, thấy Triệu Vân đã mất sức, rất yếu, đi đứng loạng choạng, hắn dứt khoát cõng đối phương chạy dọc sườn núi.
Triệu Vân thân cao tám thước hai, vóc người hùng tráng, Lưu Cảnh phải cố hết sức mới cõng được đối phương, đi chưa được hai chục bước thì nghe thấy tiếng kêu: "Triệu Vân tướng quân, chủ công Lưu Bị ở chỗ này, tướng quân đang ở đâu?"
Lưu Cảnh mừng rỡ, Lưu Bị tới rồi, Triệu Vân cũng nghe thấy tiếng gọi giống như tiếng của Mi Phương, hắn vội vàng thấp giọng nói: "Chủ công ta tới rồi."
Lưu Cảnh bước nhanh về phía trước, trong bóng đêm chỉ thấy phía trước có một đội kỵ binh xuất hiện, hắn đột nhiên nhận ra, không đúng!
Đối phương làm sao có thể gọi thẳng tục danh của chủ công mình, đây chính đại bất kính, chỉ cần gọi 'Triệu tướng quân, chủ công ở chỗ này!' là đủ rồi, thêm hai chữ 'Lưu Bị' thì rõ ràng là vẽ rắn thêm chân, người này không phải Lưu Bị, là quân Tào dùng kế.
Lưu Cảnh dừng bước, nhưng mấy người phía trước hình như cũng đã nhận ra, quát to: "Trước mặt là người nào?"
Lưu Cảnh xám mặt, không xong, hắn vội vàng đặt Triệu Vân vào một lùm cây, cố nói nhỏ:
"Mau trốn đi!"
Nói xong hắn xoay người bỏ chạy, Triệu Vân dùng hết sức lực bò vào trong, thấy thiếu niên kia bỏ chạy nhanh như báo, kỵ binh phía sau lập tức đuổi theo, hô lớn:
"Đứng lại!"
Triệu Vân biết thiếu niên này muốn đánh lạc hướng truy binh để cứu mình, hắn âm thầm thở dài một tiếng:
'Thiếu niên này xong rồi, thật là đáng tiếc!'
Lưu Cảnh mới chạy được khoảng bảy, tám chục bước thì có một mũi tên bắn sượt qua đầu, hắn đứng lại, chạy tiếp kiểu gì cũng chết.
Lúc này, mười mấy tên kỵ binh đã chạy tới, vây quanh Lưu Cảnh, đại tướng Vu Cấm cũng ở trong số này, một gã kỵ binh bẩm báo:
"Vu tướng quân, là một người thiếu niên."
Lưu Cảnh lần đầu tiên thấy Vu Cấm, chỉ thấy người này đầu đội Ưng Lăng khôi, mình mặc thiết giáp, vóc người khôi ngô hùng tráng, mắt sâu mũi cao, ánh mắt như điện, tay cầm một thanh Kim Bối Hổ Nha đao.
Vu Cấm quan sát thiếu niên này một lượt, lúc trước Lưu Cảnh được Triệu Vân che khuất, hơn nữa mặt toàn là máu nên Vu Cấm không nhìn rõ đối phương, những tên kỵ binh đứng xung quanh toàn là thân binh của Vu Cấm, không người nào tham chiến trực tiếp nên cũng không nhận ra.
Quan trọng hơn, bây giờ là ban đêm, máu trên mặt Lưu Cảnh đã nhòa đi một nửa, trong lúc nhất thời không ai nhận ra Lưu Cảnh.
Vu Cấm vung chiến đao trong tay, chĩa vào cổ họng của Lưu Cảnh, nghiêm nghị quát hỏi:
"Mày là ai?"