Vào đêm, đội ngũ của Lưu Cảnh trú đóng ở phụ cận Kiếm Môn quan. Giống như lần trước, một mình Lưu Cảnh dùng một đại trướng, Tôn Thượng Hương cũng có một trướng nhỏ, đương nhiên, nàng không ngủ trong trướng của mình, mỗi đêm đều phải ở cùng trượng phu trong đại trướng. Theo lời của nàng nói, trong núi có vẻ có nhiều hồ ly tinh, sợ Lưu Cảnh bị hồ ly tinh mê hoặc.
Lúc này đã là canh hai, hai người ôm nhau ngủ, Tôn Thượng Hương lười biếng rúc vào bên cạnh hắn, đầu gối ở đầu vai hắn, mái tóc đen giống như thác nước rối tung bên ngoài.
- Phu lang, huynh trưởng thiếp bảo thiếp tiện thể nhắn cho chàng, chàng muốn nghe không?
Lưu Cảnh ngẩn ra, vội vàng phải ngồi dậy, có chút oán giận nàng, nói:
- Đã bao nhiêu ngày rồi, chuyện trọng yếu như vậy, sao nàng không nói sớm?
Tôn Thượng Hương lại kéo hắn nằm xuống, ôm cánh tay hắn cười hì hì nói:
- Nói đùa chàng thôi, thiếp thấy chàng đang buồn ngủ, kích thích chàng một chút, nhất định phải chờ thiếp ngủ trước.
Lưu Cảnh không có biện pháp với nàng, nghịch ngợm giống như tiểu cô nương vậy, hắn nhéo nhéo cái mũi của nàng cười nói:
- Nếu nàng sinh con gái giống như nàng, ta không thể không đau đầu chết mất thôi.
- Kỳ thật huynh trưởng thiếp cũng thường thường nói với thiếp về chàng, đương nhiên không phải là đại sự quân quốc gì cả.
- Y nói ta cái gì?
- Y nói chàng có quyết đoán, thật tinh mắt. Mới bảy tám năm đã có thể chống lại Tào Tháo rồi. Y nói mình không bằng chàng, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không làm được.
Lưu Cảnh cười cười, lại hỏi:
- Việc của đường huynh nàng thế nào? Ta nói là việc Tôn Bí.
- Haiz!
Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:
- Gã còn có thể thế nào, nghe nói bị nhốt ở trên một hoang đảo, đã nổi điên, cả ngày gào thét lên với biển rộng. Thiếp khuyên đi khuyên lại huynh trưởng thả gã ra, nhưng huynh trưởng không thèm gặp thiếp, thiếp cũng không còn biện pháp nào. Còn có ấu huynh Tôn Lãng, nghe nói bị nhốt ở Ngô Quận, cũng không gặp được gã.
- Vậy những người khác đâu? Tỷ như đám người Chu Nhiên, Hàn Đương, bọn họ thế nào?
- Huynh trưởng đối với bọn họ coi như khoan dung, không có truy cứu chịu tội, chỉ là bãi miễn chức quan của bọn họ. Huynh trưởng nói, bọn họ ở Giang Đông có mạng lưới quan hệ rất sâu rộng, nếu như xử lý quá ác, chỉ sợ sẽ ẩn dấu mầm tai hoạ khiến Giang Đông phân liệt.
Lưu Cảnh gối trên cánh tay, hắn lắc lắc đầu, hắn không tán thành cách thực hiện thỏa hiệp như thế này của Tôn Quyền. Làm như vậy, trước mắt có vẻ dàn xếp ổn thoả rồi, nhưng cuối cùng lại chôn xuống mầm tai hoạ, những người này sẽ không bởi vậy mà tiêu diệt đi bất mãn đối với Tôn Quyền, thù hận càng sâu, sớm hay muộn Giang Đông cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Ngủ đi! Ngày mai còn phải hành quân đó!
Tôn Thượng Hương gật gật đầu, đứng dậy thổi tắt ngọn nến, ôm chặt trượng phu ngủ thật say.
......
Mấy tháng này, Thành Đô đã bắt đầu liên tục điều binh quy mô lớn. Một trăm ngàn đại quân triệu tập ở Hán Trung, phân bố ở một tuyến Hán Trung và quận Võ Đô. Theo việc quân Hán từ từ xâm nhập khống chế đối với Ích Châu, một ít quân Hán chủ lực nguyên bản phân bố ở các quận Ích Châu cũng đều bị điều đến Hán Trung, đại tướng Hoàng Trung từ đóng giữ Ích Nam cũng bị điều tới quận Võ Đô.
Lịch Thành là cứ điểm quan trọng của quận Võ Đô ở phía bắc Kỳ Sơn. Lúc trước Triệu Vân chọn dùng kế sách của Bàng Thống, hỏa thiêu Lịch Thành, một lần nhổ pháo đài này, làm quân Hán rút lui về phía nam. Đại quân Tào Tháo tới Lịch Thành, hai ngàn quân Hán đóng ở Lịch Thành không thể không bỏ thành mà đi, Lịch Thành một lần nữa bị quân Tào chiếm lĩnh.
Thời gian đã qua nửa năm, đại quân Tào Tháo từ phía đông rút lui về Quan Trung, trước khi Tào Tháo rút quân, lão đã bố trí mấy vạn quân đội ở trên đường Kỳ Sơn, tạo ra sáu tuyến phòng ngự, Lịch Thành, Kỳ Sơn Bảo, Tây Thành, trại Mộc Môn, huyện Thượng Khuê và Ký Thành, trong đó Lịch Thành chính là tuyến phòng ngự thứ nhất.
Lịch Thành một lần nữa tiến hành xây dựng, chỉnh thể thành trì được dịch chuyển tiến lên thêm trăm bước, tiêu trừ tai hoạ ngầm là dễ dàng bị tập kích trên đỉnh đầu. Lúc này, ở bên trong Lịch Thành có bốn ngàn quân Tào trú đóng, do Hạ Hầu Bá thống soái. Từ sau khi phụ thân Hạ Hầu Uyên bỏ mình ở núi Kỳ Đường, Hạ Hầu Bá liền chủ động xin đi trấn thủ Kỳ Sơn Đạo. Để cổ vũ quyết tâm này, Tào Tháo phong y làm Trấn Nam Giáo Úy, lệnh cho y đóng ở Lịch Thành.
Mặc dù Hạ Hầu Bá bởi vì cha bỏ mình mà khẳng khái vâng mệnh, nhưng trong lòng của y cũng hiểu rõ, Lịch Thành là trạm thứ nhất mà quân Hán bắc chinh, một khi quân Hán quy mô Bắc thượng, khẳng định Lịch Thành không thủ được, Hạ Hầu Bá y thậm chí sẽ phải lo lắng cho tính mạng mình.
Sáng sớm, Hạ Hầu Bá đứng ở trên đầu thành, lo lắng nhìn về phía nam. Ba đêm trước y nhận được tình báo của thám báo, phát hiện ba chi đội trinh sát tuần tra của quân Hán, mỗi chi đội ngũ đều từ trăm người trở lên. Hạ Hầu Bá hiểu rõ trong lòng, đây kỳ thật chính là một tín hiệu, cực khả năng quân Hán lại muốn bắc chinh rồi.
Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng Hạ Hầu Bá cũng sẽ không bởi vì trinh sát tuần tra của quân địch gia tăng liền nhận định tình hình quân địch đã tới, y nhất định phải có tin tức xác thực mới có thể bẩm báo lên trên. Vì thế, y bỏ ra nhiều chi đội thám báo, đi các nơi phía nam tìm hiểu tình báo quân Hán.
Từ Lịch Thành đến quận Võ Đô chỉ có vài chục dặm, cũng không xa, theo lý hẳn là có tin tức thám báo trở lại, nhưng hiện tại vẫn không có nửa điểm tin tức thám báo, điều này khiến trong lòng Hạ Hầu Bá vô cùng lo lắng, có lẽ nào thám báo của y đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Đúng lúc này, vài tên kỵ binh từ phía xa vội vàng chạy tới, lập tức khiến tinh thần Hạ Hầu Bá run lên, đỡ lấy lỗ châu mai thò người nhìn ra phía ngoài, một lát sau, vài tên kỵ binh chạy như bay tới, đúng là thám báo y phái ra, Hạ Hầu Bá lo lắng hô lớn:
- Xảy ra chuyện gì?
Một gã kỵ binh chạy vội tiến lên, cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Hạ Hầu tướng quân, phát hiện một chi quân Hán, ước chừng năm ngàn người, đang xây công sự ở phía nam Phong Vân cốc.
Hạ Hầu Bá thoáng yên lòng, Phong Vân cốc ở ngoài năm mươi dặm về phía nam, là một thung lũng hình phễu, phía bắc rộng mà phía nam lại hẹp, có lợi cho tiến công Hán Trung từ phương bắc. Nếu quân Hán xây công sự ở nơi đó, thì đã nói rõ quân Hán đang tiến hành phòng ngự, tạm thời còn không có ý đồ đánh lên phía bắc. Hiện tại đúng vào lúc thu hoạch vụ thu, hẳn là quân Hán lo lắng quân Tào tiến vào Hán Trung quấy rầy phá hư, trú binh phòng ngự cũng là ở hợp tình lý, binh lực cũng không nhiều, năm ngàn người là vừa đủ phòng ngự.
Trước đó Hạ Hầu Bá cũng nghe Tào Tháo nói qua, thời gian quân Hán lại bắc chinh, rất có thể vào mùa xuân năm tới như hồi trước. Quân Hán ít nhất phải tiến hành chuẩn bị một năm, hiện tại mới vừa vặn đi qua nửa năm, khả năng quân Hán bắc chinh không lớn.
Hạ Hầu Bá không ngừng tự an ủi mình, nội tâm khẩn trương của y cũng dần dần bình phục lại, xoay người ra lệnh:
- Phải tăng mạnh phòng ngự, không thể trễ nải nhàn hạ, kẻ trái lệnh chém!
Y ra lệnh, lập tức xuống thành nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay y đều ngủ không được ngon giấc, đã mỏi mệt cực kỳ, y cần phải ngủ một giấc thật ngon.
Ở trong một rừng cây hướng tây nam Lịch Thành, có hai trăm binh lính quân Hán đang trốn, bọn họ đúng là đội trinh sát tuần tra mà quân Tào phát hiện.
Nhưng trên thực tế bọn họ không phải là đội trinh sát tuần tra, mà là Ưng Kích quân, tướng lĩnh đứng đầu chính là Lưu Chính. Y suất lĩnh hai trăm binh lính tinh nhuệ nhất Ưng Kích quân hóa trang thành trinh sát tuần tra, dần dần đến gần Lịch Thành.
Thời gian quân Hán chính thức bắc chinh đương nhiên không phải hiện tại, nhưng lần thứ hai bắc chinh, quân Hán đã cải biến sách lược, từ sắc bén Bắc thượng đổi thành từng bước thận trọng, đại tướng tiên phong cũng do Triệu Vân cải trang thành lão tướng Hoàng Trung, quân sư tiên phong vẫn là Bàng Thống.
Dựa theo phương án của Bàng Thống, quân Hán cần thành lập một thành trung chuyển tiếp tế tiếp viện ở trên Kỳ Sơn Đạo, cứ cách năm mươi dặm lại kiến tạo một tòa thành tiếp tế tiếp viện, dùng cho tích trữ và phát lương thảo vật tư, lợi dụng trâu gỗ vận chuyển, như vậy có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề lương thảo khi bắc chinh.
Phong Vân cốc là tòa thành tiếp tế tiếp viện thứ nhất bọn họ xây dựng, mà Lịch Thành là tòa thành tiếp tế tiếp viện thứ hai, Kỳ Sơn Bảo là tòa thứ ba, Tây Thành là tòa thứ tư, cũng là một tòa quan trọng nhất. Tuy rằng quân Hán vào mùa xuân năm tới mới quy mô bắc chinh, nhưng Hoàng Trung làm tiên phong, ông cần đánh thông đường từ Võ Đô đến Kỳ Sơn trước, cũng thành lập nên ba tòa thành tiếp tế tiếp viện.
Phong Vân cốc đang xây dựng cải tạo tòa thành tiếp tế tiếp viện thứ nhất, nhưng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn để mê hoặc quân địch, mục tiêu của Hoàng Trung là lấy được Lịch Thành. Ông phái ra Lưu Chính làm tiên phong đoạt thành, phối hợp hành động với mình.
Trong rừng cây, Lưu Chính trải bản đồ lên một tảng đá bằng lớn, đây là bản đồ bố phòng nội thành Lịch Thành, bọn họ bắt được vài tên thám báo quân Tào, từ tình báo trong miệng bọn họ liền chế bức bản đồ này.
Lưu Chính cùng thuộc cấp Nhâm Bình thảo luận kế đoạt thành:
- Hoá ra chỗ dựa vững chắc của Lịch Thành là trúc, từ trên núi có thể dùng hỏa công, nhưng hiện tại quân Tào dời chỉnh thể thành trì trăm bước về phía nam, từ trên núi tấn công đã không có khả năng rồi, chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng của bản thân nó để công thành.
Nói đến đây, Lưu Chính nhướn mày lại nói:
- Mấu chốt đây là một tòa quân thành, bên trong thành không có dân chúng bình thường, cũng không có thương nhân ra vào, trà trộn đi vào là không có khả năng, trừ phi là giả dạng thành quân Tào. Lão Nhâm, ngươi nói chúng ta giả dạng thành thám báo bọn họ có được không?
Nhâm Bình gia nhập Ưng Kích quân mới hơn một năm thời gian, nhưng đã nhiều lần lập kỳ công, được đặc biệt thăng làm Nha tướng, trở thành phụ tá đắc lực của Lưu Chính, y cười cười nói:
- Ta hiểu rõ Lịch Thành vô cùng, phía nam Lịch Thành nguyên bản có ba đài đốt khói lửa báo động, đều từng bị ta nhất nhất phá hư, nhưng ta cũng không hủy diệt đài đốt khói lửa này, mà chỉ giết chết quân coi giữ. Chỉ cần lại phái binh lính đi lên, là có thể sử dụng một lần nữa. Nhưng ta phát hiện Hạ Hầu Bá cũng không khôi phục những đài đốt khói lửa này, nói rõ người này phòng ngự thua xa không bằng Vu Cấm, có thể nói là không biết phòng ngự, người như vậy thủ Lịch Thành, tất nhiên sẽ có lỗ hổng. Kỳ thật tướng quân không cần giả dạng thành thám báo, ta có biện pháp vào thành.
Lưu Chính vô cùng vui mừng:
- Ngươi có biện pháp nào?
Nhâm Bình chỉ chỉ thành trì trên bản đồ:
- Biện pháp ở ngay tại phía sau thành!
Nhâm Bình là chủ lực thám báo lần trước tấn công Lịch Thành, y biết rõ tình hình Lịch Thành như lòng bàn tay. Y nói thành trì phòng ngự có lỗ hổng, nằm ở chỗ lần này chỉnh thể Lịch Thành di chuyển về phía nam, chỉ không đến hai tháng đã hoàn thành rồi, đủ để thuyết minh thành trì được trùng tu gấp gáp, hơn nữa Lịch Thành cũng không khai thác đá một lần nữa để xây dựng, mà là hoàn toàn lợi dụng đá xây thành từ ban đầu. Cứ như vậy, dùng lại đá cũ xây thành tất nhiên sẽ vô cùng yếu ớt.
Sự thật cũng là như thế, sau khi di chuyển thành trì, phía sau Lịch Thành tạo thành một mảnh đất bề mặt rộng hơn trăm bước, dài vài dặm hoang dã, mặt đất là một mảnh hỗn độn, khắp nơi là mương máng và hố sâu, hố sâu nhất tới hai trượng, cấu tạo và tính chất của đất đai trở nên vô cùng xốp, tường thành cũng trùng tu vô cùng thô ráp, chỉ là dùng hòn đá đơn giản chồng lên, giữa khe đá cũng không dùng vữa để gắn kết.
Biện pháp của Nhâm Bình chính là đào động từ dưới thành để vào trong thành, nhưng rất nhanh y liền chán nản, ý tưởng rất tốt, chất đất xốp, khe rãnh thật lớn, quả thật có thể đào hào, tuy nhiên có một số việc y lại không ngờ đến, trong hố to và khe rãnh đều đã bị mưa xối, biến thành toàn ao nước, đất đai trở nên nhão nhoẹt, cho dù đào động cũng không thể chống đỡ được.
- Lão Nhâm, biện pháp của ngươi vẫn chưa được a!
Trong rừng, Lưu Chính vỗ vỗ bờ vai của Nhâm Bình, cười hắc hắc nói:
- Nhưng đi tới mặt sau một chuyến, ta cũng có gợi ý, ta đã có phương pháp xử lý phá thành.
- Biện pháp gì?
Nhâm Bình vô tình nhìn y một cái hỏi.
Lưu Chính chỉ vào tường thành nói:
- Ngươi nhìn tường thành chưa, căn bản chính là xây dựng cải tạo qua loa, hơn nữa còn nghiêng cơ đấy, tường thành như vậy căn bản không chịu đựng được một kích mạnh của chùy phá thành.
Nhâm Bình chăm chú nhìn trong chốc lát, y gật gật đầu:
- Ngươi nói không sai, quả thật vô cùng thô ráp, hơn nữa góc đông bắc tường thành căn bản không bằng phẳng, ta không cần bất kỳ công cụ gì, dọc theo tường thành là có thể trực tiếp trèo lên thành, hoặc là chúng ta không cần chùy phá thành, trực tiếp trèo vào thành.
Lưu Chính chìm trong suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu:
- Có lẽ ngươi nói đúng, có thể trực tiếp trèo lên thành, chúng ta lập tức phái người bẩm báo với Hoàng Tướng quân.
......
----------oOo----------