Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 588: Lính đánh thuê Nam Man




Chúc Dung phu nhân ở bên cạnh rất có cảm tình với Lưu Cảnh, xét từ góc độ của một người con gái, nàng thấy vị anh hùng nổi danh thiên hạ, thân hình cao lớn, dũng mãnh phi thường, tính tình thẳng thắn này, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, có lẽ đây là vị hôn phu mà bất cứ người con gái nào cũng đều khao khát lấy được, chỉ đáng tiếc nàng không có cái phúc này.

Trong lòng có thiện cảm nên Chúc Dung phu nhân cũng nhẹ nhàng cười đáp:

- Ta thích sự thẳng thắn của Châu Mục, Châu Mục xin mời!

- Mời!

Ba người bước vào đại trướng, hai vợ chồng Mạnh Hoạch liên tục mời Lưu Cảnh ngồi xuống ghế chủ vị, hai người lần lượt ngồi hai bên Lưu Cảnh, Mạch Hoạch thở dài nói:

- Thật ra hai tộc của Man Di và người Hán ở Ba Thục đã chung sống hòa thuận mấy trăm năm rồi, nhưng do Ung Khải sinh lòng tham và hung tàn, dẫn đến chuyện đánh cướp giết hại ở Ba Quận. Nói thực lòng, ta rất căm hận đám Ung Khải và Chu Bao, bọn chúng đã hủy hoại cuộc sống hòa thuận giữa người Man Di và người Hán. Lần này ta tới Thành Đô triều kiến Châu Mục, chính là hy vọng có thể khôi phục lại hòa bình trước đây.

Lưu Cảnh giữ vẻ mặt tươi cười lễ phép, thật ra hắn biết rất rõ trước đây khi Ung Khải dẫn quân lên phía bắc, trong đội ngũ cũng có một bộ phận nhỏ quân đội của Mạch Hoạch, giờ Mạch Hoạch không thừa nhận mà nói rất hay, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho đám Ung Khải và Chu Bao.

Tuy nhiên đây là chính trị, tất cả phải nhìn về phía trước, cứ ôm chặt thù hận đã qua thì sẽ không có kết quả tốt đẹp, Lưu Cảnh cũng mong muốn những điều Mạch Hoạch nói là chân thành.

Hắn thản nhiên cười đáp lại:

- Sở dĩ xảy ra bi kịch thù sát dân tộc, chúng ta không thể nhìn bề ngoài, phải nhìn vào vấn đề ẩn sâu bên trong, tại sao mấy trăm năm qua đều sống hòa thuận với nhau mà giờ lại không thể dung hòa, nguyên nhân là do đâu? Tìm được lý do hãy giải quyết vấn đề, đây mới là đạo lý gốc rễ vững chãi, Man Vương thấy thế nào?

Lính đánh thuê Nam Man

Mạnh Hoạch có một nửa là huyết thống người Hán, đương nhiên hắn biết vấn đề căn nguyên nằm ở đâu? Vấn đề là do triều Hán suy tàn, hai mươi năm nay thiên hạ đại loạn, khiến triều Hán gần như đã tới hồi diệt vong.

Hán suy Hồ mạnh, đây là sự thực từ xưa đến nay, ở Nam Cương cũng không phải ngoại lệ, sự suy thoái của vương triều người Hán đương nhiên sẽ khiến Man Di coi thường nên có ý nghĩ đuổi người Hán ra khỏi Nam Ích Châu.

Hơn nữa, Lưu Chương yếu ớt, một mực lùi bước nhẫn nhịn, đương nhiên sẽ khiến cho người Man Di ngày càng kiêu căng, xảy ra việc cướp bóc tàn sát ở Ba Quận cũng chẳng có gì lạ.

Còn Lưu Cảnh lại không như thế, bằng sự giết chóc tàn khốc khiến người Man Di sợ vãi đãi, đến nay ở Nam Cương, người Man Di vẫn còn gọi Lưu Cảnh là sát thần, nhắc tới Lưu sát thần thì trẻ con cũng không dám khóc đêm.

Mạch Hoạch đương nhiên biết rất rõ nguyên nhân thực sự, nhưng y lại không thể nói ra, đành cười khan một tiếng:

- Châu Mục nói rất đúng, chỉ có giải quyết nguyên do thực sự mới là đạo lý gốc rễ vững chãi.

Lưu Cảnh gật gật đầu nói:

- Vậy nguyên nhân chính từ đâu mà ra? Ta cho rằng là người Hán giàu có. Man Di nghèo nàn mà ra! Chính là vì giàu nghèo không cân bằng mới có thù hận, vậy muốn tiêu diệt thù hận, nhất định phải giải quyết vấn đề nghèo đói của Man Di!

Chúc Dung phu nhân ở bên cạnh thở dài nói xen vào:

- Châu Mục không hổ là người ôm trong lòng cả thiên hạ, nói đến ngọn nguồn, ta hoàn toàn đồng ý cách nói này! Người Man Di cũng vất vả cần cù, liều mạng săn bắn, nhưng vẫn phải chịu đói, một cây kim có thể đổi một con gà, một nắm muối đổi được một con sơn dương, một mảnh vải thậm chí có thể đổi lấy một thiếu nữ ở tuổi thanh xuân, thật sự rất đau xót.

- Cho nên từ trước đến nay đều là con gái Man Di lấy con trai người Hán, chứ không có con trai Man Di lấy vợ người Hán. Người Man Di chúng tôi không lúc nào không hy vọng được giống như người Hán, có đủ thức ăn, đủ quần áo, nhưng xưa nay đâu có thủ lĩnh người Hán nào nói: ta đến giúp các ngươi giải quyết nghèo khó...

Nói đến đây, giọng của Chúc Dung phu nhân bắt đầu nghẹn ngào, Mạnh Hoạch lại trầm ngâm, y khôn khéo hơn nhiều so với thê tử, y là người Hán, y biết nếu muốn giàu có như người Hán thì có nghĩ là bọn họ phải đi ra sống cùng người Hán, đàn ông canh tác, đàn bà dệt vải, học tiếng Hán và lễ nghi của người Hán, cuối cùng hai dân tộc giao hòa làm một thì sẽ không tồn tại người Man Di nữa.

Chỉ sợ Lưu Cảnh nói nhiều như vậy chính là có ý này. Lưu Cảnh không phải là người từ bi, hắn muốn dùng cách hợp nhất Hán – Man để hoàn toàn diệt trừ mối uy hiếp của phía Nam Ích Châu, nhưng đây chắc chắn không phải là cảnh mà Mạch Hoạch muốn nhìn thấy, y không hy vọng vì giải quyết được sự đói nghèo của người Man Di mà tổn hại đến lợi ích của bản thân mình.

Im lặng một lát, Mạch Hoạch khái quát lại:

- Không biết Châu Mục có cách nào hay là kế hoạch nào để giải quyết sự nghèo khổ của người Man Di?

Lưu Cảnh nhìn chằm chằm Mạnh Hoạch, hắn cảm nhận được cảm xúc mâu thuẫn của Mạnh Hoạch, thật ra Mạnh Hoạch đã đoán được suy nghĩ của Lưu Cảnh, đúng là Lưu Cảnh muốn dùng cách dung hợp dân tộc để giải quyết triệt để mối đe dọa của người Man Di đối với Thục Nam, tuy nhiên việc này không phải một hai năm sẽ có hiệu quả mà cần thời gian mấy chục năm, thậm chí là hàng trăm năm.

Mà trước mắt, chỉ có thể dùng một số phương pháp đặc biệt để cải tạo người Man Di, phải từ từ, không thể quá nóng vội, quá vội sẽ uy hiếp đến lợi ích của các quý tộc người Man Di.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh khẽ thở dài một tiếng:

- Muốn người Man Di giàu có giống người Hán, nói đâu có dễ, cần sự cố gắng trong thời gian rất dài, mặc dù vô cùng khó khăn nhưng rất nhiều chuyện vẫn có thể làm, ta nghĩ ra một cách hay, không biết Man Vương đồng ý hay không?

Mạnh Hoạch khom người thi lễ:

- Xin lắng tai nghe!

Lưu Cảnh cười nói tiếp:

- Quân đội của ta ở Kinh Châu và Ích Châu có hai trăm ngàn người, trong đó có mấy nghìn người Khương, còn lại đều là người Hán, hôm nay ta vô tình phát hiện ra tài bắn tên của người Man Di rất giỏi, hơn nữa ai cũng tác chiến dũng mãnh, đều là những chiến sĩ hàng đầu. Ta nghe Cốt Đóa nói, điều này chủ yếu liên quan tới cuộc sống đi săn của người Man Di, ta liền nghĩ, trong quân đội của ta cũng cần những chiến sĩ người Man Di, ta sẽ trả tiền lương công bằng, ta muốn đây cũng là một cách để người Man Di có tiền lương, không biết Man Vương có chấp thuận hay không?

Mạnh Hoạnh im lặng, y rất rõ một khi lính Man Di của mình gia nhập quân Hán thì sẽ dần bị quân Hán đồng hóa, sau khi bọn họ trở về nhà sẽ mang về văn hóa người Hán, sự biến đổi âm thầm đó sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau này của Man Di, đây thật ra cũng là một cách đồng hóa.

Tuy vậy Mạnh Hoạch cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ của Lưu Cảnh, y cũng biết e rằng mình không có đường cò kè mặc cả, nếu không đồng ý, Lưu Cảnh sẽ phái quân nam chinh, khi đó vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Mạnh Hoạch lên tiếng hỏi:

- Không biết Châu Mục cần bao nhiêu quân đội người Man Di?

Lưu Cảnh xỏe một bàn tay ra, thản nhiên nói:

- Năm ngàn người!

“Năm ngàn người!” Mạnh Hoạch run lên, trong tay y tổng cộng chỉ có hai mươi ngàn quân, Lưu Cảnh vừa mở miệng đã muốn năm ngàn người, bảo y làm sao lấy ra được, lát sau, Mạnh Hoạch mới do dự nói:

- Người Man Di không phải một mình ta có thể quyết định, ta còn phải bàn bạc với thủ lĩnh các bộ lạc khác, xin Châu Mục cho ta ít thời gian.

- Được, ta cho Man Vương thời gian một tháng suy nghĩ, hy vọng Man Vương đừng làm ta thất vọng.

Vẻ mặt tươi cười của Lưu Cảnh đã không còn ôn hòa nữa, giọng điệu cũng có chút đe dọa, ngụ ý của hắn chính là nói cho Mạnh Hoạch biết nếu trong vòng một tháng không trả lời thì đừng trách ta không khách khí.

Đương nhiên Mạnh Hoạch cũng hiểu được thâm ý của Lưu Cảnh, y lau mồ hôi trên trán, phu nhân Chúc Dung của y lại không hiểu được sự khó xử của chồng, nàng nhướn mày nói:

- Đây là chuyện tốt mà! Có thể giúp người Man Di có thu nhập nhiều hơn, tại sao Man Vương không đồng ý luôn? Ta nghĩ không cần bàn bạc với các tù trưởng khác đâu!

Mạnh Hoạch chỉ hận không thể bóp cổ thê tử, cho nàng mấy cái bạt tai, sao nàng lại không nể mặt y như vậy chứ, Mạnh Hoạch cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Lưu Cảnh, y vội cười khan giải thích với thê tử:

- Đây rõ ràng là chuyện tốt, danh sách năm ngàn người phải bàn bạc xem phân bố thế nào, đâu thể mình ta độc quyền?

Chúc Dung phu nhân đang định mở miệng thì đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hô hào vang lên, là tiếng của đám lính Man Di, Mạnh Hoạch cực kỳ không vui bèn hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một gã thân vệ vội vàng bẩm báo:

- Khởi bẩm Man Vương, đám binh lính bên ngoài đang tỷ võ với Vương Bình tướng quân, Vương tướng quân một mình độc chiến trăm người.

Lưu Cảnh cũng có hứng thú liền đứng dậy cười nói:

- Đi xem một lát!

Vợ chồng Mạnh Hoạch theo Lưu Cảnh đi ra ngoài trướng, chỉ thấy trên mảnh đất trống, trăm tên lính Man Di vây thành vòng tròn lớn, tay ai cũng cầm mộc đao, Vương Bình đứng ở chính giữa, tay cầm cây côn gỗ dài hơn một trượng, cười gằn với đám lính xung quanh.

Cách đó không xa, hai bên là nhóm lớn binh lính quân Hán và Man Di đang ngồi, không ngừng hò reo cho bên của mình, Lưu Cảnh bước lên phía trước, thân binh Nha tướng Lý Thanh tiến đến bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Vương Bình tướng quân đang đánh cuộc với lính Man Di, đầu tiên đã thắng tất cả lính Man Di về tài bắn tên, sau đó độc chiến ba người, mười người, hai mươi người, giờ là một trăm người.

- Vậy tiền đánh cược là gì?

Lưu Cảnh có vẻ hăng hái cười hỏi.

- Tiền đánh cược là một miếng thẻ bài dũng sĩ của người Man Di, nếu Vương tướng quân có thể thắng trăm người, Cốt Đóa sẽ trao miếng thẻ bài dũng sĩ người Man Di cho y.

- Còn nếu Vương Bình thua thì sao?

- Nếu Vương tướng quân thua, y sẽ tặng bội đao cho Cốt Đóa.

Lưu Cảnh gật đầu, quay lại hỏi Mạch Hoạch:

- Chi bằng chúng ta cũng đánh cược đi!

- Không biết Châu Mục muốn cược cái gì?

Lưu Cảnh dặn dò Lý Thanh mấy câu, Lý Thanh lập tức chạy đi dắt một con Thanh Thông Mã lại, Lưu Cảnh vỗ vào con chiến mã cường tráng này nói:

- Đây là một trong những chiến mã Hà Tây mà ta thu gom được, ta dùng nó để làm tiền đặt cược, thế nào?

Mạnh Hoạch là người biết nhìn hàng, con chiến mã này đặc biệt hùng tráng, tứ chi thon dài, da lông láng mượt, không có một chiếc lông tạp nào, là một con bảo mã lương câu, do đó mắt y lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào con chiến mã hồi lâu rồi rút bội đao của mình từ thắt lưng xuống, cán đao và chuôi đao nạm đầy đá quý, y nói với Lưu Cảnh:

- Thanh Man đao này được gọi là Trấn Quỷ Đao, trong vòng mười trượng ma quỷ đều không dám đến gần, đây cũng là vật ta yêu quý, ta dùng nó để đặt cược.

- Được! Hãy xem cuộc chiến đấu trong sân!

Lúc này, một trăm tên lính Man Di đồng thanh hò hét, bọn chúng từ bốn phương tám hướng cùng tấn công Vương Bình, Vương Bình từ lâu là một du hiệp kiếm khách vô cùng nổi danh ở Ba Quận, cực giỏi chiến đấu áp sát, y cũng hét lớn:

- Đến hay lắm!

Y vung chiếc côn gỗ đánh về góc hướng tây bắc, y có kinh nghiệm dày dạn nên tuyệt sẽ không đặt mình vào trong vòng vây quân địch, y phải đánh được một lỗ hổng, sau đó đón địch chính diện, như vậy một trăm người cũng không khác gì so với mười người, vừa hay y đã phát hiện một điểm yếu ở góc tây bắc.

Côn ảnh tung bay, nhanh như chớp, ra tay cực kỳ chính xác mà không chút nể tình, trong nháy mắt đã quật ngã năm sáu tên, y xông ra khỏi vòng vây, quay người vung côn đánh, mấy tên lính Man Di xông lên trước không kịp đề phòng liền bị đánh ngã xuống đất, lính Man Di cũng rất giữ cam kết, bị đánh ngã sẽ tự động rút khỏi cuộc đấu, rất nhanh, mười mấy tên đã bị đốn ngã.

Đám lính Man Di này đều là thợ săn có kinh nghiệm dồi dào, trong mắt bọn họ thì Vương Bình chính là một con báo săn, bọn họ gào hét thật lớn, nhanh chóng tạo ra một vòng vây mới, bọn chúng biết, chỉ có đánh bốn phía mới có thể phát huy được ưu thế đông người.

Chỉ tiếc đối diện với bọn họ không phải là báo săn, mà là đại tướng quân Hán có đầu óc nhạy bén, kinh nghiệm cực kỳ dày dạn, Vương Bình không cho bọn chúng có cơ hội tạo vòng vây mà liên tục đột phá, vọt ra ngoài vòng vây, cuối cùng vẫn giữ được cục diện một đánh mười.

Ngay cả Lưu Cảnh cũng thầm gật đầu, chả trách Triệu Vân coi trọng Vương Bình như vậy, người này quả nhiên đánh rất thông minh, cực kỳ có chiến lược, võ nghệ cao cường, điều hiếm có là trong đại chiến y vẫn giữ được cái đầu tỉnh tảo, người này đáng được trọng dụng.