Trong hoàng cung Nghiệp Đô, một gã hoạn quan dáng người cao gầy, da ngăm đen đang cúi đầu bước đi rất vội vàng, đi xuyên qua hành lang. Gã đang định bước vào nội cung thì không ngờ có một người ở trong đi ra. Hai người không kịp thu chân lại, va mạnh vào nhau một cái. Sau đó một tiếng “ai ôi” kêu lên, gã hoạn quan đi ra từ nội cung bị xô ngã xuống đất.
Gã hoạn quan bị ngã xuống đất dáng người trắng mập, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, giống như “con gái” vậy, chính là Mễ Ứng- hoạn quan tâm phúc của Hán Đế Lưu Hiệp. Gã ôm ngực mắng:
- Là tên khốn nào không có mắt vậy, va vào ngực của người ta, là kẻ nào? Còn không mau đỡ ta dậy?
Tên hoạn quan đen gầy cuống quýt đỡ gã dậy, luôn miệng nói xin lỗi:
- Thì ra là Mã tổng quản, thất lễ rồi. Tôi xin được nhận tội với tổng quản!
Mễ Ứng nhận ra tên hoạn quan đen gầy trước mặt, là Mục Thuận- hoạn quan tâm phúc của Phục Hoàng Hậu, cũng là đối thủ tranh quyền lớn với hắn ở trong cung. Mặt gã ngay lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- À! Thì ra là Mục tổng quản, đi vội như thế làm gì chứ?
Trong lòng Mục Thuận cũng không thoải mái gì, miễn cưỡng cười nói:
- Phục lão gia bị bệnh, Hoàng hậu nương nương lệnh cho tôi đi thăm Hoàng trượng, đang vội vàng quay về thì thật không ngờ lại đâm ngay vào Mễ công công, vô cùng xin lỗi ngài!
Gã lại thi lễ, tỏ vẻ xin lỗi. Mễ Ứng cười gượng hai tiếng, nói:
- Mấy ngày trước tôi thấy Phục quốc trượng còn rất khỏe mạnh, sao lại đổ bệnh được?
- Người một sớm một chiều họa phúc, ai có thể đoán trước được chứ?
- Thì ra là vậy, vậy thì không làm chậm trễ việc của Mục tổng quản nữa. Xin mời!
Mục Thuận chắp tay thi lễ về phía gã ta, đưa theo mấy tên tiểu hoạn quan vội vàng vào trong nội cung, Mễ Ứng nhìn theo bóng hắn, trong lòng có chút hoài nghi. Thừa tướng không ở Nghiệp Đô, Phục Hoàn liền đổ bệnh, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
G4 ra hiệu cho một tên tiểu hoạn quan tâm phúc của mình, thấp giọng nói:
- Đi nghe ngóng tin tức một chút, xem xem đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu hoạn quan xoay người chạy như bay, lúc này Mễ Ứng mới đi đến ngự thư phòng ở phía trước cung.
Mục Thuận vội vàng đến đại điện thường ngày của Phục Hoàng Hậu. Lúc này, Phục Hoàng Hậu đang đứng trước lồng vẹt cho một con vẹt màu xanh ăn, đây chính là con vật mà bà ta yêu quý nhất, đã sống cùng bà ta mười năm rồi. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Phục Hoàng Hậu bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy Mục Thuận quỳ ở sau lưng bà ta.
- Các ngươi đều ra ngoài cả đi!
Phục Hoàng Hậu lạnh lùng đuổi các cung nữ ra ngoài, lúc này mới vội vàng hỏi:
- Có tin gì không?
Mục Thuận bỏ mũ xuống, lấy ra một tờ giấy từ trên búi tóc mình, trình lên Phục Hoàng Hậu:
- Lời nói của quốc trượng đều ở cả trong thư rồi ạ!
Phục Hoàng Hậu mở thư ra xem, trong mắt hiện lên niềm vui bất ngờ. Bà ta cất kỹ lá thư bên mình, gật đầu khen ngợi Mục Thuận:
- Ngươi rất trung thành, việc này tuyệt đối không được để lộ ra.
- Lão nô hiểu rồi!
Phục Hoàng Hậu không kìm nén được niềm vui trong lòng, ra điện ngồi lên liễn đi đến ngự thư phòng của Thánh Thượng, đây là bà ta bàn luận bí mật với Thánh Thượng Lưu Hiệp, lợi dụng lúc Tào Tháo xuất chinh Quan Trung, lặng lẽ xây dựng thế lực, cái chính là có lợi cho phụ thân của Phục Hoàng Hậu, mối quan hệ của quốc trượng Phục Hoàn.
Phục Hoàn cũng không phụ kỳ vọng của con gái và Thánh thượng (tức con rể Phục Hoàn), đã lén lôi kéo ba Thái Thú ba địa phương có thực quyền, gộp cả bộ khúc ở trang viên của ông ta lại. Bọn họ đã nắm trong tay một vạn đội quân, chỉ là trong thư Phục Hoàn nói, quân đội tập luyện chưa đủ, còn cần huấn luyện vài tháng đến một năm, đợi Tào Tháo xuất chinh lần sau sẽ là thời cơ ra tay.
Rất nhanh, Phục Hoàng Hậu đã đến ngự thư phòng của Lưu Hiệp. Trên thực tế, Lưu Hiệp không có bất kỳ thực quyền nào, ông ta có thể xem ít tấu chương nhưng đều là thông qua chọn lựa của Thừa tướng, hơn nữa chỉ là bản sao thôi, chuyện trong tấu chương đã được thi hành rồi.
Một vài chuyện lớn nhất định phải do Hoàng đế phê chuẩn thì ông ta cũng chỉ có thể căn cứ theo chỉ thị của phủ Thừa tướng. Giống như vẽ hồ lô vậy, đồng ý hoặc không đồng ý, nếu như ông ta dám không đồng ý thì ngôi vị Hoàng đế của ông ta cũng khó giữ, rất nhanh sẽ bị chết bệnh, do Tào Tháo lập Hoàng đế mới khác lên ngôi.
Vì vậy, Phục Hoàng Hậu xuất hiện ở ngự thư phòng của Hoàng đế cũng không có gì là không được, chỉ là không thích hợp với lễ nghi, không liên quan gì đến triều chính.
Đi đến trước thư phòng, Phục Hoàng Hậu lén nghe thấy tiếng cười của Mễ Ứng tên hoạn quan làm người ta chán ghét, mặt bà ta trầm xuống. Bà ta sớm đã nghe nói, Hoàng thượng và tên hoạn quan này có quan hệ rất mật thiết, có xảy ra một số chuyện khiến người khác “ghê tởm” chỉ là chưa có chứng cớ mà thôi. Nhưng hôm nay bà ta tận tai nghe thấy Mễ Ứng dám cười nói hỗn xược trong ngự thư phòng, điều này chứng tỏ gì chứ?
Trong lòng Phục Hoàng Hậu lập tức nổi giận, nhưng bà ta vẫn nén nhịn nỗi tức giận, chỉ là “hừ” mạnh một tiếng, nói với hai tên thị vệ:
- Đi bẩm báo Thánh Thượng, ta có chuyện quan trọng muốn gặp Người!
Thị vệ vội vàng đến trước cửa cao giọng bẩm báo:
- Hoàng hậu nương nương yết kiến!
Tiếng cười của Mễ Ứng trong ngự thư phòng bỗng dưng dừng lại, một lát sau, chỉ thấy Mễ Ứng vội vàng hấp tấp đi ra, lên trước hành lễ, cười nịnh:
- Hoàng hậu nương nương rất ít đến ngự thư phòng, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi vậy...
Nói chưa dứt lời, Phục Hoàng Hậu sớm đã giận không kìm nổi, hung hăng tát cho hắn một cái:
- Khốn khiếp! Đây là thái độ của một cung nô nói với bổn cung hay sao?
Mễ Ứng bị đánh cho hồ đồ rồi, một lúc lâu gã mới phản ứng lại, quỳ xuống liên tục “bốp... bốp” tát vào mình:
- Lão nô vô lễ, lão nô đáng chết!
Phục Hoàng Hậu căm giận, trừng mắt nhìn hắn ta:
- Cút đi cho ta!
Mễ Ứng sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, lúc này Phục Hoàng Hậu mới nổi giận đùng đùng vào ngự thư phòng của Hoàng thượng.
Ở cuối hành lang, sau cây trụ lớn lộ ra ánh mắt ác độc của Mễ Ứng, gã nghiến răng, thấp giọng lẩm bẩm “- Tiện nhân! Ta phải để ngươi chết trong tay ta mới được”.
Trong ngự thư phòng, vẻ mặt Lưu Hiệp có chút ngượng ngùng, ông ta thật không ngờ Hoàng hậu lại tự mình đến ngự thư phòng. Ông ta miễn cưỡng cười nói:
- Sao hôm nay Hoàng hậu lại đến ngự thư phòng của trẫm thế này?
Phục Hoàng Hậu không trở mặt trước mặt Hoàng thượng, bà ta đi vài bước trong ngự thư phòng, nhìn thoáng qua vài tên tiểu hoạn quan bên cạnh rồi quay đầu lại nhìn Lưu Hiệp:
- Thánh Thượng đã quên rồi sao? Chuyện mà mấy ngày trước chúng ta đã nói...
Lưu Hiệp ngẫm nghị một lúc, lập tức bừng tỉnh, vội vàng khoát tay với mấy tên tiểu hoạn quan:
- Các ngươi đều lui cả ra!
Mấy tên tiểu hoạn quan lui ra, lúc này Phục Hoàng Hậu mới lấy ra thư của phụ thân, đưa cho Lưu Hiệp:
- Đây là thư của quốc trượng, bên trên có nội dung mà bệ hạ quan tâm đấy ạ.
Trong lòng Lưu Hiệp kích động, gần như là đoạt lấy thư, ngồi trước bàn cẩn thận đọc. Ông ta chăm chú đọc như không muốn bỏ qua một chữ nào trên đó, cuối cùng trong lòng ông ta kích động đến mức ngồi không yên, cầm thư đi lại trong phòng vài bước rồi lại dừng lại, không kìm được lại nhìn một chút. Trong thư Phục Hoàn nói, đã nắm giữ được hơn vạn binh lính rồi.
Đây là thực lực mà Lưu Hiệp trước nay chưa hề có, bảo ông ta làm sao có thể không vui lên được. Trước đây không lâu, ông ta nhận được một tin, lúc Tào Tháo đại chiến ở Xích Bích không ngờ lại hứa để Lưu Cảnh đăng cơ xưng đế. Mặc dù đây chỉ là một cám dỗ lừa gạt nhưng thái độ này của Tào Tháo vẫn khiến Lưu Hiệp cảm thấy kinh sợ vô cùng.
Điều này chứng tỏ rằng trong lòng Tào Tháo đã có ý phế ông ta, cứ coi như không có Lưu Cảnh thì Tào Tháo cũng sẽ giúp Hoàng tử nhỏ tuổi khác đăng cơ, lúc đó ông ta ngay cả “con rối” Hoàng đế cũng không được làm nữa rồi.
Đúng là nguy cơ trước nay chưa từng có buộc Lưu Hiệp phải vạch kế hoạch tự bảo vệ mình, cách hữu hiệu nhất chính là diệt trừ Tào Tháo, không để hắn ta nắm quyền lớn trong tay nữa. Đáng tiếc là đại thần trong triều đại đa số đều là tâm phúc của Tào Tháo, một số ít đại thần ủng hộ hoàng thất thì cũng vì sợ Tào Tháo uy hiếp mà không dám lên tiếng.
Lưu Hiệp chỉ có thể xin giúp đỡ của hoàng thân, dưới sự khẩn cầu nhiều lần của ông ta thì cuối cùng Phục Hoàng Hậu cũng thuyết phục được phụ thân Phục Hoàn giúp đỡ. Ông ta và Phục Hoàn vì chuyện đội quân mà đã từng thương lượng mấy lần rồi, thật không ngờ nhanh như vậy đã có câu trả lời, không ngờ lại có được một vạn đội quân. Điều này khiến cho Lưu Hiệp kích động đến mức có chút thất thần.
Phục Hoàng Hậu thấy Hoàng thượng có chút thất thần thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liền nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thánh Thương! Chuyện này vô cùng quan trọng, chỉ có hai người thiếp và Hoàng thượng biết được thôi, tuyệt đối không được để lộ cho tùy tùng biết.
Thật ra Phục Hoàng Hậu đang chỉ Mễ Ứng, quan hệ của Hoàng thượng và gã quá thân thiết, trên dưới trong cung đều biết thì Tào Tháo làm sao không biết được. Nếu như Tào Tháo lợi dụng Mễ Ứng để giám sát Hoàng thượng thì hậu quả không thể tưởng tượng. Nhưng Phục Hoàng Hậu cũng biết hiện tại không có chứng cớ, chỉ trích Mễ Ứng ngược lại sẽ chọc giận Hoàng thượng, bà ta đành phải hàm ý nhắc nhở mà thôi.
Trên mặt Lưu Hiệp hơi nóng lên, ông ta đã nghe ra được ý của Hoàng hậu, liền cười gượng hai tiếng nói:
- Hoàng hậu yên tâm đi! Trẫm sẽ nắm chắc có chừng mực!
Lúc này, có thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Tuân thị trung cầu kiến Thánh Thượng!
Phục Hoàng Hậu và Lưu Hiệp cũng không khỏi ngẩn người ra, rất ít khi có đại thần đến trong cung yết kiến, sao Tuân Úc lại đến vậy? Phục Hoàng Hậu vội vàng nói:
- Vậy thần thiếp xin cáo lui!
Lưu Hiệp gật đầu:
- Hoàng hậu đi đi, buổi tối chúng ta sẽ thảo luận cụ thể hơn!
Phục Hoàng Hậu đi rồi, Lưu Hiệp ngồi lại vị trí của mình, ra lệnh:
- Truyền Tuân thị trung vào yết kiến!
- Thánh thượng có chỉ, truyền Tuân thị trung vào cầu kiến!
Thị về cao giọng truyền ý chỉ, không bao lâu, Tuân Úc mặc áo bào tím, đội mũ quan vội vàng đi vào ngự thư phòng. Tuân Úc đã chuyển từ phò trợ Tào Tháo thành đại thần triều đình, quan phủ thị trung, xếp tam công. Tuân Úc là quan thanh liêm, chính trực, rất được triều đình ca ngợi.
Càng quan trọng hơn đó là Tuân Úc là phái bảo vệ Hoàng thượng, trung thành với Hán thất, Tào Tháo phong là Ngụy công. Lúc nhận được Cửu Tích thì Tuân Úc cực lực phản đối, ông ta cho rằng Tào Tháo đã vượt quá đạo lý nhân thần. Người nhận được Cửu Tích trước Tào Tháo chỉ có Vương Mãng, Tào Tháo so sánh với vương Mãng, điều này làm cho Tuân Úc cảm thấy đau lòng.
Tuân Úc quỳ xuống dập đầu:
- Thần Tuân Úc tham kiến Ngô hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Tuân ái khanh miễn lễ, bình thân!
- Tạ ơn bệ hạ!
Tuân Úc ngồi thẳng người lên, sở dĩ hôm nay ông ta đến yết kiến Lưu Hiệp là vì gần đây trong triều đình có tin đồn. Thánh thượng muốn mượn chuyện Lưu Cảnh bắc chinh lần này làm chiếu chỉ, hạ chỉ cướp tước vị của Lưu Cảnh. Nếu như Thánh thượng làm như vậy thì chưa chắc Thừa tướng sẽ phản đối, mà có thể sẽ thành sự thật.
Nhưng trong lòng Tuân Úc lại vô cùng lo lắng. Ông ta biết Thánh thượng làm như vậy thật ra là xuất phát từ tư lợi, cảm thấy Lưu Cảnh sẽ uy hiếp đến ngai vàng của mình. Nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ làm tổn hại đến uy tín trong sĩ tộc của Thánh thượng, ngược lại sẽ càng làm yếu thêm sức ảnh hưởng của Hán thất đang ngày càng suy yếu.
Đây là hậu quả mà Tuân Úc không muốn nhìn thấy, Thánh thượng tất nhiên không biết sức ảnh hưởng của Lưu Cảnh trong các sĩ tộc phương bắc. Hiện nay, đến Thừa tướng cũng không dám xem thường hủy bỏ tước vị của Lưu Cảnh, nếu Thánh thượng muốn làm như vậy thì Thừa tướng tất nhiên sẽ cầu còn không được.
Tuân Úc cân nhắc nhiều lần cuối cùng đứng ngồi không yên. Ông ta thà rằng mạo hiểm bị Tào Tháo bất mãn, cũng vẫn muốn khuyên Thánh thượng hãy nhìn rõ tình thế, đừng làm ra những việc ngu xuẩn.
- Gần đây thần nghe được một tin đồn, nói Thánh thượng chuẩn bị hạ chỉ tước tước vị Kinh Châu Mục của Lưu Cảnh, không biết chuyện này có phải chỉ là tin đồn không?
Lưu Hiệp thấy Tuân Úc nói đến Lưu Cảnh, trong lòng có chút không vui, lạnh lùng nói:
- Lưu Cảnh chưa phụng ý chỉ, tự tiện xuất binh Ba Thục. Đây vốn là tội lớn nhưng hắn ta lấy cớ vì Ích Châu nội loạn, xuất binh ổn định lại thế cục Ích Châu, đây cũng coi như không có gì. Nhưng hắn ta bắc chinh Quan Trung lại là một chuyện khác? Quan Trung là địa thế hưng thịnh của vương triều Đại Hán ta, hắn tự tiện chiếm là có ý gì? Nếu như hắn không giải thích rõ ràng thì trẫm phải nghiêm trị hắn.