Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 567: Bất ngờ tập kích đường thủy




Trương Nhậm thấy trong lều trại quân Tào hỗn loạn, y biết cơ hội đến rồi, lập tức hạ lệnh tiến công:

- Tiến công!

Tiếng trống tiến công vang lên ầm ầm, ba nghìn quân Hán xông ra một loạt tiếng kêu, tiến về quân trại cách hơn hai trăm bước, chốc lát vượt vào trăm bước, cung nỏ thủ hai ngàn quân Hán đồng thời bắn tên, tên dày đặc như trận bão bắn về phía quân trại.

Tuy rằng quân trại quân Tào cũng kịp thời bắn lại, nhưng mũi tên của đối phương dày đặc đã áp chế quân coi giữ không ngóc đầu lên được đều bị trúng tên, ở phía sau binh lính cung nỏ quân Hán là một ngàn trường mâu quân mãnh liệt xông lên, khi bọn họ trúng tên có một cây chùy công thành lớn, mười mấy tên binh lính ôm chùy đánh tới cửa thành.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, chùy công thành đánh cửa chính quân trại, toàn bộ tường đều đung đưa kịch liệt:

- Chạy mau! Quân Hán đã xông vào rồi.

Hơn năm mươi binh lính nội ứng lớn tiếng hô to, có người dẫn đầu vứt bỏ khôi giáp chạy, đã có người dẫn đầu rồi, bọn lính sợ tới mức bỏ lại cung tiễn phòng ngự, đều bỏ chạy về phía sau, lúc này đã không cần chùy công thành va chạm lần thứ hai, binh lính nội ứng mở cửa trại, cửa trại mở rộng, ba nghìn quân Hán reo hò xông vào quân trại.

Trong hai ngày liên tiếp quân Hán chiếm được Lịch Thành và quân trại Bạch Long ải, sĩ khí đại chấn, Triệu Vân lập tức xua quân Bắc thượng, giữa trưa ngày kế tiếp, một vạn quân Hán đã tới bờ nam Dạng Thủy, nơi này cách Kỳ Sơn có hai mươi dặm, có thể nhìn thấy rõ doanh trại Hắc Tùng của quân Tào

Trại Hắc Tùng là cửa ải phòng ngự cuối cùng của quân Tào, cũng là một trong ba trại lớn quân Tào bố trí ở Kỳ Sơn, có năm ngàn quân đội, do đại tướng Vu Cấm thống soái.

Vì trại Hắc Tùng nằm ở bên trên Hắc Tùng lĩnh nên được gọi như vậy, đây là một sơn lĩnh cao hơn ba mươi trượng, nằm ở bờ bắc phía tây Hán thủy, dưới sơn lĩnh là đường phải đi qua Kỳ Sơn, trên núi khắp nơi là cây Hắc Tùng, nhưng lúc này mấy ngàn cây tùng đã bị chặt hầu như không còn, dựng lên một doanh trại dài chừng năm sáu dặm.

Trại Hắc Tùng là doanh trại kết cấu bản tường, chính là phía trước dùng gỗ và đá lớn đáp thành cái khung, sau đó ở trên kệ dùng bùn đất để đầm, loại doanh trại đắp bằng tường này tuy rằng không chắc chắn như tường thành, nhưng là phòng ngự vô cùng hiệu quả.

Trên Hắc Tùng lĩnh có hai nguồn nước suối, nguồn nước sung túc, hơn nữa trong doanh trại có đầy đủ lương thực, năm ngàn người thủ vững mấy tháng không có vấn đề gì, sau khi Vu Cấm từ Bạch Long ải trở về, một lần nữa tăng mạnh phòng ngự, cũng hấp thụ giáo huấn của Lịch Thành bị đại hỏa công phá đã đem dỡ bỏ hết toàn bộ lều trại và đồ xây dựng bằng gỗ dễ dàng châm lửa.

Trên sơn lĩnh, Vu Cấm dừng ngoài ở Dạng Thủy vài dặm, trong lòng cân nhắc ứng đối trận chiến dịch này, sau khi y trở lại trại đã nhận được tin tức Tào Tháo dẫn viện quân đến Lũng Tây, tin này khiến y nhẹ nhàng thở ra, nhưng nếu y thảm bại trở về, Tào Tháo sẽ không tha cho y

Lúc này, y có rất nhiều cảm xúc, vừa quay đầu lại, chỉ thấy phó tướng Vương Bình chậm rãi đi đến bên cạnh mình, Vương Bình là thuộc cấp của Trương Liêu, đảm nhiệm chức quan phó Giáo Úy, Trương Liêu bị điều đi trấn thủ Nam Dương, quân đội của y liền giao cho Tào Chương, Vương Bình cũng bởi vậy mà được bổ nhiệm làm phó tướng của Vu Cấm.

Vu Cấm nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Vương Tướng quân, quân Hán lực lượng lớn, chúng ta ứng đối thế nào?

Vương Bình biết Vu Cấm u sầu, khẽ cười nói:

- Tướng quân không cần quá lo lắng, ta cảm thấy một trận chiến này chỉ cần thua có cơ sở, thì dù có bại, chúng ta vẫn có thể khai báo với Thừa tướng.

- Chỉ giáo cho?

Vu Cấm không hiểu nhìn y.

- Ý của ta là nói, nếu tướng quân bị đại quân Lưu Cảnh đánh bại, Thừa tướng tuyệt sẽ không trách cứ tướng quân, cái này gọi là thua có cơ sở.

Vu Cấm có chút hiểu được:

- Ngươi nói thua có cơ sở, chính là chỉ không thể thua quân tiên phong của Triệu Vân, đúng không?

Vương Bình cười gật gật đầu:

- Đúng là như thế!

Trong lòng của Vu Cấm thông suốt, quả thật như thế, nếu như mình có thể chống cự khi đại quân Lưu Cảnh bắc chinh, vậy Thừa tướng còn cần tập trung hai mươi vạn đại quân ở Quan Trung đối chiến với Lưu Cảnh không?

Y cười nói:

- Cho dù Triệu Vân là tiên phong cũng không dễ dàng đối phó!

Vương Bình đề nghị:

- Kỳ thật chúng ta có thể ở bờ bắc Dạng Thủy thành lập một tuyến phòng ngự, ngăn cản quân Hán ở phía nam Dạng Thủy, cho dù cuối cùng không ngăn được, cũng có thể đả kích khí thế của quân địch.

Vu Cấm nhìn địa hình, quả thật có thể thành lập một tuyến phòng ngự, y khẽ gật đầu:

- Nếu dùng phục kích mà nói..., có lẽ hiệu quả rất tốt!

- Ý của ty chức chính là như vậy!

.....

Dạng Thủy cũng là nơi thượng du nhất trên sông Gia Lăng, sau khi Dạng Thủy chảy vào Hán Trung thì gọi là Tây Hán Thủy, một đường xuôi nam, cuối cùng ở Giang Châu đổ vào Trường Giang, ở vùng Kỳ Sơn Dạng Thủy vẫn chỉ là một con sông bậc trung, chiều rộng chỉ có năm trượng, tuy nhiên dòng nước chảy xiết, nước sâu chừng bảy thước, dù người hơi thấp cũng không quá đầu.

Quân tiên phong của Triệu Vân tạm thời trú đóng ở bờ nam Dạng Thủy, Triệu Vân ở trên bờ sông đánh giá địa hình xung quanh, vùng này địa thế trống trải, là một thung lũng nhỏ, bốn phía đều là dãy núi nhấp nhô, một sơn lĩnh dài mảnh vắt ngang qua thung lũng, đây là Hắc Tùng lĩnh, quân Hán có thể thấy rõ doanh trại quân Tào trên Hắc Tùng lĩnh và sơn lĩnh ngoài vài dặm.

Lúc này, mấy tên lính dùng gậy trúc thử nước sâu, bẩm báo với Triệu Vân:

- Khởi bẩm tướng quân, nước sâu sáu thước, có thể trực tiếp thành lập cầu nổi.

Triệu Vân gật gật đầu, lập tức hạ lệnh:

- Lính công sự xây cầu!

Xây dựng cầu nổi khá đơn giản, bình thường chỉ cần để thuyền cùng một chỗ, sau đó trải ván gỗ lên là được, nếu như không có thuyền, thì cần tạo bè gỗ trước, dùng ba tầng bè gỗ tạo thành cầu nổi, bởi vì dòng nước chảy xiết, còn cần hạ cọc ở trong nước.

Năm trăm lính công sự nhanh chóng hành động, chặt cây tạo bè, xuống nước đóng cọc, một lúc lâu sau, nửa cầu nổi đã xuất hiện, trong nước có hơn hai trăm lính công sự đang bận rộn.

Đúng lúc này, bờ bên kia bỗng truyền đến một tiếng mõ vang, một mũi tên từ bờ bên kia bắn đến, bắn vào quân hầu đang chỉ huy dựng cầu nổi.

Ngay sau đó hơn ngàn mũi tên dày đặc phóng tới, trận tiễn rất có kết cấu, bắn binh lính trên bờ trước, lại bắn binh lính trong nước, binh lính trong nước và trên bờ không kịp đề phòng, đều trúng tên, sau hai đợt tên, hơn hai trăm lính công sự trong nước liền chết hơn nửa, máu loãng nhuộm hồng cả con sông, thi thể binh lính bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, trên mặt sông trôi nổi đầy thi thể binh lính.

Trên bờ cũng có mấy trăm người trúng tiễn, ngã quỵ một loạt, tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảnh.

Triệu Vân chấn động, liên thanh ra lệnh:

- Mau chóng rút lui!

Bọn lính đều ào ào thoái lui, khi rút lui đến ngoài tầm bắn, lúc này bọn họ mới chú ý tới, cách bờ bên kia hơn mười có một tường thành đá, bị lùm cây che đậy kín, rất khó phát hiện, tường đá dài chừng một dặm, cao sáu thước, tên dày đặc từ sau lưng tường đá phóng tới, thì ra là cung nỏ thủ của quân Tào mai phục ở đây.

Lúc này, Vương Bình suất lĩnh mấy trăm binh lính quân Tào từ phía sau tường đá lao ra, dưới sự yểm hộ của cung tiễn chạy vội tới bờ sông, bọn họ cùng lúc bắn loạn tiễn, bắn chết toàn bộ mười mấy tên lính công sự quân Hán, mười mấy tên binh lính quân Tào lại nhảy xuống sông vung búa chém cầu nổi.

Chốc lát cầu nổi tản ra, bị dòng chảy xiết cuốn đi, rất nhanh liền biến mất không còn thấy tăm hơi, Vương Bình ra lệnh một tiếng, binh lính quân Tào lại chạy trở về phòng ngự sau tường đá.

Triệu Vân nhìn binh lính bị thương kêu đau đớn, trong lòng của y hận lớn, y phá được Lịch Thành và Bạch Long ải chỉ bị thương hơn hai mươi người, chưa chết người nào, không ngờ ở trong này bị mai phục có mấy trăm binh lính trúng tên, bỏ mình hai ba trăm người, hơn nữa đều là lính công sự, khiến y thua một cú đau

Triệu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Rốt cuộc là người nào? Sao lại mai phục bí ẩn như thế.

Đại tướng bờ bên kia bắt được quân thám báo chưa qua sông, đánh lén quân Hán thành công, khiến Triệu Vân vừa ảo não, vừa phẫn hận:

- Không chém người này thành trăm ngàn mảnh không hả nỗi hận của ta!

Lúc này Ngụy Diên tiến lên xin lệnh nói:

- Ty chức nguyện suất quân đi qua phía đông sông, vòng qua quân địch để tiến công!

Triệu Vân nhìn mặt đông, mặt đông là một rừng cây, dọc theo Dạng Thủy kéo dài hơn mười dặm, bờ bên kia cũng là rừng cây, y trầm ngâm một chút hỏi:

- Vậy ngươi qua sông thế nào?

- Bơi qua, nước sông không rộng, hẳn là dễ dàng qua, bờ bên kia đều là cung binh, ta chỉ mang hai ngàn trường mâu binh là phá được bọn họ.

Triệu Vân gật đầu nói:

- Nhưng nước sông rất chảy xiết, mang nhiều thừng dài, nhớ kỹ, phải nhanh chóng qua sông.

- Tuân lệnh!

Ngụy Diên thấy Triệu Vân đáp ứng, mừng rỡ trong lòng, lập tức suất lĩnh hai ngàn trường mâu quân chạy đi hướng đông.

Vương Bình ở sau một tảng đá lớn nhìn chăm chú vào động tĩnh quân địch ở bờ bên kia, lúc này, y chợt phát hiện quân Hán có dấu hiệu điều động hướng đông, y lập tức nhìn hướng đông, phía đông là một khu rừng rậm rạp, phân bố dọc hai bên bờ sông, tất nhiên là quân Hán muốn qua sông ở rừng rậm phía đông, sau đó từ bên cạnh tập kích mình.

Nghĩ vậy, Vương Bình vẫy tay một cái, một gã Nha tướng chạy vội lên, Vương Bình dặn y vài câu, Nha tướng gật đầu:

- Xin tướng quân yên tâm, ta sẽ chống cự hết sức!

Lúc này Vương Bình mới suất lĩnh năm trăm cung nỏ quân vượt qua một rừng cây, chạy đi hướng đông.

Ngụy Diên dẫn hai ngàn trường mâu binh vào rừng cây, bọn họ vẫn tiến quân đến ba dặm mới bắt đầu qua sông, nơi này cũng giống phía dưới, tuy rằng lòng sông không rộng, nhưng nước chảy xiết.

Bọn lính đều cởi khôi giáp, đem khôi giáp và trường mâu ở trên đỉnh đầu, vài tên binh lính có kỹ năng bơi tốt tới bờ bên kia trước, lôi ra mấy dây thừng dài, cứ như vậy, bọn lính liền có thể bám dây thừng qua sông, đối với binh lính kỹ năng bơi kém rất có lợi.

Từng nhóm binh lính bắt đầu nhanh chóng qua sông, nhưng lúc này, trong rừng cây bờ bên kia bỗng nhiên xuất hiện đại đội cung binh quân Tào, chừng hơn năm trăm người, quân Hán bị bất ngờ không kịp phản ứng trước thế công kích của quân Hán.

Tên như vũ bão, bắn về phía hơn trăm quân Hán đã lên bờ, phần lớn bọn lính không mặc khôi giáp, bị một trận mưa tên bắn không kịp phòng ngự lập tức bị ngã xuống, binh lính phía sau thấy tình thế không ổn, đều nhảy xuống nước bơi về bờ bên kia, quân Hán trong nước cũng đều quay đầu lại.

Ngụy Diên giận dữ, y giục ngựa nhảy xuống nước, một tay chấp lá chắn, một tay cầm đại đao, thúc giục chiến mã đi đến bờ bên kia, mấy trăm binh lính tinh nhuệ phía sau cũng noi theo Ngụy Diên, tay cầm tấm chắn và trường mâu, nhảy xuống sông chậm rãi đi đến bờ bên kia.

Chiến mã của Ngụy Diên nhảy lên bờ, Vương Bình sớm đang đợi sẵn, y hét lớn một tiếng, phóng ngựa chạy gấp, vung đao bổ tới trước mặt Ngụy Diên, Ngụy Diên bỏ tấm chắn, nâng đao đón đỡ, chiến mã lần lượt thay đổi, hai người ác chiến ở một chỗ.

----------oOo----------