Thành Nam Trịnh bị Triệu Vân chiếm lĩnh đã hai ngày, trong cuộc chiến vào thành, quân Hán Trung bị giết hơn một ngàn người, binh lính còn lại toàn bộ đầu hàng. Trong hai ngày, Triệu Vân luôn bận rộn chỉnh biên hàng tốt, bố trí phòng ngự. Pháp Chính thì phụ trách tiếp quản kho phủ, sửa sang lại sổ sách. Quan viên Nam Trịnh trốn thì đã trốn, chạy thì đã chạy, ngay cả Dương Tùng cũng trốn ở trong phủ của mình, một bước không ra.
Lúc này Triệu Vân cũng không cố tiến hành thanh trừng đối với quan viên cũ, y biết rằng đại quân Trương Lỗ sắp ập tới, y nhất định phải bố trí phòng ngự xong trước khi quân Hán Trung giết về, cũng may trong kho quân Nam Trịnh có lượng lớn binh khí quân giới, có năm vạn cây cung nỏ, còn có hơn hai triệu mũi tên, đủ để cho bọn họ bảo vệ thành trì.
Sáng sớm, Triệu Vân thị sát ở đầu thành giống bình thường. Y mang đến bảy ngàn binh lính, trừ một ngàn người tuần tra bên trong ngoài thành, còn lại sáu ngàn người toàn bộ dùng để phòng ngự thành trì.
Trên đầu thành là một mảnh bận rộn, bọn lính đang vận chuyển tên, binh khí và cây lăn đều được mang lên đầu thành, mặt khác còn có nỏ sàn, máy bắn đá và thạch pháo... vũ khí phòng ngự hạng nặng, đều nhất nhất an trí đúng chỗ.
Vài tên Nha tướng cùng theo Triệu Vân tuần tra đầu thành, một gã Nha tướng cười nói:
- Tòa thành trì này không hổ được xưng là thành “Phòng thủ kiên cố”, mặc dù không cao lớn như Thành Đô, nhưng độ chắc chắn thì thành Hán Trung là thứ nhất Ba Thục, tường thành đều dùng tảng đá dài để xây, hai tầng trong ngoài đặc biêt chắc chắn.
Triệu Vân vỗ vỗ lỗ châu mai cười nói:
- Quả thật rất chắc chắn, tuy nhiên các vị yên tâm tâm, ta phỏng chừng sẽ không có việc chiến đánh công thành!
Mọi người khó hiểu, đều hỏi:
- Tướng quân, sao lại như vậy?
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, bọn họ làm sao có thể an tâm công thành?
Tất cả mọi người mỉm cười, lại quên mất quân đội của Ngô Ý, đúng lúc này, vài tên thám báo từ phía tây chạy gấp tới, Triệu Vân cảm giác thấy điều gì tới rồi, lập tức nhô đầu ra lỗ châu mai lớn tiếng hỏi:
- Có tình hình gì không?
Vài tên thám báo ghìm chặt chiến mã, hướng đầu thành hô:
- Khởi bẩm tướng quân, quân chủ lực Hán Trung đang ở bên cạnh đánh tới, ước hơn ba vạn người, đã cách không đến ba mươi dặm.
Tin tức Triệu Vân chờ đợi rốt cuộc đã tới, y trầm tư một lát, hạ lệnh:
- Mở ra cửa thành phía Tây, toàn quân chuẩn bị tác chiến!
Mọi người kinh ngạc, đều chẳng biết tại sao phải mở ra cửa thành phía Tây, lúc này cửa thành chậm rãi mở ra, cầu treo buông, sáu ngàn tướng sĩ đều đi lên đầu thành, giương cung đáp nỏ, trận địa sẵn sàng đón quân địch
Xa xa bụi đất tung bay, một đường xám xịt đang nhanh chóng từ phương tây thành Nam Trịnh tiến tới, đúng là ba vạn quân chủ lực Hán Trung từ Định Quân sơn gấp trở về, Trương Lỗ lòng nóng như lửa đốt, phóng ngựa ở phía trước nhất chạy vội.
Ở phía sau gã là nhóm lớn kỵ binh đi theo, bao gồm mười mấy tên đại tướng và gần ngàn kỵ binh, bọn họ lo lắng giống như Trương Lỗ, gia quyến đều đã rơi vào trong tay quân Kinh Châu, cùng với nói bọn họ là đến công thành tác chiến, không bằng bọn họ càng muốn biết tin tức gia quyến.
Quân đội che trời phủ đất giết đến ngoài thành trì hai dặm, dần dần ngừng lại, một gã kỵ binh chạy trở về bẩm báo:
- Đại tướng quân, ngoài thành chỉ có một mình Triệu Vân, cửa thành mở rộng, không nhìn thấy binh lính trên thành.
Trong lòng Trương Lỗ kinh ngạc, gã giục ngựa chạy lên một chỗ bãi đất, nhìn lại chỗ cửa thành, quả nhiên thấy cửa thành mở rộng ra, cầu treo buông, một gã đại tướng ngựa trắng ngân thương một thân một ngựa hoành thương ở cửa thành, trên thành nhìn không thấy một tên binh lính.
Trong lòng Trương Lỗ hồ nghi, gã trầm tư một lát, quay đầu hướng chúng đại tướng nói:
- Vị tướng quân nào nguyện suất quân giết vào thành đây?
Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, đều lộ ra ý sợ hãi, đây chính là Triệu Vân, đi lên khiêu chiến chắc chắn chết không thể nghi ngờ, ba mươi mấy tên đại tướng không có người nào đồng ý ngẩng đầu lĩnh lệnh, Trương Lỗ cả giận nói:
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, ra sức khước từ như thế, còn dùng các ngươi làm gì? Tống Tướng quân, ngươi dẫn theo năm ngàn người giết vào thành cho ta!
Đứng ở phía trước, đại tướng Tống Hoán bất đắc dĩ, đành phải bước ra khỏi hàng ôm quyền nói:
- Ty chức tuân lệnh!
'Đông! Đông! Đông!' tiếng trống trận tiến công gõ vang, đại tướng Tống Hoán suất lĩnh năm nghìn quân đội giống như thủy triều đánh tới hướng cửa thành phía Tây. Trước cửa thành phía Tây, trên mặt Triệu Vân là ý cười lãnh khốc, bật người hoành thương, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào quân địch đang giết lại gần.
“200 bước, 150 bước, 100 bước”
Càng ngày càng gần, nhưng binh lính tiến công bắt đầu thả chậm bước chân rồi, rất nhiều người trong lòng đều tràn đầy khiếp đảm. Khi còn khoảng năm mươi bước, Triệu Vân vẫn bất động như cũ, năm nghìn quân đội rốt cục dừng bước, bọn họ khiếp đảm bất an nhìn chăm chú vào Triệu Vân đơn thương độc mã, mặc kệ tiếng trống như sấm, nhưng không ai dám xông lên trước.
Lúc này trường thương của Triệu Vân chỉ về phía trước, trên đầu thành lập tức tiếng trống vang rền, mấy ngàn binh lính Kinh Châu đồng loạt hiện thân, mở cung bắn tên, mấy ngàn mũi tên như che trời phủ đất bắn về phía năm nghìn quân sĩ binh Hán Trung.
Quân sĩ binh Hán Trung đều trúng tên rồi ngã xuống, mấy trăm người vừa ngã vào trước cửa thành, tiếng kêu thảm thiết vang vọng ngoài thành tây, đột nhiên tập kích tới khiến quân sĩ binh Hán Trung cả kinh quay đầu chạy trốn, trong lúc bối rối, bọn họ giẫm đạp lên nhau, tiếng la khóc, tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi.
Triệu Vân cười lạnh một tiếng, một lần thử nho nhỏ, là nhìn ra được sĩ khí quân Hán Trung đê mê, quân tâm bị vây bởi cảm giác sắp sụp đổ, chi quân đội này đã không phải là đối thủ của bọn họ rồi, y quay đầu ngựa lại, quay trở về bên trong thành.
....
Trương Lỗ giận tím mặt, vung roi vụt xuống hướng Tống Hoán, chửi ầm lên:
- Khốn khiếp, đồ vô dụng, ngươi ăn nói như thế nào với ta?
Tống Hoán cúi đầu, sau một lúc lâu mới giải thích:
- Không phải là thuộc hạ bất lợi, quả thật bọn lính như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, sĩ khí đê mê, đã mất tâm tái chiến.
Trương Lỗ càng thêm phẫn nộ, quát to:
- Mang xuống chém cho ta!
Lúc này, Diêm Phố liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Đại tướng quân, lâm trận chém tướng bất lợi cho quân tâm, nói sau, đây cũng không phải tất cả đều là do Tống Tướng quân sai lầm, tướng quân cần bình tĩnh.
Trương Lỗ cũng ý thức được chính mình thật ngông cuồng nóng nảy rồi, liền khoát tay:
- Đẩy xuống đánh ba mươi quân côn!
Nhóm thân binh đem Tống Hoán đi xuống, Trương Lỗ nhìn thành Nam Trịnh, vẻ sầu lo hiện trên mặt, gã biết rất rõ ràng thành Nam Trịnh chắc chắn khó công, gã cũng không đủ vũ khí công thành, còn có thể đoạt lại thành Nam Trịnh sao?
Đúng lúc này, một gã trinh sát tuần tra chạy như bay mà đến, lớn tiếng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, quân đội Ngô Ý đang đánh tới hướng chúng ta bên này, khoảng cách không đến mười dặm.
Trương Lỗ bỗng quay đầu lại, nhìn về hướng tây nam, ánh mắt lướt qua rừng cây, trong mơ hồ, gã dường như thấy được phương xa bụi đất bay lên, giờ khắc này, Trương Lỗ bỗng nhiên ý thức được, thời điểm quyết định vận mạng gã đã đến.
- Toàn quân chỉnh đội, chuẩn bị nghênh chiến!
Trương Lỗ rút ra kiếm chiến hô to.
Ba vạn quân đội thay đổi phương hướng, bắt đầu quay mặt sang hướng Tây, rất nhanh, đại đội từ mặt nam rừng rậm lách đi qua, xếp thành bốn trận vuông, mỗi một trận vuông gồm năm ngàn người.
Ngô Ý đã đã mang đến toàn bộ quân đội, binh lính khôi giáp lấp lánh, tinh kỳ như mây, cờ chủ quân đi đầu không còn là cờ màu lam của quân Ích Châu, mà là cờ đỏ thẫm của quân Kinh Châu, điều này chứng minh lo lắng của Trương Lỗ đã trở thành sự thật, quân Kinh Châu đã chiếm lĩnh Ích Châu.
Lúc này, người trong quân Trương Lỗ hơi có suy nghĩ một chút đều biết rằng cơ hội bọn họ thủ thắng không lớn, đối phương có hai vạn quân đội, hơn nữa quân đội bên trong thành, binh lực cũng không kém bao nhiêu so với bọn họ, hơn nữa đối phương có lợi thế về sĩ khí và chiếm thành, rõ ràng Kinh Châu đã chiếm cứ thượng phong. Rất nhiều người cũng bắt đầu vì chính mình mà tìm kiếm đường lui.
Ngô Ý giục ngựa lên trước, suất lĩnh quân đội không ngừng tới gần hướng quân Hán Trung, lúc khoảng cách còn có một dặm, y giơ tay lên, đội ngũ ngừng lại. Ngô Ý đánh giá thành trì một chút, y thấy trên cổng thành lại cắm lên hai cán cờ lớn, vừa rồi một cây cờ lớn biến thành ba sào cờ lớn, đây là ám hiệu y và Triệu Vân trước đó đã quy ước, Triệu Vân đang nói cho y biết, bên trong thành cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Ngô Ý lại quay đầu lại nhìn thoáng qua quân đội của mình, y rút chiến đao ra, chỉ ra quân Hán Trung hô to:
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Tiếng trống trận long trời lở đất đột nhiên vang lên, tiếng la của hai vạn binh lính như sấm:
- Giết a!
Tất cả mọi người chạy tràn lên, giống hệt con nước lớn chồm tới, quơ chiến đao và trường mâu đánh tới hướng quân Hán Trung...
Ngay tại trong cửa tây ủng thành, năm nghìn quân sĩ binh Kinh Châu cũng đã xếp thành hàng chỉnh tề, chờ xuất phát. Triệu Vân bật người ở phía trước đội ngũ, nhắm nửa con mắt, lẳng lặng lắng nghe tiếng chiến đấu ngoài thành. Ngoài thành tiếng trống trận ù ù, tiếng kêu rung trời, hai chi quân đội triển khai chiến đấu kịch liệt, lúc này, trên đầu thành có binh lính hô:
- Khởi bẩm tướng quân, hai chi quân đội đã hỗn chiến ở một chỗ.
Triệu Vân gật gật đầu, quay đầu hướng bọn lính hô lớn:
- Các vị huynh đệ, phá địch liền vào hôm nay, theo ta giết đi ra khỏi thành!
Cửa thành ầm ầm mở ra, cầu treo buông, Triệu Vân lớn tiếng hô to:
- Giết ra khỏi thành!
Trường thương của y chúc xuống, phóng ngựa theo hướng ngoài thành, năm nghìn binh lính đi theo y đã chạy ra cửa thành phía Tây, ngoài thành bụi đất tung bay, tinh kỳ hỗn tạp, tiếng trống, tiếng kêu vang vọng một vùng trời. Mấy vạn quân đội đang kịch liệt ác chiến ở một chỗ, sĩ khí quân Kinh Châu đại chấn, đi theo chủ tướng Triệu Vân đánh tới phía sau lưng quân Hán Trung.
.......
Một trận chiến này, quân Hán Trung hai mặt thụ địch, sĩ khí đê mê, giữ vững không đến nửa canh giờ liền toàn bộ tuyến sụp đổ, bọn lính tranh nhau chạy trối chết, càng nhiều binh lính đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Gia quyến tướng sĩ quân Hán Trung phần lớn ở phụ cận thành Nam Trịnh, bọn họ không muốn vứt bỏ người nhà chạy trốn, cũng không nguyện lại bán mạng cho Trương Lỗ, trên toàn bộ chiến trường xuất hiện cảnh tượng đầu hàng đồ sộ, hơn hai vạn binh lính vứt bỏ binh khí, cởi khôi giáp, quỳ trên mặt đất giơ cao tay.
Trương Lỗ thấy bại cục đã định, suất lĩnh mấy ngàn binh lính thân vệ hoảng sợ chạy trốn theo hướng đông, Triệu Vân và Ngô Ý chia binh làm hai đường, theo đuổi không bỏ. Cuối cùng Trương Lỗ chỉ đem không tới ngàn người trốn thoát đuổi giết, hoảng sợ bỏ chạy theo hướng quận Ngụy Hưng.
Ba vạn Hán Trung bị chém giết hơn bốn ngàn người, còn lại hơn hai vạn bốn ngàn người toàn bộ đều đầu hàng, điều này ý nghĩa căn cơ của Trương Lỗ từ Hán Trung bị nhổ triệt để, chỉ còn lại có hơn mười lăm ngàn người ở thành Thượng Dung.
Lưu Cảnh phái Ngô Ý và Triệu Vân đồng thời tiến binh đến Hán Trung, lợi dụng phương thức thông tri bằng bồ câu đưa thư cho Cam Ninh và Ngụy Diên tấn công Thượng Dung, thành Thượng Dung có thể thu quan kết thúc rồi.
Cam Ninh và Ngụy Diên suất lĩnh mười ngàn quân đội thuỷ bộ cùng với mấy trăm chiến thuyền, ở ngoài thành Thượng Dung và quân Hán Trung chiếm cứ thành Thượng Dung giằng co gần hai tháng. Chủ tướng thành Thượng Dung là Mạnh Đạt, phó tướng là Dương Ngang, bọn họ trấn giữ thành trì, phong tỏa thủy lộ, và giằng co với quân Kinh Châu ngoài thành.
Nếu thật sự muốn đoạt lấy thành Thượng Dung, đột phá phong tỏa thủy lộ, đối với quân Kinh Châu mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng thành Thượng Dung chỉ là quân cờ kiềm chế một bước quân Kinh Châu, dọa mà không công, tác động tới đại chiến Ba Thục và Hán Trung.
Cam Ninh và Ngụy Diên luôn luôn chờ đợi mệnh lệnh của Lưu Cảnh, Ngụy Diên suất lĩnh mười ngàn lục quân trú đóng ở thành Dung Nam, mà Cam Ninh thì dẫn năm nghìn thuỷ quân trú đóng ở cửa sông Đổ Thủy, hai chi quân đội hô ứng lẫn nhau.
Trưa hôm nay, mấy thuyền tốc độ từ cửa sông Độ Thủy lái tới, đứng tại trên bến thuyền thành Dung Nam, Cam Ninh nhảy xuống khỏi thuyền tốc độ, bước nhanh đi đến bên trong thành.
- Ngụy Tướng quân, nghe nói Châu Mục có tin tức đến đây?
Nhìn thấy Ngụy Diên, Cam Ninh cấp bách khó nhịn nổi hỏi.
......
----------oOo----------