Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 522: Dùng trí đoạt Vũ Dương




Triệu Vân vốn dĩ là được phái đi công hạ Thượng Dung, nhưng sau đó Lưu Cảnh lại điều y vào Thục, tham gia công đoạt Ba Thục, Triệu Vân không đi theo con đường hành quân của quân chủ lực Kinh Châu, mà dưới sự dẫn đầu của Đặng Chi, mang theo hơn một ngàn người từ phía bắc quận Giang Dương đi xuyên qua, y vốn nghĩ sẽ phối hợp với quân của Hoàng Trung ở huyện Vũ Dương, vừa lúc có thể cứu được Hoàng Trung.

Triệu Vân vắt ngang trường thương, nghiêm giọng hô to:

- Không muốn sống thì hãy nhận lấy cái chết!

Triệu Vân ở quận Nam độc chiến hơn mười vạn đại quân của Tào Tháo, sớm đã truyền khắp thiên hạ, uy danh của y ở Ba Thục cũng cực kỳ vang dội, chúng quân thấy y dũng mãnh như hổ, lại nghe y nói chính là dũng quán thiên hạ (dũng mãnh đứng đầu thiên hạ), đều không khỏi có ý sợ hãi, nhất loạt lui về phía sau.

Lúc này Ngô Ý thấy quân của Hoàng Trung đã nhanh chóng tập kết, y biết rằng cơ hội dạ tập đã mất, liền ra lệnh:

- Rút quân!

Quân Ích Châu nhanh chóng rút lui, binh lực Triệu Vân ít ỏi, cũng không truy đuổi, đợi cho quân Ích Châu hoàn toàn bỏ chạy, mới quay đầu ngựa chạy đến chỗ Hoàng Trung.

Lúc này quân của Hoàng Trung đã dần khôi phục từ trong cơn hỗn loạn, đang nhanh chóng tập kết thành đội, nhưng nhân số chỉ còn lại khoảng bốn ngàn người, không ngờ thiếu đi hơn một nửa, điều này khiến Hoàng Trung vô cùng chán nản, trận chiến này không ngờ không lại thảm bại như thế này.

Nghiêm Nhan bên cạnh an ủi:

- Trận chiến này không lâu, hẳn là không thê thảm như thế, ta nghĩ có rất nhiều binh sỹ đã chạy tán loạn, từ từ thu trở về, ắt sẽ tìm được thôi.

Hoàng Trung thở dài, mặc kệ có thể tìm về bao nhiêu, trận chiến này ông cũng thua quá uất ức, bị tập kích, ông vẫn chưa bao giờ gặp sự tình như vầy.

Lúc này, Triệu Vân giục ngựa tiến lên, chắp tay nói:

- Lão tướng quân có sao không?

Hoàng Trung tiến lên trước trả lễ, lúc này ông mới nhớ đến Triệu Vân không theo họ vào Thục, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Tử Long từ đâu đến đây?

- Ta đang phụng mệnh Châu Mục vào Thục, đi đến phía bắc quận Giang Dương, vốn dĩ muốn hội hợp với Lão tướng quân ở huyện Vũ Dương, không ngờ vừa lúc gặp phải chiến đấu.

Trong lòng Hoàng Trung lại thêm kinh ngạc, ông thở dài một tiếng:

- Đây thật sự là ý trời, ông trời đưa Tử Long đến cứu chúng ta, cũng cứu vãn thanh danh của ta, xin Tử Long nhận một lễ của ta.

Nói xong, Hoàng Trung xoay người xuống ngựa quỳ xuống hành lễ, Triệu Vân vội vàng xuống ngựa nâng ông dậy:

- Lão tướng quân không được làm vậy!

Hoàng Trung thấy y không chịu nhận lễ, trong lòng càng cảm kích hơn, ông vỗ vỗ cánh tay của Triệu Vân, giới thiệu Nghiêm Nhan cho y:

- Vị này chính là Nghiêm tướng quân, vốn là Thái thú Ba Lăng, võ nghệ cao cường, dũng quán tam quân!

Triệu Vân vui vẻ cúi chào:

- Hóa ra Lão tướng quân chính là Nghiêm thái thú hiệu xưng Ba Thục Nam Đao, Triệu Vân kính trọng đã lâu.

Nghiêm Nhan sớm đã nghe uy danh của Triệu Vân, sau khi Lữ Bố chết, thì được xem là thiên hạ đệ nhất tướng, ngay cả Tây Lương Mã Siêu cũng khâm phục Triệu Vân giết ra từ trong trùng vây của mười mấy vạn đại quân Tào Tháo, tự cảm thấy hổ thẹn không bằng, như thế, Nghiêm Nhan y nào dám ngông cuồng trước mặt Triệu Vân mà nói là võ nghệ cao cường.

Lời giới thiệu của Hoàng Trung khiến trong lòng y xấu hổ, nhưng mà Triệu Vân biết thanh danh của y lại khiến y có chút đắc ý, Nghiêm Nhan vội vàng thi lễ nói:

- Uy danh của Triệu tướng quân Nghiêm Nhan sớm đã kính ngưỡng, không ngờ hôm nay lại được Tướng quân cứu giúp, Nghiêm Nhan cảm kích vô cùng.

Hai người khách khí vài câu, Triệu Vân mới hỏi Hoàng Trung:

- Xin hỏi Lão tướng quân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Hoàng Trung thở dài:

- Binh lực chúng ta không đủ, Ngô Ý lại là người giỏi mưu lược, hãy chờ Châu Mục đến rồi lại bàn bạc đối sách!

Triệu Vân gật gật đầu:

- Trước tiên hãy thu thập tàn binh thì quan trọng hơn.

Hoàng Trung cũng có ý này, ông lập tức phái ra hai mươi đội trinh sát, đi bốn phía thu thập bại binh Kinh Châu chạy tán loạn tứ phía, mãi đến lúc trời sắp sáng, có tàn binh lục tục trở về, cuối cùng chỉnh đốn quân đội, khoảng tám ngàn người, cũng có nghĩ là trận chiến này, ông đã tổn thất hai ngàn binh sỹ, còn có không ít lừa ngựa vật tư, tuy rằng không xem là thảm trọng, nhưng cũng khiến Hoàng Trung buồn bực không vui.

Hoàng Trung không dám dừng chân ở huyện Vũ Dương, lập tức dẫn quân xuôi nam, buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ cuối cùng đã đợi được thủy quân chủ lực của Châu Mục đến.

Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh im lặng nghe Hoàng Trung kể lại, Hoàng Trung nói xong, thở dài, lại áy náy nói:

- Ty chức dễ dàng tin lời đầu hàng của quân địch, mất đi sự cảnh giác, để cho quân địch tập kích thành công, xin Châu Mục xử phạt!

Lưu Cảnh lắc lắc đuầ:

- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Lão tướng quân không cần để ở trong lòng.

Lưu Cảnh lại cười nói với Triệu Vân:

- Triệu tướng quân sao lại khéo như thế, vừa lúc đến cứu Hoàng lão tướng quân.

Triệu Vân thả lỏng đôi tay, cười nói:

- Chỉ có thể nói là ý trời, ty chức cũng không có cách nào giải thích.

Mọi người đều cười. Lúc này Nghiêm Nhan lại tiếp lời:

- Khởi bẩm Châu Mục, thành trì thành Vũ Dương cao to kiên cố, Ngô Ý kinh nghiệm phong phú, có trọng quân lương thực đầy đủ, thành trì khó phá, chúng ty chức cũng vô kế khả thi.

Nghiêm Nhan vừa nói xong, Tư Mã Ý bên cạnh mỉm cười, nói:

- Ty chức có một kế, đoạt Vũ Dương như trở bàn tay.

Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, hai người đều mừng rỡ, liền nói:

- Xin quân sư chỉ giáo, chỉ rõ kế sách?

Tư Mã Ý cười, nói nhỏ mấy câu, Hoàng Trung và Nghiêm Nhan liên tục khen hay, đến Lưu Cảnh cũng khẽ gật đầu, Tư Mã Ý danh bất hư truyền, quả nhiên là trong bụng có hàng.

Sáng sớm hôm sau, chiến thuyền chủ lực của quân Kinh Châu tiếp túc trùng trùng điệp điệp bắc thượng, một ngàn năm trong chiến thuyền giong buồm lái về phía bắc, cánh buồm che trời phủ đất, kín cả mặt sông, tạo nên đoàn thuyền thanh thế to lớn đi qua mặt sông ngoài thành Vũ Dương, quân phòng thủ trên thành đều sợ hãi biến sắc, trong mỗi con mắt đều lộ ra vẻ run sợ, chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy đoàn thuyền đồ sộ như thế.

Ngay cả sắc mặt của Ngô Ý cũng đã thay đổi, trong mắt y cực kỳ sầu lo, mặc dù y biết Lưu Cảnh dẫn đại quân tây chinh, lại không ngờ thanh thế to lớn như thế, đoàn thuyền kéo dài trăm dặm, đây phải có bao nhiêu quân? Ba Thục có giữ được không?

Lúc này, Phó tướng Đặng Hiền tiến lên phía trước, nói:

- Tướng quân, hình như có chút không ổn! Quân Kinh Châu không thèm để ý đến huyện Vũ Dương, mà trực tiếp tấn công Thành Đô rồi.

Ngô Ý gật gật đầu, y cũng nhìn ra, đối phương là thuyền, căn bản không cần lo lắng đến việc sẽ bị cắt đứt hậu cần, y phụng mệnh xuôi nam thủ huyện Vũ Dương rõ ràng là thất sách, nếu Thành Đô thất thủ, bọn họ cũng xong đời rồi, mà Thành Đô chỉ có hai vạn quân, e là không thủ được!

Nghĩ vậy, y nói với Đặng Hiền:

- Ta phải lập tức dẫn quân trở về Thành Đô tiếp viện, ngươi và Lãnh tướng quân dẫn bốn ngàn quân bảo vệ thành Vũ Dương, nếu như quân Kinh Châu thất bại rút lui, các ngươi có thể chặn đường bọn chúng.

- Ty chức tuân lệnh!

Ngô Ý lòng nóng như lửa đốt, lại căn dặn Lãnh Bào mấy câu, chỉ huy một vạn năm ngàn quân theo đường bộ hắng hái tiến về Thành Đô.

Ngoài thành Vũ Dương ba mươi dặm, Hoàng Trung và Nghiêm Nhan lại lần nữa đóng đại doanh, nơi này cách nơi bọn họ bị tập kích mấy hôm trước chỉ có ba dặm, là một sơn cốc khá bị mật, bọn họ giấu quân trong sơn cốc, đợi tin tức của thám tử từ huyện Vũ Dương.

Bên trong sơn cốc tương đối rộng rãi, quân của Hoàng Trung đóng mấy trăm túp đại trướng, trong trung quân đại trướng, Hoàng Trung và Nghiêm Nhan đang nghe sự giảng giải của một người dẫn đường.

Người dẫn đường là một vị tiều phu tuổi ngoài sáu mươi, đã đốn củi ở vùng này bốn mươi năm, từng ngọn cỏ gốc cây đều nắm rõ như lòng bàn tay, lão uống một ngụm nước cười nói:

- Vùng núi này có tên là Vũ Sơn, Vũ Dương chính là nhờ nằm ở phía bắc dãy núi này mà có tên ấy, sơn cốc cực kỳ nhiều, tòa sơn cốc chúng ta đang ở có tên là Xạ Điểu cốc, hàng năm vào mùa thu chim chóc trong cốc rất nhiều, giống như Hồ Lô cốc phía trước, đều là tử cốc chỉ có một lối ra.

- Đi qua huyện Vũ Dương, lại có một dãy núi thấp có tên là Bành sơn, thuyền thuyết nói rằng đây là nơi yên nghỉ của Bành Tổ, đi qua hai dãy núi, chính là bình nguyên vô tận.

Những điều này Hoàng Trung đều biết, Nghiêm Nhan đã nói cho ông biết, ông vốn tính kiên trì, lại hỏi:

- Trong Bành sơn có thể giấu bao nhiêu binh, giống như tòa sơn cốc này.

Lão dẫn đường suy nghĩ một hồi, nói:

- Có một sơn cốc, có tên là Tàng Binh cốc, nhưng không có trên quan đạo, cách quan đạo hai dặm, theo một lối nhỏ có thể đi vào, đủ để giấu hơn vạn binh.

Hoàng Trung liền trải tấm bản đồ ra, người dẫn đường tiến lên trước, đã tìm thấy Tàng Binh cốc:

- Chính là ở đây, bên cạnh là một quan đạo bỏ đi, tiểu dân thường đi vào đó đốn củi.

Hoàng Trung gật gật đầu, vị trí này vô cùng tốt, chính là nơi giấu binh mà ông cần, ông lại hỏi:

- Đi đến Tàng Binh cốc có con đường nào khác không, ý ta muốn nói là không cần đi qua thành Vũ Dương.

Người dẫn đường mỉm cười:

- Sao lại không có đường, có thể đi đường nhỏ vòng qua, tiểu dân ít nhất biết ba con đường nhỏ.

Lúc này, một tên binh sỹ vội vàng chạy đến đại trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm Tướng quân, Ngô Ý đã chỉ huy đại quân rời khỏi, thám báo nói, có khoảng một vạn năm ngàn người.

Hoàng Trung và Nghiêm Nhan nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười, quả nhiên không ngoài sợ liệu của Quân sư, Ngô Ý phát hiện đồn trú ở Vũ Dương không có ý nghĩa, đã rút quân về Thành Đô, Nghiêm Nhan cười nói:

- Vậy bước tiếp theo chúng ta phải ra tay.

Thành Vũ Dương vốn là do Lưu Hội làm Chủ tướng, Lãnh Bào làm Phó tướng, nhưng sau khi Lưu Hội bị Hoàng Trung giết chết, thuộc cấp của y đều bị Trương Nhậm đem đi, không giao cho Lãnh Bào, điều này khiến cho Lãnh Bào trong lòng không vui, dựa theo quân quy của Ích Châu, chưởng quản năm ngàn quân có thể thăng làm Giáo úy, nếu như Lãnh Bào tiếp nhận thuộc cấp của Lưu Hội, vậy thuộc cấp của y đã vượt qua năm ngàn người, thăng làm Giáo úy, nhưng Ngô Ý lại không cho y cơ hội này.

Sau khi Ngô Ý dẫn quân rút về phía bắc, Lãnh Bào mới hiểu được dụng ý của Ngô Ý, Ngô Ý lệnh cho thuộc cấp Đặng Hiền của y làm Chủ tướng, mà Lãnh Bào y vẫn làm Phó tướng như cũ, bởi vì Đặng Hiền là Giáo úy, cao hơn y một cấp, cho nên y chỉ có thể nghe lệnh của Đặng Hiền.

Lệnh này trong lòng Lãnh Bào vô cùng bất mãn, nhưng y lại không dám biểu lộ sự bất mãn ra ngoài, liền không quan tâm đến quân vụ nữa, tiện tay vứt cho Đặng Hiền xử lý.

Sau khi Ngô Ý dẫn quân bắc thượng, hoàng hôn ngày hôm sau, Lãnh Bào lại vội vàng đi lên tường thành, Đặng Hiền đang tuần tra trên đầu thành, nghe nói Lãnh Bào có quân tình khẩn cấp tìm mình, trong lòng y có chút kỳ quái, sao người này lại biết đến đây rồi ư?

Đặng Hiền liền sai người mời Lãnh Bào đến, ôn hòa nói:

- Lãnh tướng quân có chuyện gì không?

Lãnh Bào ôm quyền cười nói:

- Vừa rồi ta nghe nói trinh sát phát hiện một đội quân nhu Kinh Châu bắc thượng, có việc này không?

Đặng Hiền gật gật đầu:

- Quả thật có việc này, khoảng hơn ngàn người, dẫn theo hai ngàn chiếc xe bò bắc thượng, đi theo con đường khác, không đi qua chỗ chúng ta.

- Xe bò đi chậm, ắt sẽ không đi xa, Đặng tướng quân chẳng lẽ không muốn chặn đoàn xe bò này sao?

Đặng Hiền nhướng mày nói:

- Ngô tướng quân lệnh cho chúng ta cố thủ thành trì, ta cũng không muốn gây nhiều chuyện, ta khuyên Lãnh tướng quân không nên nghĩ lung tung.

Lãnh Bào như chạm vào đinh, phẫn nộ nói:

- Món hời đưa tới cửa mà còn không cần, thật là muốn coi mình là kẻ hơn người mà.

- Ngươi nói cái gì?

Đặng Hiền căm tức nhìn y nói.

- Không có gì!

Lãnh Bào xoay người đi, nhìn y đi thật xa, Đặng Hiền hừ thật mạnh một tiếng, lẩm bẩm:

- Cho dù chết một trăm Lưu Hội, cũng không đến phiên ngươi!

Không lâu sau, có binh sỹ chạy đến gấp gáp bẩm báo:

- Khởi bẩm Đặng tướng quân, Lãnh tướng quân tự tiện mở cửa thành đông, chỉ huy quân bản bộ ra khỏi thành rồi.

Đặng Hiền giận tím mặt, chửi ầm lên:

- Lãnh Bào, ta phải giết ngươi!