Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 470: Gặp lại ở chùa Cam Lộ (thượng)




Theo ngày lành tới gần, trong cung Cam Lộ đã bố trí thành một bầu không khí vui mừng, trong cung ngoài cung giăng đèn kết hoa, trên cửa chính dán chữ “Hỷ”, đám thị nữ đều đã đổi quần áo mới, người người vui vẻ, bận tối tăm mặt mũi, sắp xếp đồ cưới của Thượng Hương Công chúa.

Không chỉ có Cam Lộ Cung, mà toàn bộ Giang Đông đều đang đàm luận việc Thượng Hương Công chúa xuất giá, bóng ma của việc Sài Tang thảm bại và nội bộ phân liệt lúc này đều bị bầu không khí vui mừng của hôn nhân hòa tan, lúc này, Lưu Cảnh thành nhân vật sốt dẻo nhất Giang Đông, từng nhà đều đang đàm luận về vị con rể Giang Đông này.

Bản tính mọi người phần lớn là thiện lương, tâm nguyện phần lớn là tốt đẹp, rất nhiều người đã từng thấy tận mắt Lưu Cảnh, đứng đầu Kinh Châu, gia tư hào phú, lại tuổi trẻ oai hùng, thân hình cao lớn, những ưu điểm này càng tô đậm cho cuộc hôn nhân, khiến người Giang Đông cảm thấy, cuộc hôn nhân này là trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp.

Hơn nữa, nghĩ đến Thượng Hương Công chúa sắp rời khỏi Giang Đông, rất nhiều người đều cảm thấy không nỡ, hoàn toàn quên lúc trước bọn họ ước gì Thượng Hương Công chúa mau mau xuất giá, gả đi càng xa càng tốt, nhưng sắp phải đi rồi, mọi người mới phát hiện, Công chúa điêu ngoa trong quá khứ thật ra đáng yêu biết bao.

Buổi trưa hôm nay, ngoài thành Kinh Khẩu truyền tới một tin tức quan trọng, đội thuyền đón dâu Kinh Châu đã đến trên sông Kinh Khẩu.

Tin tức này khiến nhiệt tình của dân chúng Kinh Khẩu được đốt cháy triệt để, gần một trăm ngàn người đổ ra tới bờ sông ngoài thành, đều muốn tận mắt thấy cảnh đón dâu rầm rộ chưa từng có này.

Trên mặt sông, một trăm chiến thuyền xếp thành một hàng, khí thế đồ sộ, ai cũng không nghĩ ra, trong những thuyền quân này có dấu sáu ngàn binh lính tinh nhuệ nhất Kinh Châu, thậm chí còn có năm trăm kỵ binh, tuy trên cột buồm đều treo lụa hồng, toàn một vẻ vui mừng, hoàn toàn che dấu sát khí trên chiến thuyền.

Lúc này, trong thuyền lớn có mười mấy chiếc thuyền con chạy nhanh ra, trên thuyền nhỏ đứng đầy binh lính, thân hình mỗi người đều cao lớn, mặc trường bào, đầu đội mũ quan cao, trong tay mỗi người bưng một cái mâm lớn màu đen, trong mâm là hơn ba mươi loại sính lễ, có huyền, huân, ngọc bích, gấm vóc, dê, nhạn, rượu, gạo v…v, mấy tên lính còn dắt năm con tuấn mã, mặt trên sính lễ đều dán lụa đỏ, trên lụa viết sáu lễ văn.

Đây kỳ thật chỉ là lễ Cát Tường, trước đó, Kinh Châu đã phái thuyền đưa sính lễ chính thức tới, bao gồm ngàn lượng hoàng kim, năm nghìn thất tơ lụa và hai trăm thất ngựa thượng đẳng, đây là sính lễ của vợ chư hầu, tuy rằng Tôn Thượng Hương cũng không phải chính thê, nhưng Kinh Châu vẫn lấy lễ của chính thê, cho Giang Đông đủ mặt mũi.

Trên thuyền nhỏ thứ nhất, Triệu Vân đang đội mũ bạc, mặc giáp mềm, ánh mắt cảnh giác chăm chú nhìn tình hình trên bờ biển, con người y cẩn thận, nhất định phải liên hệ với thân binh thị vệ trưởng Lý Thanh tới trước vài ngày, mới có thể để Lưu Cảnh ngồi thuyền cập bờ.

Trên bến tàu, Mưu Nhân, Kiều Huyền và sứ thần đưa hôn Lã Phạm đã chờ lâu ngày, khi thuyền nhỏ của Triệu Vân cập bờ, hai người tiếp đón, Triệu Vân tươi cười đầy mặt chắp tay nói:

- Để hai vị sứ quân đợi lâu, Châu Mục nhà ta đang tắm thay đổi trang phục, sợ trên bờ chờ sốt ruột, cho nên lệnh cho Triệu Vân tới trước đưa sính lễ.

Nói xong, y quay đầu lại vung tay lên:

- Mang tới!

Cổ nhạc nổi lên, hai đội binh lính nối đuôi nhau mà lên, bưng mâm sơn, trong mâm đựng đầy các loại sính lễ, Kiều Huyền vuốt râu cười nói:

- Ngày đại hỉ, mang đến thịnh lễ, đủ thấy thành ý của Kinh Châu, chỉ là lão phu nhân nhà ta muốn nhanh gặp con rể, không biết Lưu Châu Mục bao lâu mới xong?

Triệu Vân khẽ mỉm cười nói:

- Việc lớn của đời người, tự nhiên phải đủ lễ nghi, nếu vì gặp lão phu nhân, mà vội vội vàng vàng, sẽ có vẻ không có thành ý, cũng sẽ rất vô lễ, ngược lại sẽ khiến lão phu nhân không vui, cho nên xin hai vị sứ quân chờ một chút.

Lã Phạm ha hả cười:

- Triệu tướng quân nói rất có đạo lý, chúng ta liền đợi một lát.

Lúc này, Lý Thanh xuất hiện bên cạnh, y bước nhanh đi lên trước, nói với Triệu Vân vài câu bên tai, xung quanh không có gì dị thường, Triệu Vân hiểu ý, liền cười nói đối với Kiều Huyền và Lã Phạm:

- Ta đi thúc giục Châu Mục một chút.

Kiều Huyền và Lã Phạm cũng biết Triệu Vân là vì an toàn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành cười gượng, mệnh lệnh cho nhạc công chuẩn bị, Triệu Vân trở về, không bao lâu, Lưu Cảnh ngồi thuyền chậm rãi chạy tới, bỏ neo ở trên bến tàu, lúc bóng dáng Lưu Cảnh xuất hiện bên mép thuyền, trên bến tàu nổi lên cổ nhạc, xa xa mấy vạn dân chúng reo hò vui mừng, tiếng hoan hô vang tận mây xanh.

Lưu Cảnh dưới hộ vệ của hai trăm thân binh đi xuống thuyền lớn, Kiều Huyền và Lã Phạm vội vàng tiến lên chào, đúng lúc này, phía sau có binh lính hô:

- Ngô hầu giá lâm!

Người chung quanh đều tránh ra thành một con đường, chỉ thấy Tôn Quyền mang theo mười mấy quan lớn văn võ Giang Đông bước nhanh đi tới, Tôn Quyền sớm nhìn thấy Lưu Cảnh, ánh mắt của y hết sức phức tạp, có một loại thù hận, nhưng cũng có một tia cảm kích, càng nhiều cũng là bất đắc dĩ, y biết rõ Lưu Cảnh chính là địch nhân lớn nhất nếu y thống nhất phía nam, nhưng y không thể không giải hòa cùng hắn, nhận hắn làm em rể của mình.

Lưu Cảnh cũng cười tiếp đón, hai người không có hàn huyên, chỉ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao lưu, song phương đều đã biết rõ trong lòng, Lưu Cảnh và Tôn Quyền gắt gao ôm một chút, Tôn Quyền chăm chú nhìn hắn một lát, có chút cảm khái nói:

- Không nghĩ tới chúng ta thật sự thành chí thân, ngươi thật sự thành huynh đệ của ta.

Lưu Cảnh cũng thản nhiên cười nói:

- Đây là vận mạng an bài, ta càng hy vọng Kinh Châu và Giang Đông từ nay về sau thành huynh đệ, cùng nhau chế ngự họa lớn ở phương bắc.

Tôn Quyền mỉm cười, không hổ là đứng đầu Kinh Châu, có thể xuyên thấu qua mặt ngoài nhìn đến thực chất, đây là mục đích quan trọng nhất của thông gia giữa hai nhà, kết làm huynh đệ, cùng nhau chế ngự họa Tào Tháo ở phương bắc.

- Mẫu thân của ta đang chờ ở Cam Lộ Cung trên núi, mời hiền đệ cùng ta lên núi.

- Làm phiền huynh trưởng rồi!

Hai người đều cười ha hả, không khí lúng túng khi vừa mới gặp mặt lập tức bị quét sạch, một tia thù hận trong lòng cũng theo nụ cười này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Tôn Quyền vỗ vỗ bờ vai của Lưu Cảnh:

- Đi theo ta!

Hai người xoay mình lên ngựa, giục ngựa mà đi, điều khiển đi dọc theo đường núi.

Cam Lộ Cung, trong Tê Phượng Các, Tôn Thượng Hương mặc một thân trang phục đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh búi thành tóc mây, cắm đầy các loại trân bảo châu thúy, trên mặt nàng cũng trang điểm làn phấn mỏng, môi son đỏ tươi, làn da mịn màng như tuyết trắng, càng khiến nàng diễm lệ như đóa hoa xuân.

Tuy rằng Ngô lão phu nhân luôn miệng nói muốn gặp Lưu Cảnh rồi mới quyết định gả con gái hay không, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chẳng qua là bà lấy cớ để gặp con rể một lần, hôn thư đã trao đổi, sính lễ đều mang tới, làm sao còn có đường hủy hôn.

Trong phòng chỉ có nàng và đại tẩu Kiều thị, Kiều thị là vợ Tôn Sách, cũng chính là Đại Kiều, quan hệ của nàng và Tôn Thượng Hương là thân mật nhất, nàng vốn đã không hỏi việc bên ngoài, nhưng em gái của chồng xuất giá, nàng vẫn ra mặt cho tận tình nghĩa chị dâu.

Đại Kiều đã thay Tôn Thượng Hương mở khăn phủ mặt, nàng đang thấp giọng giảng chuyện nam nữ động phòng cho Thượng Hương, Tôn Thượng Hương nghe được vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng đều đỏ ửng, nàng cúi đầu, khí phách cương liệt ngày xưa lúc này trên người nàng đã không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn là một cô dâu mỹ mạo kiều diễm e lệ.

Trong lòng Đại Kiều cũng có một chút cảm thán, mặc kệ bình thường cô em chồng này tùy hứng ngang ngược thế nào, nhưng lúc lập gia đình, lại ngượng ngùng yêu kiều giống nhau, hơn nữa trước nay nàng chưa từng chú ý tới, em chồng ăn mặc lên lại xinh đẹp như vậy, tuyệt không thua kém muội muội Tiểu Kiều.

- Thượng Hương, ta hỏi muội một câu thật lòng, muội nói cho ta biết, muội thật sự thích Lưu Cảnh sao?

Tôn Thượng Hương cúi đầu, sau một lúc lâu lắc lắc đầu:

- Ta không biết!

Trong lòng nàng cũng vô cùng mờ mịt, từ trước nàng rất hận hắn, bởi vì năm đó Lưu Cảnh từng bắt mình làm con tin, nàng vẫn luôn không quên được, thậm chí về sau nhìn thấy hắn, đều muốn cho một mũi tên báo thù trong quá khứ, nhưng như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, mối thù quá khứ không có báo, nàng lại phải gả cho hắn, chẳng lẽ đây là phương thức báo thù của trời cao an bài sao?

Tôn Thượng Hương cúi đầu thở dài:

- Chị dâu, ta thật sự không biết vận mệnh ta về sau sẽ như thế nào? Ta... ta có chút sợ hãi.

Trong lòng Đại Kiều tràn đầy trìu mến, nàng ôm bờ vai cô em chồng cười nói:

- Ta nghe nói hắn cũng không phải một người hung ác tàn bạo, từ việc hắn phóng thích quân lính liền biết lòng hắn là nhân từ, như vậy hắn hẳn là người trung nghĩa, quan trọng hơn là hắn còn trẻ oai hùng, cùng tuổi muội không kém nhiều lắm, điều này liền khiến tâm tính của các người dễ dàng hiểu nhau, dễ dàng sinh ra cảm tình đích thực giữa nam và nữ, Thượng Hương, tin tưởng lời chị dâu nói, muội nhất định sẽ thích hắn.

Tôn Thượng Hương yên lặng gật gật đầu, nếu nàng phải gả cho Lưu Cảnh, như vậy nàng liền phải nghĩ biện pháp quên đi thù hận quá khứ, tận lực làm cho cuộc sống của mình vui vẻ, nàng nghĩ tới một chuyện, bỗng nhiên bật cười.

- Muội cười cái gì?

Đại Kiều không hiểu hỏi.

Tôn Thượng Hương giảo hoạt cười:

- Ta đang nghĩ, đoạn thời gian trước ta còn ở trên chiến thuyền ẩu đả sống chết với hắn, lúc này lại phải gả cho hắn, hắn sẽ không sợ ta ban đêm một kiếm đâm chết hắn sao?

Đại Kiều sợ tới mức vội vàng xua tay:

- Bà cô nhỏ của ta, lời này cũng không thể nói lung tung, hắn là trượng phu muội, muội sao có thể!

Thanh âm cười rộ lên của Tôn Thượng Hương như chuông bạc, tâm tình nàng lập tức khá hơn, vẻ u sầu trong lòng cũng bị quét sạch, má lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng nàng nổi lên, trông thật đắc ý, nàng cũng muốn thử xem người kia đến tột cùng có đảm lượng cùng nàng cùng giường chung gối hay không?

Lưu Cảnh cùng Tôn Quyền đi đến trước Cam Lộ Cung, một gã thị vệ trưởng tiến lên chắp tay nói:

- Lão phu nhân hy vọng Lưu Sứ quân một mình đi vào!

- Ta cũng không thể đi vào sao?

Tôn Quyền có chút không vui hỏi han.

Thị vệ trưởng áy náy nói:

- Đây là mệnh lệnh của lão phu nhân, ty chức không dám trái.

Tôn Quyền bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Lưu Cảnh:

- Một khi đã như vậy, ta ở bên ngoài đợi hiền đệ.

Lưu Cảnh gật gật đầu, rồi quay sang nói với Triệu Vân và hơn mười người thân vệ:

- Các ngươi đều chờ ta ở bên ngoài đi!

Triệu Vân do dự một chút, y cũng biết Lưu Cảnh võ nghệ cao cường, người có thể gây tổn thương cho Lưu Cảnh, trong thiên hạ đã không có mấy người, y liền gật gật đầu:

- Châu Mục tự cẩn thận!

Lưu Cảnh cởi thanh công kiếm xuống, đưa cho Triệu Vân, thị vệ trưởng bên cạnh lại vội vàng nói:

- Lưu Sứ quân, lão phu nhân chấp thuận ngươi mang kiếm.

- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi!

Lưu Cảnh cười nhạt một tiếng, bước nhanh đi vào cửa cung, vừa mới tiến cửa cung, cửa chính Két kẹt một tiếng, chậm rãi đóng lại, đám thân vệ bên ngoài kinh hãi, vừa định xông lên trước, Triệu Vân lại khoát tay ngăn bọn họ lại, Tôn Quyền vẫn đang ở bên cạnh mình, Giang Đông tuyệt đối không dám xằng bậy.

Trong cung ánh sáng lập tức trở nên có chút mờ tối, trong hành lang phía trước không có người nào, Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, Ngô lão phu nhân này còn muốn ra đề mục cho mình sao?

Hắn không thèm để ý chút nào bước nhanh đi theo hướng trong cung, đi thẳng đến trên chính đường trống trải, bốn phía chính đường vẫn không có một người, đúng lúc này, bên cạnh có người quát lên một tiếng lớn:

- Lưu Cảnh nhận lấy cái chết!

Chỉ thấy một chi trường kích như thiểm điện đâm về phía hắn, hàn quang sắc bén nháy mắt tới trước mắt.

......

----------oOo----------