Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 448: Cởi bỏ khúc mắc




Kỳ thật Tôn Thượng Hương cũng đã gặp Đào Trạm, vào rất nhiều năm trước, khi đó nàng còn còn trẻ, mà Đào Trạm ở tại Lục gia, cũng chẳng qua chỉ là một cô thiếu nữ, vào một buổi chiều xuân Đào Trạm đi theo cô tiến cung đi gặp Ngô lão phu nhân, năm đó Đào Trạm mười bốn tuổi, mà Tôn Thượng Hương chỉ có chín tuổi.

Đào Trạm thấy nàng sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt vốn diễm lệ lúc này đã không có màu gì nữa rồi, nhìn khổ sở đáng thương, Đào Trạm lại nghĩ tới cô bé hoạt bát mạnh mẽ năm xưa trong nội tâm nàng không khỏi dâng lên một tia thương hại.

Đào Trạm tiến lên cầm tay nàng, đau lòng nói:

- Muội cần gì phải làm thế này?

- Cô là ai?

Tôn Thượng Hương hỏi lại với giọng rất nhỏ nhẹ, khuôn mặt mỹ mạo của Đào Trạm cũng làm nàng sinh lòng thiện cảm.

Đào Trạm dịu dàng nói:

- Muội không biết ta sao? Mười năm trước, ta cùng cô cô tiến vào cung Ngô vương, đi gặp đại nương của muội, lúc ấy muội cầm một thanh kiếm, cứ đòi lôi kéo ta muốn đi luận võ, kết quả bị mẫu thân muội quở trách, muội đã quên sao?

Trong mắt Tôn Thượng Hương có chút nghi hoặc, nàng thấp giọng nói:

- Dường như có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ rõ nữa rồi.

Mới nói được mấy từ này, ánh mắt nàng đã sáng lên, lập tức nghĩ tới:

- Cô, cô … là Đào....

Ánh mắt Tôn Thượng Hương lại trở nên lạnh lùng, nữ nhân trước mắt này không phải là vợ của Lưu Cảnh sao?

- Ngươi tới làm cái gì?

Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng đẩy cánh tay Đào Trạm ra.

- Ta tới thăm muội một chút, dù sao cô cô ta cũng là người Giang Đông, ta là thê tử của ai không quan hệ.

Đào Trạm thở dài, lại nói:

- Muội có yêu cầu gì, nói cho ta biết, ta tới giúp muội, nhưng muội không được tiếp tục tuyệt thực nữa.

Tôn Thượng Hương cố hết sức nói:

- Ta không muốn ở nơi này, ta muốn ở cùng với binh lính Giang Đông, cùng bọn họ chung hoạn nạn, nếu không, ta thà rằng chết.

Đào Trạm trầm mặc chốc lát nói:

- Ta đáp ứng muội, nhưng điều kiện tiên quyết là muội phải khôi phục thể lực, hai ngày sau, ta sẽ an bài muội đi đến doanh trại của tù binh.

Ánh mắt của Tôn Thượng Hương sáng lên, bắt lấy tay Đào Trạm:

- Chúng ta một lời đã định!

Đào Trạm thở dài trong lòng một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi! Chúng ta một lời đã định.

Từ trong viện đi ra, Đào Trạm lập tức nói với tên trưởng lính canh:

- Đợi nàng khôi phục hai ngày, đưa nàng đi đến doanh trại của tù binh.

Đồn trưởng cũng là thân binh của Lưu Cảnh, gã giật mình kinh hãi, cuống quít nói:

- Châu Mục đại nhân đã căn dặn không được đưa nàng đi nơi khác.

Mặt của Đào Trạm trầm xuống:

- Ta sẽ giải thích với Châu Mục sau, lời nói của ta ngươi có nghe chăng?

Đồn trưởng bất đắc dĩ, chỉ phải khom người thi lễ:

- Ty chức tuân mệnh!

Đào Trạm ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Chủ tướng cai quản tù binh doanh là ai?

- Hình như là Lý Tuấn tướng quân.

Đào Trạm gật gật đầu, phân phó nói:

- Ngươi có thể nói cho Lý Tuấn tướng quân, đây là chỉ lệnh của ta, phải an trí Thượng Hương Công chúa một mình, không cho bất luận tù binh hay nam nhân nào tiếp xúc với nàng, ta sẽ phái nữ thị vệ của mình tới canh giữ nàng, hiểu chưa?

Đồn trưởng lúc này mới yên tâm lại, kỳ thật đây cũng là điều gã lo lắng, gã vội vàng nói:

- Xin phu nhân yên tâm, ty chức nhất định sẽ chuyển cho Lý tướng quân.

Đào Trạm rời khỏi dịch trạm, tuy biểu hiện thái độ của Tôn Thượng Hương hết sức mạnh mẽ không hợp tác khiến nàng phải thỏa hiệp, nhưng chuyện này là dấy lên nỗi lo lắnh ở sâu trong nội tâm của nàng, tựa như tiếng mèo kêu đánh thức người đang say tỉnh dậy, vô cùng rõ ràng và khắc khoải.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho tổ phụ nàng lo lắng, cự tuyệt lời cầu hôn của Lưu Cảnh, lý do là dòng dõi của bọn họ quá chênh lệch không môn đăng hộ đối khiến cho cuộc hôn nhân này không nên xảy ra.

Mãi đến hiện tại, nàng mới rốt cục mới cảm nhận được thâm ý trong lời nói của ông nội, địa vị của Lưu Cảnh ngày càng cao thì, một nữ thương nhân cũng rất khó có thể đảm nhận được chức vị Châu Mục phu nhân, thậm chí tiền đồ của Lưu Cảnh là bất khả lượng sợ là địa vị của còn cao hơn nữa.

- Đi đến Đào phủ.

Đào Trạm thở dài, trong nội tâm nàng hết sức rồi loạn, lúc này nàng cần trở về để nhờ ông nội nàng tính toán hộ.

Đào Trạm đi từ cửa hông vào Đào phủ, hết sức khiêm tốn, người trong phủ đều không biết nàng đến, bà quản gia dẫn nàng bước nhanh tới chỗ hậu viện.

- Lão gia và Nhị lão gia đều đến Phàn Thành rồi, nghe nói là yêu cầu của Châu Mục.

- Yêu cầu của Châu Mục?

Đào Trạm dừng bước, có chút kinh ngạc, nàng như thế nào lại không biết chuyện này.

Bà quản gia vội vàng cười nói:

- Lão tỳ cũng chỉ là nghe nói, tình huống cụ thể ta cũng không biết.

Trong lòng Đào Trạm càng nghĩ càng kỳ quái, nàng biết rằng trượng phu đi Tương Dương là vì thu phục Phàn Thành, nhưng làm sao lại gọi phụ thân cùng Nhị thúc tới Phàn Thành?

Hơn nữa loại chuyện này bình thường trượng phu đều nói cho mình một tiếng, ít nhất sẽ chào hỏi, như thế nào mà lúc này đây mình lại không biết một chút tình hình gì? Đào Trạm suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp....

Đầu mùa hạ, ánh mặt trời đã rực rỡ, chỉ là là ấm áp mà không phải nóng bức. Đối với những kẻ gần đất xa trời như Đào Liệt lại thích loại thời tiến này, ở trong phòng âm u lạnh lẽo sẽ làm hắn liên tưởng đến những mộ thất cũng âm u lạnh lẽo như thế ánh mặt trời ấm áp khiến cho lão cảm thấy sức sống và sinh mạng lực bùng nở phần lớn thời gian mỗi ngày, lão đều đã đứng ở hậu hoa viên, lẳng lặng thưởng thức sinh mạng cuối cùng đến từ ánh mặt trời.

Đào Trạm đi đến trước Đáo Dương Đình không khỏi thả chậm bước chân, nàng thấy ông nội mình chống quải trượng đang ngồi một mình trên chiếc ghế trúc tựa. Ánh mặt trời ấm áp chiếy lên máy sợi tóc bạc thưa thớt còn lại khiến cho những nếp nhăn trên mặt lão hiện lên rõ ràng giống hệt như những vòng tròn của năm tháng đã để lại trên người lão.

Không biết tại sao, Đào Trạm luôn có cảm giác ỷ lại ông nội nàng, có lẽ hình tượng của ông ta đã khắc sâu vào tâm trí nàng, khiến cho Đào Trạm luôn ảm thấy có một lực lượng vô hình chống đỡ cho nàng, cho nàng tin tưởng. khi sầu lo lúc đau khổ nhất nàng liền nghĩ tới ông nội.

Đào Trạm ở trước mặt ông nội nhẹ nhàng quỳ xuống, cầm bàn tay thô ráp mà già nua:

- Ông nội, cháu gái đến thăm người đây.

Nàng nhỏ giọng thì thầm.

Đào Liệt chậm rãi mỡ mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười giống như đứa trẻ, xem ra tinh thuần lão rất tốt, đưa thay sờ sờ đầu của nàng, cười từ ái nói:

- Có phải cãi nhau với phu quân nên mới trở về nhà mẹ không?

- Không có, cháu chỉ muốn đến thăm ông nội.

- Đến thăm ta, ta rất thích!

Đào Liệt lấy tay phải chống quải trượng ngồi dậy, Đào Trạm vội vàng nâng ông dậy. Đào Liệt nhìn lại nàng một chút thân thiết hỏi han:

- Đứa nhỏ thế nào, sao lại không mang nó đến cho ta xem xem.

- Hôm nay chưa kịp, lần sau cháu gái nhất định đem nó đến.

Đào Liệt gật gật đầu, lão liếc mắt nhìn cháu gái đầy yêu thương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cơ trí, lão lại chậm rãi nói:

- Thừa dịp ta hiện tại tinh thần hoàn toàn thanh tỉnh, cháu cứ nói đi! Chuyện gì xảy ra!

Trong lòng của lão hiểu được, nhất định chuyện gì xảy ra, kiếp sống mấy thập niên quan lại và thương nhân khiến cho lão thấy rõ nhân thế, tâm tư cháu gái không thể gạt được lão.

Đào Trạm cũng biết không thể gạt được ông nội, nàng cắn môi một cái nói:

- Ông nội, Giang Đông có khả năng hòa thân cùng với Kinh Châu.

- Hả? Đây là chuyện tốt nha!

Đào Liệt khẽ cười nói:

- Hai nhà kết duyên Tần Tấn là chuyện tốt, có thể dừng can qua, tranh đấu trong vài thập niên qua, rốt cục có thể bình ổn rồi.

- Nhưng như thế công chúa vùng Giang Đông sẽ tiến vào phủ Châu Mục, chuyện này cháu gái làm sao bây giờ?

Đào Trạm rốt cục không kìm nổi phải nói ra trong lòng lo lắng.

Đào Liệt mỉm cười, cười giống như đang chơi trò đùa dai với đứa cháu nhỏ:

- Sao? Lưu Cảnh sắp đuổi cháu ra khỏi nhà rồi hả?

Thanh âm của Đào Trạm càng ngày càng lý nhí nói:

- Việc này đương nhiên không phải, chỉ là cháu rất lo lắng.

Đào Liệt mở ra bàn tay:

- Cháu gái nhỏ bé à, đưa tay cho ta.

Đào Trạm chậm rãi đưa tay đặt vào trong tay ông nội, nhìn ông nội với ánh mắt khó hiểu, Đào Liệt vỗ nhè nhẹ tay nàng cười nói:

- Lúc trước ta cũng không bằng lòng gả cháu cho hắn, còn nhớ rõ chứ!

Đào Trạm gật gật đầu:

- Cháu nhớ rõ, hiện tại cháu rốt cục đã lý giải được nỗi khổ tâm của ông nội ngay lúc đó rồi.

- Cháu kỳ thật cũng không hiểu, nếu ta cảm thấy các cháu không thể vượt qua chướng ngại dòng dõi, thì lúc đó ta đã kiên quyết không đáp ứng, nhưng sau này ta đã nghĩ thông suốt.

Đào Trạm dùng một loại giọng điệu khẩn cầu, hạ giọng nói:

- Cầu ông nội chỉ dạy cho cháu, cháu nên làm như thế nào, Giang Đông Công chúa mang đến cho cháu áp lực rất lớn.

Đào Liệt cười từ ái:

- Cháu không cần lo lắng, Lưu Cảnh không phải người bình thường, hắn cũng có thể trở thành vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất như Quang Vũ Đế, là ý chí của người trong thiên hạ, hắn biết rõ thương nhân là một phần trọng yếu trong thực lực của một nước, cũng sẽ không bị cái gọi là dòng dõi hạn chế. Cháu có thể giữ được địa vị của mình hay không, cũng không bởi cha mẹ của cháu là ai, mà ở lòng của cháu, ở sự cố gắng của bản thân cháu.

Đào Trạm nghe được có cái hiểu cái không, nàng có chút mờ mịt nhìn ông nội. Đào Liệt dường như hiểu được nỗi hoang mang của nàng, lại thản nhiên nói:

- Hôn nhân với hắn mà nói, chẳng qua là chuyện xây dựng gia đình, còn về phương diện khác, ví như chính trị. Cái gọi là kết duyên giữa Giang Đông và Kinh Châu cũng chẳng qua là yêu cầu của chính trị mà thôi. Đối với hắn, một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, tuyệt sẽ không dừng bước trước một nữ nhân, nhiều khi, hắn cưới ai là vì ích lợi, nếu cháu ngăn không được hắn, thì hãy buông tha. Đừng có nghĩ tới cảm tình rắm chó gì, hay là phản bội hôn nhân gì gì đó, nếu cứ thế cháu sẽ bị vây khốn trong cảm bẫy rồi cuối cùng tự chôn mình trong sự ngu xuẩn của mình mà thôi.

Đào Trạm đã trầm mặc, thật lâu sau nàng mới thở dài nói:

- Kỳ thật cháu cũng không ích kỷ, cháu biết rằng chàng không có thân nhân, con nối dòng đơn bạc, cho nên cháu mới để chàng cưới Tiểu Bao Nương làm thiếp, hiện tại Tiểu Bao Nương đã manh thai, cháu cũng rất vui vẻ, hiện tại xem ra, là cháu quá đơn thuần rồi, nghĩ vấn đề quá đơn giản.

- Không! Không!

Đào Liệt lắc đầu như trống bỏi:

- Cháu hoàn toàn nghĩ lầm rồi, không có hiểu ý tứ của ta.

Đào Trạm cắn chặt môi, chờ đợi ông nội giải thích, Đào Liệt dùng lời nói có ý tứ thâm sâu nói:

- Cháu cùng với hắn kết tóc se duyên, không phải là hôn nhân chính trị mà là lựa chọn của hắn lúc thiếu niên, vì vậy cháu sẽ là một thê tử giống như nhưng gia đình bình thường. Cháu cần làm tròn bổn phận của một thê tử, giúp chồng dạy con, nghĩ đến con nối dòng, quan tâm ấm lạnh của hắn, cái đó gọi là tình vợ chồng, đứa nhỏ, nhớ kỹ lời ông nội nói… mặc kệ hắn giữ địa vị gì, cho dù là quân lâm thiên hạ, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn vẫn là một người bình thường, nơi đó mới là vị trí của cháu, chỉ cần cháu bảo vệ cho cái vị trí kia, không cần vượt qua, như vậy hắn vĩnh viễn là trượng phu của cháu.

Trong xe ngựa, Đào Trạm nhắm mắt nằm ở trên nệm lót, trong đầu nàng đang quanh quẩn lời ông nội dạy bảo:

- Mặc kệ hắn giữ địa vị gì cho dù là quân lâm thiên hạ, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn vẫn là một người bình thường, nơi đó mới là vị trí của cháu, chỉ cần cháu bảo vệ cho cái vị trí kia, không cần vượt qua, như vậy hắn vĩnh viễn là trượng phu của cháu.

Lòng của nàng rốt cục sáng sủa hẳn lên, mặc kệ Lưu Cảnh trở thành Châu Mục, phong làm Sở hầu, nhưng trong lòng mình, chàng vĩnh viễn là chàng thiếu niên lạc quan yêu hay cười, một thiếu niên ùong mang chí lớn, một vị đại trượng phu một lòng phải kiến công lập nghiệp.

Huống chi nàng còn có đứa con, nó là trưởng tử của hắn, mẫu thân phú quí vì con cái, cho dù hắn là quân lâm thiên hạ, hắn cũng không thể vứt bỏ mẫu thân của trưởng tử.