Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 443-1: Tâm tư Mã Đằng




Nghiệp Thành, nơi này là tòa đô thành thứ hai do Tào Tháo thành lập, sau khi thất bại ở trận Xích Bích trở về Trung Nguyên, Tào Tháo vì châm ngòi tranh đấu giữa Tôn -Lưu, vẫn đóng giữ ở Hứa Xương.

Từ khi dư nghiệt Viên thị rút lui về Liêu Đông, Trương Liêu và Tào Thuần bình định U Châu, Hà Bắc lại một lần nữa trở lại yên bình, tháng ba, Tào Tháo lại trở về Nghiệp Đô, hậu thưởng tam quân bình định Hà Bắc, cũng khen ngợi, gia phong công lao của Trương Liêu và Tào Thuần.

Cũng trong tháng ba, Tiền tướng quân, Hòe Lý Hầu Mã Đằng dẫn con cháu cùng với năm nghìn kỵ binh vào triều tham dự lễ cúng tiên tổ Mã Viện, lại bị Tào Tháo cầm chân ở Nghiệp Thành.

Tào Tháo dâng biểu phong Mã Đằng làm Vệ úy, phong con y là Mã Siêu làm Thiên tướng quân, thay Mã Đằng thống lĩnh quân binh, đóng quân chỗ cũ, lại phong tiếp con thứ Mã Hưu là Phụng xa Đô úy, con thứ ba Mã Thiết là Kỵ Đô úy, người nhà còn lại đều rời khỏi Nghiệp Thành.

Đến lúc này, trong 4 rào cản mà Tuân Du đưa ra, ngoại trừ rào cản Giang Hạ Tào Tháo vẫn chưa thu được, các rào cản còn lại là Hà Bắc, Tây Lương và Giang Đông đều đã thành công chiếm được, khiến thế cục hỗn loạn lại một lần nữa trở lại bình thường.

Đã đến hạ tuần tháng tư, cuộc đối đầu giữa Giang Hạ và Giang Đông ở Sài Tang đã đến hồi kết thúc, mà Nghiệp Thành cũng bắt đầu vào tiết cuối xuân, cây cối từ xanh nhạt chuyển thành xanh đậm, ngọn cây hạnh cũng đã lớn bằng ngón tay cái, ánh nắng vẫn còn nhiều như trước, chỉ có điều nắng không ấm áp giống như tháng ba, mà là có thêm chút khô nóng, không khí cũng không còn mát mẻ, đã mang hơi hớm của đầu hè.

Đối với Nghiệp Thành mà nói, bại trận ở Xích Bích đã không còn bị người nhắc tới, mặc dù chưa tới nửa năm, nhưng giống như có lẽ đã là việc của nhiều năm trước, không có bao nhiêu người quan tâm, mọi người dường như chán ghét chiến loạn tranh bá, trong quán rượu, thanh lâu đều đang đàm luận các loại chuyện xấu và mối quan hệ qua lại giữa các bọn quan viên, cùng với nữ nhân, đây mới là chủ đề muôn thuở.

Trong một quán rượu nhỏ ở Nghiệp Thành Đông Vương, khách không nhiều lắm, một nửa chỗ ngồi bỏ trống, ở một nơi cạnh cửa sổ, Lý Phù đang một mình uống rượu giải sầu.

Gã chưa từng đi Liêu Đông, bởi vì quân đội Viên thị xảy ra nội chiến, Diêm Nhu U Châu cướp lấy đại quyền, toàn bộ Kinh Châu bị thất thế, Diêm Nhu muốn xử quyết Lý Phù, được sự ngầm giúp đỡ của Quách Tụng, Lý Phù chạy khỏi Kế Huyện, về tới Nghiệp Thành.

Gã nhận được mệnh lệnh của Lưu Cảnh, bảo gã tạm thời ở lại Nghiệp Thành, chuẩn bị hội hợp với Lưu Mẫn, tuy rằng Lưu Cảnh cũng không trách tội Lý Phù không tận sức ở Liêu Đông, nhưng tâm tình của Lý Phù lại cực kỳ không tốt, luôn luôn tự oán tự trách.

Lúc trước khi mọi người thảo luận có tiếp nhận Diêm Nhu U Châu hay không, gã ra vẻ tán thành, chính là gã tán thành làm cho quân Viên thị quyết định cuối cùng lấy U Châu làm căn cơ, cũng đưa đến cuối cùng nội chiến.

Nếu lúc ấy gã phản đối đi U Châu, như vậy quân Viên sẽ lấy quận Hà Gian làm căn cơ, thổi quét toàn bộ Hà Bắc, đúng là gã nghĩ sai thì hỏng hết, khiến Viên thị phục hưng sắp thành lại bại, Lý Phù vì thế hối hận, hơn một tháng qua mỗi ngày ở quán rượu nhỏ và trong thanh lâu mượn rượu giải sầu, chơi bời trác táng.

Khi Lý Phù đang định xách bình rót rượu nữa, một bàn tay đè bình rượu của gã xuống:

- Ngươi uống quá nhiều!

Thanh âm rất quen thuộc, Lý Phù ngẩng đầu, một nam tử đứng trước mặt gã dáng người vừa phải, mặc trường bào vải thô màu trắng, eo buộc miếng da thuộc, đeo một thanh trường kiếm, đầu đội nón tre, đây là trang phục du hiệp điển hình, chỉ thấy y làn da ngăm đen, mắt sáng ngời mà lợi hại, Lý Phù nhìn kỹ lại, gã cả kinh kêu lên thất thanh:

- Tại sao là ngươi?

Người trước mắt chính là Lưu Mẫn, bạn nối khố của gã, lúc trước là bạch diện thư sinh, nhưng lại biến thành du hiệp mệt mỏi phong trần, khiến gã có chút không thể tưởng tượng, Lưu Mẫn khẽ mỉm cười, ngồi xuống đối diện Lý Phù, y rót một chén rượu cho mình và Lý Phù, cười hỏi:

- Tử Hiến huynh ở Nghiệp Thành đã bao lâu rồi?

- Nửa tháng rồi đó chứ!

Lý Phù thở dài một tiếng, gã bỗng nhiên giật mình, lại đánh giá một chút Lưu Mẫn, kinh ngạc hỏi han:

- Vì sao ngươi lại đen đến thế này?

Vẻ mặt Lưu Mẫn cười khổ nói:

- Ở phương bắc suốt bốn năm tháng, làn da đen một chút là chuyện bình thường không phải sao?

Lý Phù cười ha hả, không biết tại sao, nhìn thấy Lưu Mẫn, dường như gã thấy được thân nhân, u phiền trong lòng trở thành hư không, gã vội vàng chỉ vào phòng trong:

- Vào bên trong nói chuyện!

Lý Phù ra lệnh tửu bảo đem rượu và thức ăn bưng vào buồng trong, lại gọi thêm vài món thức ăn, hai người ngồi xuống, lúc này Lý Phù mới đem sự việc của quân Viên nói một lần, Lưu Mẫn nhíu mày nói:

- Ta nghe nói Diêm Nhu bị Trương Liêu giết chết, quân Viên đã lui về Liêu Đông, vì sao Tử Hiến huynh không đi theo chứ?

Lý Phù lắc lắc đầu:

- Ta nhận được mệnh lệnh của Châu Mục, tạm thời không đi Liêu Đông, kỳ thật ta có thể lý giải ý tứ của Châu Mục, quân Viên có ý qua cầu rút ván, Tào Tháo sẽ không bỏ qua quân Viên, sớm hay muộn sẽ động thủ, khi đó quân Viên sẽ đến cầu chúng ta, cho nên tạm thời không cần phải gấp.

Lý Phù lại ngồi ngay ngắn, tò mò hỏi:

- Nói chuyện của ngươi đi! Đi sứ quân Tây Lương như thế nào rồi?

Lưu Mẫn thở dài:

- Đừng nói nữa, ta tràn đầy tin tưởng đi bái kiến Mã Đằng, nhưng ngay cả cửa đều không cho ta vào, chỉ có hai chữ: Không gặp! Ở Tây Lương mấy tháng, chỉ thấy được đứa con cả Mã Siêu, mới hiểu được một chút nội tình.

Lưu Mẫn uống một hơi cạn sạch chén rượu, lúc này mới oán hận nói:

- Tào Tháo mưu tính Mã Đằng đã nhiều năm, ông ta âm thầm duy trì sự trở mặt giữa Hàn Toại và Mã Đằng, hai quân giao chiến nhiều năm, Tào Tháo lại ra lệnh cho Chung Diêu trấn thủ Trường An làm người tốt khuyên giải, cũng lạ là Mã Đằng lại không có chủ kiến, thế mà lại đáp ứng việc Tào Tháo chiêu an, vào kinh thành làm quan, để lại đứa con cả là Mã Siêu thủ Lương Châu, tự mình ông ta biến thành con tin, Châu Mục muốn dùng quân Tây Lương kiềm chế kế hoạch của quân Tào cũng bởi vậy mà thất bại.

Khó trách Lưu Mẫn tức giận bất bình, trên thực tế địa bàn Mã Đằng khống chế là rất lớn, ngoại trừ Tây Lương ra, thế lực của ông ta đã mở rộng ra từ Kinh Đông đến Đại Tán Quan, ngay cả quận An Định và quận Quảng Ngụy đều là địa bàn của Mã Đằng, tám đại quân phiệt Lũng Hữu đều vâng theo lệnh của Mã Đằng làm việc, có được mấy trăm ngàn kỵ binh mang giáp.

Điều kiện của Mã Đằng nếu so với Kinh Châu tốt hơn nhiều, nhưng Mã Đằng lại không có sự quyết đoán của một chủ công, không dám công khai khai chiến với Tào Tháo, thậm chí khi Tào Tháo dẫn đại quân nam chinh Kinh Châu, Trung Nguyên trống rỗng, Hà Bắc phát sinh nội loạn, cơ hội tốt như vậy, Mã Đằng cũng không dám nhân cơ hội khởi binh, tiến quân Quan Trung, tấn công Nghiệp Thành.

Lý Phù cảm nhận được bất mãn trong lòng Lưu Mẫn, lại cười tủm tỉm hỏi:

- Vậy vì sao lão đệ lại tới Nghiệp Thành?

Trên mặt Lưu Mẫn rốt cục cũng mỉm cười, y nâng chén rượu lên nói:

- Tuy rằng ta liên hệ Mã Đằng thất bại, nhưng lại thành công liên hệ với Mã Siêu, Mã Đằng không chịu có quan hệ với Kinh Châu, nhưng Mã Siêu cũng rất cảm thấy hứng thú, có mất tất có được, bây giờ suy nghĩ một chút, Mã Đằng vào kinh cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Nói đến đây, Lưu Mẫn lại hạ giọng nói:

- Lần này ta vào kinh, thật ra là chịu sự nhờ cậy của Mã Siêu tới gặp phụ thân, Mã Siêu hy vọng Mã Đằng có thể chính thức đem quân đội giao cho hắn.

- Chẳng lẽ Mã Đằng cũng không thật sự đem quân đội giao cho con mình sao?

Lý Phù không hiểu hỏi.