Trống ở phía ngoài thành Hạ Trĩ đã vang lớn, 5000 quân đội từ trong thành giết ra. Hàng ngàn cây đuốc chiếu sáng thành trì như ban ngày, tiếng hô rung trời. Ngụy Diên gương mẫu đi đầu dẫn đại quân xông ra khỏi thành. Quân Giang Đông cũng đã có thám tử chạy đi bẩm báo với Chu Du.
Lúc này quân Giang Đông đã bao vây Lư Tiến từ tứ phía. Tiếng trống vang rền như sấm, hàng ngàn mũi tên bắn vào binh lính Giang Hạ trong vòng vây. Quân Giang Hạ nâng tấm chắn lên chắn phòng tên. Chỉ trong 15 phút đồng hồ ngắn ngủi, một ngàn lính Giang Hạ đã phải bỏ mạng mất gần 400 người, đến chủ tướng Lư Tiến cũng bị trúng tên.
Quân Giang Đông cũng không vội tiêu diệt đối phương mà đang tạo thanh thế để thu hút cứu viện của đối thủ. Đây chính là sách lược điển hình trong việc bao vây thành. Chu Du không có hứng thú với một ngàn tên lính này. Y chỉ đang chờ viện quân từ trong thành tới.
Lúc này có một gã thám tử kỵ binh chạy đến báo:
- Khởi bẩm Hộ quân, viện quân Giang Hạ có khoảng 4000-5000 giết đi ra, người cầm đầu là đại tướng Ngụy Diên.
Chu Du mừng rỡ, y lập tức nói với Đinh Phụng:
- Ta để lại một ngàn lính cho ngươi, tính cả 500 thuộc hạ của ngươi nữa, đi tiêu diệt quân Giang Hạ phía trước ngay tại chỗ cho ta.
Đinh Phụng khom người ở trên lưng ngựa lĩnh lệnh:
- Tuân lệnh.
Chu Du lập tức chia một ngàn lính cho Đinh Phụng, còn y dẫn theo hơn 4000 người chạy về hướng thị trấn đón đầu quân đội của Ngụy Diên đang tiến công tới.
Mũi tên dần dần biến mất. Quân Giang Đông như lang như hổ phát động thế tấn công. Cho dù quan Giang Đông đột nhiên tấn công mạnh như vậy nhưng Lư Tiến vẫn cảm thấy áp lực được giảm đi nhiều. Hai phía nam bắc và phía tây đã không còn bị quân Giang Đông tấn công nữa. Lư Tiến thấy mình còn cơ hội, lập tức hô lên:
- Các huynh đệ, rút lui về phía nam.
Sáu trăm binh lính còn lại liều mạng chạy về phía nam. Đinh Phụng vội hô:
- Mau đuổi theo, tiêu diệt hết cho ta.
Quân Giang Đông bám giết gắt gao phía sau đuổi một hơi đến 7-8 dặm. Đúng lúc này ở phía đông rừng cây bỗng có mũi tên bắn ra dày đặc. Quân Giang Đông bị bất ngờ không kịp đề phòng, hơn chục người bị trúng tên. Trong rừng cây có tiếng trống lớn nổi lên, chỉ thấy bóng người chớp nhoáng chứ không biết có bao nhiêu quân đội giết ra.
Quân Giang Đông đại loạn. Đinh Phụng luống cuống chân tay, quay đầu thúc ngựa chạy trốn. Quân Giang Đông đang truy kích rất hưng phấn thì lại biến thành hoảng sợ. Mãi đến khi quân Giang Đông chạy đi xa rồi thì từ trong rừng cây đi ra có hơn 100 người.
Quân canh giếng dầu của bọn họ bị quân Giang Đông đánh lén, Quân hầu cầm đầu tên là Tôn Chí, y thu nạp hơn 100 huynh đệ gấp rút về Hạ Trĩ thì đúng lúc này gặp bại binh của Lư Tiến. Trong tình thế cấp bách, Tôn Chí đã ngụy trang thành phục binh giải cứu cho Lư Tiến và mấy trăm binh lính khác.
Tôn Chí đi lên quỳ một trước lạy Lư Tiến, nói:
- Ty chức làm thất thủ giếng dầu, có tội!
Lư Tiến bị trúng một mũi tên trên vai, lính đang băng bó cho y, y gật đầu nói:
- Trong lúc quan trọng ngươi đã cứu chúng ta. Ta sẽ bẩm báo lên Ngụy tướng quân cho ngươi lấy công chuộc tội.
Tôn Chí mừng rỡ vội nói:
- Đa tạ Lư tướng quân. Ngoài ra ty chức đề nghị nhân lúc đang loạn chúng ta nên cướp lại giếng dầu.
Lư Tiến lắc đầu nói:
- Chúng ta đã trúng kế của quân Giang Đông, không được hành động thiếu suy nghĩ nữa, hãy chờ lệnh của Ngụy tướng quân.
- Tuân lệnh!
Lư Tiến dặn dò một tên lính cấp bách đi truyền tin cho Ngụy Diên. Còn y thì lập tức chỉnh đốn binh mã dẫn người dời khỏi con đường này lên một tòa quân bảo để cư trú.
...........
Chu Du dẫn quân đi được 5-6 dặm thì phát hiện có điều không đúng. Quân Giang Hạ chỉ cách có mấy dặm mà đánh trống hô hào, phô trương thanh thế chứ không tiếp tục hành quân. Chu Du lập tức ý thức được mình đã trúng kế vây Ngụy cứu Triệu. Y giận dữ ra lệnh cho một gã Nha tướng:
- Tức tốc tiếp viện cho Đinh tướng quân. Phải tiêu diệt toàn bộ quân địch, không được để cho chúng chạy trốn.
Nha tướng dẫn theo 1000 quân Giang Đông quay lại tiếp viện cho Đinh Phụng. Chu Du lại cắn răng ra lệnh:
- Tăng tốc, không được để cho quân Giang Hạ chạy trốn về thành.
...........
Ngụy Diên dẫn quân đi được ba dặm rồi thôi chứ không đi tiếp. Y lệnh cho lính phô trương thanh thế đồng thời giám sát chặt chẽ động tĩnh của quân Giang Đông. Một lúc sau có một gã thám báo chạy đến gấp gáp bẩm báo:
- Quân chủ lực Giang Đông đang đi về hướng chúng ta chỉ còn cách 4 dặm.
- Có bao nhiêu người?
Ngụy Diên lại hỏi.
- Khoảng 3000-4000 người.
Ngụy Diên giật mình, y mang theo năm ngàn quân, nếu đối phương chỉ có 3-4 ngàn người thì có thể quyết một trận chiến với quân Giang Đông? Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu Ngụy Diên. Y thở dài, lửa báo rõ ràng là phát hiện ra đại đội của quân địch. Nếu một khi quyết chiến giằng co, quân địch lại tập kích mình từ sau thì nguy to.
Y lại không hề nghĩ sẽ có may mắn, lập tức y ra lệnh:
- Rút về thành.
Năm ngàn hậu quân biến thành tiền quân nhanh chóng rút lui về thành. Đợi cho quân Chu Du đuổi tới thì quân Giang Hạ sớm đã rút về thành sạch sẽ không còn lấy một bóng người. Mấy ngàn cung thủ từ trên đầu thành đang giương tên nhằm vào bọn chúng, Quân Giang Đông không có khí giới công thành, bất đắc dĩ Chu Du phải dẫn quân đóng quân ở bờ Phú Thủy đợi đội thuyền của Sài Tang.
.......
Trưa ngày hôm sau, cửa sông Phú Thủy xuất hiện một đội thuyền năm trăm thạch, ước chừng có năm mươi thuyền. Trên đầu thuyền cắm Đông Ngô Kỳ của quân Giang Đông. Đây chính là Tôn Quyền phái đội thuyền đi trợ giúp Chu Du. Ngoài 50 thuyền này ra còn có một ngàn đội thủy quân Giang Đông.
Tôn Quyền hiểu sách lược của Chu Du. Cho dù tạm thời chưa thể cướp được thành Hạ Trĩ nhưng cũng có thể mang dầu hỏa từ Hạ Trĩ về Sài Tang. Đây là lần đầu tiên họ thử vận chuyển dầu của mình nếu thuận lợi thì sẽ phái đội thuyền trên quy mô lớn đến để vận chuyển dầu hỏa.
Từ Thịnh đứng trên đầu thuyền nhìn vào mặt sông cảnh giác. Y lo lắng thủy quân Giang Hạ sẽ xuất hiện, lúc này, bọn họ đã cách cửa sông Phú Thủy không còn xa nữa. Từ Tịnh có thể nhìn thấy cửa sông cách đó mấy dặm, đúng lúc này xa xa có lính hét to:
- Từ tướng quân, đội thuyền của quân địch.
Từ Thịnh cũng nhìn thấy rồi, ở phía bắc trên mặt nước xuất hiện vô số những điểm đen dày đặc, phải đến mấy trăm thuyền chiến. Từ Thịnh chấn động lập tức khoát tay nói:
- Không đi về phía trước nữa.
Đội thuyền Giang Đông dừng lại. Từ Thịnh nhìn chăm chú vào đội thuyền phía xa, đội thuyền này càng lúc càng gần, thanh thế càng lúc càng lớn. Không chỉ có mấy trăm thuyền mà là hơn một ngàn con thuyền. Trên mặt sông vang lên tiếng kèn bay xa tận về phía chân trời khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Từ Thịnh hiểu ngay, đây là xuất hiện đội quân Giang Hạ chủ lực rồi. Cuối cùng thời khắc quyết chiến đã đến.
Y lập tức ra lệnh nói:
- Mau thông báo cho Hộ quân, quân chủ lực Giang Hạ đã xuất hiện rồi.
Tên thân binh nhảy lên một con thuyền nhanh chóng chạy về phía cửa sông Phú Thủy. Từ Thịnh trầm tư một lát rồi mới ra lệnh:
- Lập tức quay về điểm xuất phát.
Đội thuyền nhanh chóng quay đầu. Thuyền buông buồm, người cầm chèo vội chèo thuyền về phía thành Sài Tang.
Đội quân đang đến này là đích thân Lưu Cảnh dẫn tám vạn quân chủ lực của Giang Hạ cùng với 1200 chiến thuyền lớn nhỏ. Hoàng Trung và Triệu Vân dẫn lục quân chủ lực ở Hoàn huyện tiêu diệt toàn quân đội của Trình Phổ. Chiến lược thay đổi toàn bộ làm cho thời cơ quyết chiến dần chín muồi.
Lúc này Lưu Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc chiến tranh. Quân đội được triệu tập hoàn toàn, lương thảo được bổ sung. Các loại vũ khí, vật tư cũng đã được chuẩn bị xong. Sĩ khí tăng mạnh, dân chúng ủng hộ, Lưu Cảnh đích thân dẫn đại quân đi chinh phạt quân Giang Đông.
Trên thuyền lớn, Lưu Cảnh đứng trên đầu thuyền nhìn mặt sông phía xa. Hắn cũng đã nhìn thấy đội thuyền từ phía xa, chắc chắn đây không phải là thuyền của thương nhân, đây là thuyền của quân Giang Đông. Bọn họ phải lái thuyền vào Phú Thủy, lẽ nào huyện Hạ Trĩ đã xảy ra chuyện rồi sao?
Lưu Cảnh thầm nghi ngờ, lúc này hắn vẫn chưa có tin tức của Ngụy Diên. Lúc này, binh lính trên cột buồm nhìn phía xa hô to:
- Đội thuyền phía trước đang quay đầu chạy trốn.
Quả nhiên, đội thuyền này đang quay đầu về phía nam. Lưu Cảnh lo lắng cho tình hình của huyện Hạ Trĩ. Giả Hủ ở bên cạnh hắn cười nói:
- Nếu Hạ Trĩ có bất trắc thì chắc chắn Ngụy tướng quân sẽ thả chim bồ câu báo cho chúng ta biết. Chúng ta xuất phát từ trưa hôm qua, có lẽ là không có tình hình gì khác thường, hoặc là nếu có thì đã phát sinh từ đêm hôm qua rồi cho nên chúng ta mới chưa có được tin.
Lưu Cảnh gật đầu, phân tích của Giả Hủ rất đúng. Hẳn là đêm qua huyện Hạ Trĩ đã xảy ra chuyện. Bỗng nhiên có đốm lửa ở phía cửa sông, không ngờ là ba cột khói lửa. Điều này chứng tỏ là huyện Hạ Trĩ đã xảy ra chuyện rồi.
Trên thuyền lớn có tiếng xì xào bàn tán, Giả Hủ nhướn mày nói:
- Có lẽ lửa báo muốn nói cho chúng ta biết, trên đường bộ cũng đã đốt khói lửa rồi.
Quân Giang Đông không tấn công bằng đường thủy, như vậy chắc chắn là đường bộ đã xảy ra chuyện. Lưu Cảnh lo lắng quay đầu ra lệnh cho Lý Tuấn:
- Ngươi lập tức điểm ba ngàn quân và 100 thuyền chiến chạy về phía huyện Hạ Trĩ, phải cẩn thận không được để quân địch dùng dầu hỏa đốt thuyền.
- Ty chức tuân lệnh.
Lý Tuấn xuống thuyền lớn dẫn theo 100 thuyền chiến cỡ trung lập tức dời khỏi đội thuyền chạy về phía huyện Hạ Trĩ. Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:
- Không nhìn chạy về huyện Hạ Trĩ nữa, đội tàu lập tức tăng tốc hướng về Sài Tang.
Cuối cùng Tôn Quyền cũng đã có tin của Trình Phổ. Đội thuyền của Lã Mông đã quay về điểm xuất phát. Tin dữ này của y khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Quân của Trình Phổ bị quân Giang Hạ phục kích ở Hoàn Thủy, ba vạn quân bị đánh tan tác toàn quân đã bị tiêu diệt. Trình Phổ dẫn theo chỉ có mấy ngàn tàn quân chạy trốn về phía đông.
Tin này khiến Tôn Quyền trong 15 phút đồng hồ không nói được câu nào. Y liền nhốt mình trong phòng không gặp ai. Tin này nhanh chóng đã truyền ra khắp Sài Tang. Cả Sài Tang đang bàn tán về chuyện này, đủ loại thông tin đang hỗn loạn.
Có tin nói quân Giang Hạ đang tiếp tục đông tiến, đã nhìn thấy thành Kinh Khẩu cách một con sông. Cũng có tin nói quân Giang Hạ đã vượt Vu Hồ qua sông, dọc theo Lật Thủy mà thẳng về phía thành Đông Ngô.
Có tin lại nói Tào Tháo dẫn theo 300 ngàn quân từ Hợp Phì xuôi nam, tấn công Giang Đông trên quy mô lớn.
Đủ lại tin đang lan truyền khắp thành Sài Tang khiến lòng người hoang mang, lòng quân bắt đầu dao động.
Tôn Quyền đúng ở cửa lớn, trong sân tụ tập mười mấy quan văn võ. Vẻ mặt người nào cũng mang sự lo âu. Ngô hầu đã giam mình trong phòng suốt một ngày đêm rồi. Vào thời khắc mấu chốt này y lại né tránh khiến mọi người càng lo lắng hơn.
Lúc này, Trương Chiêu đi từ trong viện ra, mọi người nhao nhao hỏi:
- Ngô hầu sao rồi?
Trương Chiêu thở dài uể oải nói:
- Ngô hầu vẫn không chịu gặp ta, dù ta có nói thế nào y cũng không lên tiếng.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, rồi bàn luận xôn xao. Hoàng Các vội kéo Trương Chiêu sang một bên thấp giọng nói:
- Trong thành tin tức đã loan truyền khắp nơi, lòng quân đang dao động, nhất định phải để Ngô hầu ra mặt trấn an lòng quân mới được.
Trương Chiêu nhướn mày nói:
- Lã Tử Minh liên tục cam đoan với ta, gã sẽ nghiêm chỉnh bắt thuộc hạ không được tiết lộ tin tức, sao tin này lại truyền ra ngoài được, hay là trong thành Giang Hạ có mật thám?
Hoàng Cái không phải quan tâm đến chuyện này mà là Ngô hầu nhất định phải lộ diện, nhất định phải trấn an lòng quân. Tránh để lính đào ngũ thì sẽ rất phiền toái. Y vội la lên:
- Có thám tử hay không tạm thời bỏ qua đã, Quân sư lại đi khuyên nhủ Ngô hầu đi, quân đội sắp loạn lên rồi.
Trương Chiêu cũng biết là rất khó. Ông ta biết Tôn Quyền oán mình sâu đậm cho nên mới không để ý đến mình. Muốn khuyên thì cũng phải để người khác khuyên mới được, cho nên cuối cùng đã bảo Chu Du đến khuyên mới có tin tức. Lúc này thị vệ cao giọng nói:
- Từ tướng quân đến rồi.
Chỉ thấy Từ Thịnh đi từ bên ngoài vào giọng gấp gáp nói:
- Ngô hầu đâu rồi? Ta có tin khẩn cấp muốn báo.