Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 429: Trong loạn tìm kiếm cơ hội




Đội tàu tiếp tế của quân Giang Hạ tổng cộng có 120 thuyền, chủ yếu lấy thuyền hàng năm trăm thạch là chính, cũng có mấy chục thuyền chiến ngàn thạch, vận chuyển lương thực tiếp tế có thể giúp quân đội Hoàng Trung duy trì trong vòng một tháng. Còn có số lượng lớn những vật như binh khí, cung tên cùng với lều vải nữa.

Đây là bởi vì quân đội Hoàng Trung hành quân vì đội quân yếu ớt, những lương thảo quân nhu mà quân đội cần đều do thuyền chiến vận chuyển cung cấp. Đây là một loại phân đạo hành quân, sau đó tụ hợp theo cách tiến binh.

Trong cái này ẩn chứa mối nguy hiểm rất lớn, một khi đội tàu bị quân Giang Đông chặn lại, không những tiếp tế hậu cần bị thất bại mà còn uy hiếp đến sự sống còn của quân đội Hoàng Trung.

Nhưng quân Giang Hạ dựa vào sự quen thuộc đối với thủy văn địa lý sông Trường Giang, hành quân ban đêm dọc ven theo bờ bắc của Trường Giang nên đã tránh được sự tuần tra trinh sát của quân Giang Đông, cuối cùng cũng đến được hồ Tùng Trạch.

Đội tàu tiếp tế này ngoài vận chuyển số lượng lớn lương thực thì quân đội hộ vệ chỉ có một nghìn người, chủ tướng là Đại tướng Lâu Phát. Năm đó, Lâu Phát cũng là một trong những cánh tay đắc lực của Cam Ninh, trong quân Giang Hạ cũng chỉ sau Đại tướng thủy chiến Thẩm Di, hiện đảm nhiệm Biệt Bộ Tư Mã thủy quân.

Y là người ngày hôm qua đã dẫn đội thuyền đến trấn Tùng Trạch, theo như kế hoạch là phải bỏ neo trên mặt hồ của trấn Tùng Trạch, dễ dàng cho quân đội Hoàng Trung tìm thấy. Nhưng bọn họ không ngờ lại bắt được một thuyền canh gác của quân Giang Đông, có được một chút thông tin khiến Lâu Phát lo lắng. Y lệnh cho đội thuyền ẩn nấp ở trong một hồ vịnh của Trấn Đông, cũng đúng lúc này Triệu Vân cuối cùng cũng dẫn quân đội tìm được đội thuyền tiếp tế.

Trời dần dần sáng, quân đội Hoàng Trung cũng đuổi tới Trấn Đông tụ hợp cùng với Triệu Vân. Lâu Phát đã đợi rất lâu ở trên bờ rồi, nhìn thấy Hoàng Trung dẫn đại quân đến thì y ngay lập tức lên trước quỳ gối thi lễ:

- Mạt tướng Lâu Phát tham kiến Hoàng lão tướng quân!

Hoàng Trung xoay người xuống ngựa, đỡ Lâu Phát dậy, cười nói:

- Lâu tướng quân không cần đa lễ! Lâu tướng quân đến kịp thời, đây mới là vì chiến thắng quân Giang Đông mà lập nhiều công lớn.

Dừng lại một chút, Hoàng Trung lại hỏi:

- Nghe Tử Long nói, Lâu tướng quân phát hiện ra tình hình, ta rất có hứng thú, có thể nói lại chi tiết không?

- Xin mời Hoàng tướng quân lên thuyền, ty chức sẽ báo cáo tỉ mỉ cho Ngài nghe!

Hoàng Trung đi theo Lâu Phát lên thuyền lớn, lão chỉ nhìn thấy có hàng trăm thuyền hàng bỏ neo trên mặt nước, chứa đầy các vật tư như lương thực, quân giới, trong lòng không khỏi cảm kích. Nếu như những thuyền này không đến thì lão thật sự không biết sẽ có hậu quả gì.

Hoàng Trung thở dài, bước nhanh đi vào khoang thuyền, lúc này Triệu Vân cũng đi vào. Mọi người ngồi trong khoang thuyền, lúc này Lâu Phát mới nói với hai người:

- Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, sự việc xảy ra vào buổi trưa hai ngày trước. Chúng thần đang tiến vào mặt sông của hồ Tùng Trạch thì bắt được một thuyền canh gác của quân Giang Đông. Lúc ban đầu còn tưởng rằng là thuyền theo dõi chúng ta, nhưng sau khi thẩm vấn mới biết bọn họ có nhiệm vụ đặc biệt.

Nói đến đây, Lâu Phát lấy ra một phong thư đưa cho Hoàng Trung:

- Đây là bức thư lục soát được từ trên người quân địch, không ngờ lại là thư Tôn Quyền viết cho Trình Phổ. Xin Hoàng tướng quân lại đây xem!

Hoàng Trung vội vàng nhận lấy bức thư, nhanh chóng xem một lượt, nội dung trong thư viết rất rõ ràng. Tôn Quyền lệnh cho Trình Phổ bỏ quận Kỳ Xuân, chuẩn bị đi thuyền xuống phía nam Sài Tang tụ hợp, rất nhanh chóng sẽ phái đội thuyền đến tiếp ứng quân Trình Phổ.

Trong lòng Hoàng Trung rất là hưng phấn, đây là một tình báo vô cùng quan trọng. Lãolại đưa lá thư cho Triệu Vân, hỏi:

- Ta muốn hiểu về tình hình tiếp ứng đội thuyền, Lâu tướng quân có thể nói cho ta biết được không?

Lâu Phát áy náy nói:

- Tình báo ở phương diện này thuộc hạ cũng không rõ lắm, trinh sát tuần tra bắt được cũng không biết tình hình. Nhưng thuộc hạ đã phái mấy thuyền canh gác đi theo hướng Trường Giang dò xét thông tin. Một khi phát hiện tình hình, thuộc hạ sẽ lập tức báo cho Hoàng lão tướng quân biết.

Vừa dứt lời, bên ngoài vọng lại những bước chân dồn dập, có binh lính gấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Lâu tướng quân, thuyền canh gác đã trở về, đã phát hiện được tình hình của địch.

Đúng là ý trời, bọn họ vừa nói đến chuyện này thì tin tức liền đến. Ba người nhảy dựng người lên, nhanh chân bước ra ngoài khoang thuyền.

Một chiếc thuyền canh gác bách thạch đã từ từ tới gần thuyền lớn, trên thuyền là ba thám báo được phái đi dò la tin tức. Bọn họ đặt chân lên thuyền lớn, bẩm báo với người đứng đầu binh lính:

- Khởi bẩm Lâu tướng quân! Ở Trường Giang đã phát hiện một đội thuyền Giang Đông, có chừng hơn hai trăm tàu chiến nghìn thạch đã lái vào hồ Tùng Trạch, đang lái theo hướng của chúng ta bên này.

Hoàng Trung và Triệu Vân nhìn nhau, bọn họ gần như cùng ý thức được, đây nhất định là đội thuyền Giang Đông đến tiếp ứng cho quân Trình Phổ. Triệu Vân hỏi:

- Ngươi dự tính sơ sơ thì đội thuyền còn cách chúng ta bao xa nữa, cần bao lâu để đến đây?

Người đứng đầu thám báo suy nghĩ một chút nói:

- Ước tính cũng phải sáu mươi dặm, muộn nhất là trước buổi trưa có thể đến trấn Tùng Trạch.

Triệu Vân lại nhìn về phía Hoàng Trung, ý trong mắt y đã rất rõ ràng rồi. Đây là một cơ hội, tại sao lại không nắm bắt lấy cơ hội này chứ?

Hoàng Trung trầm tư thật lâu sau, nói với Lâu Phát:

- Ta cần một tấm bản đồ!

- Trong khoang thuyền có bản đồ, mời Hoàng Tướng quân đi theo thần!

Mọi người lại đi vào khoang thuyền, Lâu Phát lấy ra một tấm bản đồ trải rộng trên bàn. Đây là bản đồ quận Lư Giang và quận Kỳ Xuân, tất nhiên Hoàng Trung cũng có, hơn nữa lão cũng rất quen với tấm bản đồ này.

Lão dùng ngón tay gõ lên một con sông phía tây trấn Tùng Trạch trên bản đồ:

- Chính là con sông này, buổi sáng chúng ta đã đi qua rồi. Con sông này nối thẳng Hoàn huyện, thuyền nhỏ của Giang Đông chắc hẳn sẽ ven theo con sông này đến Hoàn huyện để tiếp ứng cho quân đội Trình Phổ.

- Nhưng thuộc hạ nghe nói, thượng du con sông này rất hẹp, ngay cả thuyền năm trăm thạch đều không đi qua được, chỉ có thể đi thuyền nhỏ. Hơn nữa, thuyền lớn nghìn thạch nhiều nhất đi dọc theo sông mười dặm, cứ đi về trước là không có cách nào quay đầu được.

Hoàng Trung ngẩn người ra, nếu là như vậy thì đội thuyền quân Giang Đông rất có thể sẽ cập bến ở trấn Tùng Trạch, điều này có chút khó làm. Lúc này Triệu Vân cười nói:

- Lão tướng quân không cảm thấy đội thuyền này không đi được Hoàn huyện, đối với chúng ta càng là một cơ hội sao ạ?

Hoàng Trung hiểu được ý của Triệu Vân, lão cũng cười:

- Tử Long nói rất đúng. Mục tiêu của chúng ta không phải là đội thuyền này mà là phải lợi dụng đội thuyền này đến tiêu diệt quân đội Trình Phổ.

Triệu Vân ngẫm nghĩ một chút lại nói:

- Nhưng ta dự đoán, hành tung của chúng ta không giấu được đội thuyền Giang Đông đâu.

Hoàng Trung biết rằng Triệu Vân đang ám chỉ dân chúng trấn Tùng Trạch, lão không khỏi cười:

- Không giấu được đội thuyền cũng không lo, chỉ cần giấu được Trình Phổ là được rồi. Từ đây đến Hoàn huyện ít nhất cũng mất một trăm năm mươi dặm, ta nghĩ thông tin của bọn họ tuyệt đối không nhanh thế đâu.

Lúc này Lâu Phát càng lo lắng về thời gian. Bọn họ gỡ lương thực tiếp theo ra, vẫn phải đuổi kịp thuyền chiến Giang Đông trước khi họ rút lui, thời gian rất cấp bách. Lâu Phát có chút lo lắng nói:

- Lão tướng quân nói rất đúng, chỉ là thời gian cấp bách nên chúng ta phải nắm lấy.

Hoàng Trung lại tập trung suy tư một lát, không chút do dự gõ mạnh xuống bàn:

- Cứ quyết định như vậy đi!

Đội thuyền quân Giang Đông từ Sài Tang đến đúng là do Tôn Quyền phái đến để tiếp ứng cho quân đội Trình Phổ, do đại tướng Lã Mông dẫn đầu. Quân đội mà Lã Mông vốn mang đi cũng không nhiều, chỉ có hai nghìn người, đại đa số là thuyền trống.

Thuyền đi được ba ngày, lúc xế chiều, đội thuyền dần dần đã tới được điểm cuối cùng đó là trấn Tùng Trạch. Ở đây là phía bắc của hồ Tùng Trạch, nước sâu vả lại bờ biển bằng phẳng, rất thích hợp cho binh lính số lượng lớn lên thuyền.

Ở đầu thuyền của một thuyền lớn phía trước, Lã Mông nhìn chăm chú vào mặt hồ, cau mày, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc. Lúc này, Phó tướng Trương Cát đi lên trước hỏi:

- Lã tướng quân phát hiện ra điều gì không ổn sao?

- Ta chỉ thấy có chút kỳ lạ.

Lã Mông chậm rãi nói:

- Tại sao trên mặt hồ không nhìn thấy thuyền đánh cá nào cả. Về lý mà nói thì trấn Tùng Trạch là ngư trấn, vào mùa bắt cá này thì trên mặt hồ phải có rất nhiều thuyền cá mới đúng chứ, nhưng ta không nhìn thấy cái nào cả.

- “Dạ hành kinh túc điểu”, Lã tướng quân có ý này sao ạ?

Lã Mông gật đầu:

- Ta thật sự có chút lo lắng. Lưu Cảnh đã xuất binh đi Kỳ Xuân, hắn ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để quân đội của chúng ta bỏ chạy vậy, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được.

- Hay là ty chức đi vào trong trấn xem xét một lượt. Nếu như có hành tung của quân địch thì trong trấn nhất định có tin tức.

- Đi đi! Cẩn thận một chút!

Trương Cát vẫy tay một cái, đem theo mấy chục thuộc hạ chia ra ngồi mấy thuyền nhỏ đi Tùng Trạch. Không bao lâu, một chiếc thuyền vội vàng chạy về, binh lính trên thuyền hô lớn:

- Lã tướng quân!

Lã Mông ghé người ra hỏi:

- Có tình hình gì sao?

- Trương tướng quân dò la được thông tin, hai ngày này có một đội thuyền bỏ neo ở phía tây của hồ vịnh này, vừa mới rời đi không lâu. Sáng sớm hôm nay cũng có một quân đội đi qua tiểu trấn.

Trong lòng Lã Mông kinh ngạc, đây đúng là chuyện mà gã lo lắng nhất, càng lo lắng thì lại gặp phải. Lã Mông cũng là người đọc thuộc lòng binh pháp, gã biết rõ trước khi chưa hiểu tình hình của địch thì không được manh động. Quân đội của Trình Phổ đóng ở Hoàn huyện có lẽ sẽ không sao, nhưng một khi mù quáng dời đi thì rất có thể sẽ tạo cơ hội cho quân địch.

Lã Mông lại nghĩ tới Ngô hầu đã phái người đưa thư cho Trình Phổ, trong lòng càng thêm lo lắng. Gã lập tức quay đầu, nói với một thân binh:

- Ngươi đem vài người đến Hoàn huyện, nói cho Trình tướng quân rằng quân địch đã đến, không được manh động.

Thân binh lĩnh lệnh rồi đi, Lã Mông nhìn chăm chú vào mấy tên lính cưỡi ngựa chạy xa, trong lòng gã ta tràn đầy lo lắng. Sách lược Ngô hầu lệnh cho lục quân rút lui đến Sài Tang vốn không sai, quận Kỳ Xuân đã mất đi ý nghĩa chiến lược, quả thực hẳn là tập trung binh lực ở Sài Tang.

Nhưng Lã Mông vẫn luôn cho rằng, Ngô hầu tây chinh lần này không được sáng suốt cho lắm. Trong tình hình không có ưu thế tuyệt đối lại vất vả đi chinh chiến xa, sẽ mất nhiều hơn là được. Tình thế xấu nhất của quân Giang Đông chính là không kéo dài nổi thời gian.

Nghĩ đến đây, Lã Mông không khỏi cúi đầu thở dài.

Từ trấn Tùng Trạch đến Hoàn huyện chỉ có một con đường nhỏ hẹp, dựa sát vào sông, người đi lại vô cùng ít. Trên đường nhỏ, cỏ hoang dài mọc khắp nơi, một bên khác lại là rừng cây mênh mông vô bờ.

Vài tên kỵ binh chạy gấp dọc theo đường nhỏ, một lúc lâu sau, bọn họ đã rời khỏi trấn Tùng Trạch vài chục dặm. Bỗng nhiên, một tên kỵ binh chỉ vào phía trước hô lớn, thì chỉ thấy mấy cây to phía trước đặt song song trên đường, cản đường đi.

Ba tên kỵ binh vội vàng giữ chặt dây cương, hoảng sợ nhìn khắp nơi. Mấy cây to đó rõ ràng là vừa mới chặt xuống, ai đã làm việc này?

Đúng lúc này, mười mấy mũi tên bắn ra từ trong rừng cây dày đặc, bắn thẳng đến ngựa chiến của ba người. Hai con ngựa chiến hí dài một tiếng, ngã trên đất, một kỵ binh khác may mắn tránh được mũi tên, quay đầu ngựa chạy đi. Nhưng chưa chạy được năm bước thì mấy mũi tên vèo vèo bay tới, bắn trúng vào lưng của kỵ binh. Tên kỵ binh kêu thảm một tiếng rồi từ trên ngựa ngã nhào xuống.

Lúc này một đội kỵ binh xông ra từ trong rừng cây, có hơn một trăm người. Bọn họ chạy xông lên, ấn nhào hai tên kỵ binh chưa trúng tên xuống đất.

Đây là quân trinh sát tuần tra Giang Hạ phía sau điện, chủ lực quân Giang Hạ chính là ở hai mươi dặm phía trước bờ sông bên kia. Quân trinh sát tuần tra sớm đã phát hiện ba tên kỵ binh này nên đã mai phục chặn đường.

Một tên lính tìm được lệnh tiễn của Lã Mông, đưa cho đồn trưởng dẫn đầu:

- Tìm thấy cái này trên người hắn ta ạ!

Đồn trưởng nhìn lệnh tiễn, không ngờ lại là lệnh tiễn của Lã Mông. Y ngay lập tức nhận ra rằng mấy người này rất quan trọng, lúc này nói với mọi người:

- Chúng ta phải nhanh chóng đi bẩm báo cho lão tướng quân thôi.