Giữa trưa, những tiếng chuông trên thành Giang Lăng vang lên dồn dập, một đội Quân Tào cấp tốc chạy về đầu thành, trên mặt sông lại xuất hiện một đội thuyền, quy mô rất lớn, phải có đến cả trăm chiến thuyền.
Không bao lâu, Tào Nhân cũng nhận được bẩm báo, rảo bước tiến về đầu thành, đã có binh lính bẩm báo vói y:
- Đại tướng quân, hình như là chiến thuyền Giang Đông!
Trong lòng Tào Nhân cả kinh, chiến thuyền Giang Đông rốt cuộc đã tới rồi sao? Y bước nhanh đến lỗ châu mai bên cạnh, đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy cách đó không xa trên mặt sông, một đội thuyền kéo dài hơn mười dặm, thanh thế vang dội xuất hiện trước mắt.
Dẫn đầu là một con thuyền lớn ba nghìn thạch, trên thuyền lớn phất phơ một lá cờ lớn đỏ thẫm hình tam giác, đó là chiến kỳ của quân Giang Đông. Mà có thể mơ hồ thấy được quân lính bên mép thuyền đang mặc quân phục màu đỏ sẫm của quân Giang Đông.
Đội tàu chậm rãi dừng lại ở trên mặt sông, hơn mười chiến thuyền tiên phong của quân Giang Hạ từ phía tây kéo đến, xếp thành một hàng trên mặt sông như hổ rình mồi vậy, đứng sóng đôi với chiến thuyền của quân Giang Đông.
Theo tình hình trước mắt, không hề nghi ngờ, đúng là đội thuyền của Giang Đông đã đến, chỉ có điều nó lại khó có thể không khiến Tào Nhân nghi hoặc.
Nếu thật là đội thuyền của Giang Đông, vậy chúng sao có thể đi qua Giang Hạ, quân Giang Hạ thật sự cho chúng đi qua sao?
Lúc này, Trần Kiểu cũng vội vàng chạy tới đầu thành, y chăm chú nhìn mặt sông một lát, nhướn mày nói:
- Chẳng lẽ quân Giang Hạ lại kết hợp với quân Giang Đông sao?
Tào Nhân lắc đầu:
- Trưởng sử, ta có chút lo lắng!
- Tướng quân lo lắng điều gì?
Trần Kiểu nhìn y một cái rồi hỏi.
- Ta lo lắng đây không phải chiến thuyền của quân Giang Đông, mà là quân Giang Hạ cải trang, lừa lấy thành Giang Lăng của ta, bởi vì theo trực giác của ta, Lưu Cảnh sẽ không cho phép đội thuyền của quân Giang Đông đi qua Giang Hạ.
- Chuyện này cũng chưa chắc, có lẽ quân Giang Đông lấy cớ là tấn công Võ Lăng, Lưu Cảnh sẽ rất vui lòng mượn tay bọn họ tiêu diệt Lưu Bị.
Tào Nhân gật đầu, y từng nghe Trình Dục phân tích qua, Lưu Cảnh và Tôn Quyền cuối cùng đạt thành đồng mình chính la vì đem bốn quận ở Kinh Nam tặng cho Giang Đông, nếu như là như vậy, quân Giang Đông đến tấn công Võ Lăng cũng là hợp tình hợp lý.
- Nhưng bất kể như thế nào, chúng ta cần phải cẩn thận là hơn.
Trần Kiểu vuốt râu khẽ mỉm cười:
- Nếu quân Giang Đông thật sự là vì Giang Lăng mà tới, ta nghĩ tối nay ắt có sứ giả của quân Giang Đông tiến đến.
..
Quả nhiên không ngoài dự tính của Trần Kiểu, trời mới sẩm tối, từng con thuyền nhỏ một lặng lẽ rời khỏi đội thuyền của quân Giang Đông, ghé vào bờ bắc, trên thuyền là một gã quan quân trẻ tuổi, mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, có phần phong phạm của con nhà thế gia.
Tướng quân trẻ tuổi vừa mới lên bờ lập tức bị mười mấy tên Quân Tào bao vây, mấy chục chiếc cung tên nhắm thẳng vào y, một gã đồn trưởng lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai!
Viên tướng trẻ tuổi chắp tay nói:
- Tại hạ là nha tướng Giang Đông Trình Nghị, phụng mệnh chủ tướng đến cầu kiến Tào Nhân tướng quân!
Đồn trưởng vung tay lên:
- Dẫn y vào thành!
Rất nhanh, viên tướng Giang Đông trẻ tuổi kia được quân Tào dẫn vào thành, đi thẳng đến đại sảnh quân nha, Tào Nhân đã ở đó chờ khá lâu, Trình Nghị tiến lên, không chút hoang mang khom người thi lễ nói:
- Tại hạ là nha tướng Giang Đông Trình Nghị, tham kiến Trấn Nam tướng quân!
Tào Nhân đánh giá y một lượt rồi hỏi:
- Ngươi là gì với Trình Phổ?
- Người là gia phụ của mạt tướng.
Tào Nhân biết Trình Phổ có hai con trai, con cả là Trình Tư, con thứ là Trình Nghị, thì ra chính là người này. Y cũng nhận được thư gấp của Tào Tháo, triều đình đã phong Trình Phổ làm Thái thú quận Nam, như vậy khả năng Trình Phổ đến đoạt lấy Giang Lăng là lớn nhất.
Tào Nhân gật gật đầu lại hỏi:
- Chủ tướng quân Giang Đông là ai?
- Hồi bẩm Trấn Nam tướng quân, chính là gia phụ!
Trình Nghị lấy một phong thư ra, hai tay dâng lên cho Tào Nhân:
- Đây là thư do gia phụ tự tay viết, mời tướng quân xem qua.
Tào Nhân nhận lấy lá thư rồi đọc qua một lượt, lạc khoản quả nhiên là Giang Đông Trình Đức Mưu, tuy nhiên chưa ai từng đọc qua thư của Trình Phổ, là thật là giả không thể phán đoán, Tào Nhân lại đưa thư cho Trần Kiểu, Trần Kiểu xem một lần, nội dung hoàn toàn thống nhất với nội dung bức thư do Thừa tướng gửi, Trình Phổ được phong làm Thái thú quận Nam, y liền xuất quân đến tiếp nhận. Từ trên thư có thể thấy không phải là giả, như vậy có thể tạm cho là thật, Trần Kiểu cười cười hỏi:
- Các ngươi đã giải thích ra sao với Lưu Cảnh? Không ngờ đại quân có thể đi qua Giang Hạ.
Trình Nghị không chút hoang mang nói:
- Năm trước ở huyện Kỳ Xuân, Ngô hầu và Lưu Cảnh đạt thành minh ước, trong đó một trong những điều quan trọng nhất chính là quân Giang Hạ ngầm đồng ý để chúng ta lấy bốn quận ở Kinh Nam, lần này chúng ta lấy cớ là xuất binh tấn công Võ Lăng, thuận lợi đi qua được Giang Hạ. Hơn nữa trận chiến Xích Bích lần này, Lưu Cảnh một mình chiếm lấy toàn bộ chiến lợi phẩm, khiến cho Giang Đông đa phần bất mãn, Lưu Cảnh cũng vì việc này mà thẹn với Ngô hầu, cho nên mới nhượng bộ ở Kinh Nam.
Trình Nghị nói rất hợp tình hợp lý khiến người ta tin tưởng. Tào Nhân và Trần Kiểu nhìn nhau, Tào Nhân lại hỏi:
- Không biết lệnh tôn mang theo bao nhiều quân, chuẩn bị tiếp nhận thành Giang Lăng ra sao?
- Chúng ta dẫn theo một vạn hai ngàn quân, đủ để bảo vệ cho Giang Lăng, mặt khác Chu đô đốc chuẩn bị từ Lục Lộ tấn công Linh Lăng trước rồi mới tấn công Võ Lăng, sẽ hội quân ở bờ nam Trường Giang. Cho dù quân Giang Hạ có phái binh đến, chúng ta cũng không phải lo sợ. Về phần tiếp nhận thành Giang Lăng ra sao, hy vọng theo Tào thừa tướng từng hứa hẹn, quý quân mau chóng rời khỏi thành Giang Lăng, chúng ta tự nhiên sẽ đến tiếp nhận.
Tào Nhân trầm tư chốc lát rồi nói:
- Chúng ta đương nhiên sẽ giữ đúng lời hứa, xin Trình tiểu tướng quân chuyển lời với lệnh tôn, chậm nhất ngày mai, chúng ta nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng!
Trình Nghị cáo từ, Tào Nhân trầm tư một lát, lại hỏi Trần Kiểu:
- Trưởng sử cho rằng chúng ra nên nhượng bộ ra khỏi thành Giang Lăng sao?
Trần Kiểu khẽ mỉm cười
- Tướng quân cảm thấy Thừa tướng vì sao phải đem Giang Lăng tặng cho Giang Đông?
- Chuyện này ta đương nhiên hiểu được, khơi mào nội chiến phía nam, khiến quân Giang Hạ và quân Giang Đông xông vào tranh đấu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, nghe nói bên trong quân Giang Đông cũng có thế lực của Giang Hạ, lấy Giang Lăng làm miếng mồi, Giang Đông tất nhiên sẽ mắc câu, Giang Hạ lại tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua, cứ như vậy, hai nhà mâu thuẫn trở nên gay gắt, thật ra là cuộc chiến đầu vì tranh giành lợi ích không ai nhường ai giữa bọn họ.
Trần Kiểu gật gật đầu:
- Tướng quân nói không sai, nhưng đây mới là nguyên nhân đầu tiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn là Thừa tướng biết, chúng ta không thủ được Giang Lăng.
- Đợi một chút!
Tào Nhân cắt đứt lời nói của Trần Kiểu.
- Điểm này ta không đồng ý lắm, nếu Thừa tướng cho rằng chúng ta không thủ được Giang Lăng, vì sao còn muốn ta tiêu diệt Lưu Bị?
Trần Kiểu không khỏi cười khổ một tiếng, Tào Nhân có cái nhìn đại cục, có năng lực thống soái mạnh mẽ, có thể cầm quân đánh giặc nhưng nếu xét đến mưu hoa thì vẫn chưa đủ, hơn nữa trong một số tiểu tiết tinh vi, y vẫn chưa thể lý giải được.
Thừa tướng muốn y tiêu diệt Lưu Bị, đây là một cách ủng hộ sĩ khí, trên thực tế, dựa vào mười ngàn quân đóng ở Giang Lăng, vừa muốn thủ vệ thành phòng ngự quân Giang Hạ, lại muốn qua sông tấn công gần ba vạn quân của Lưu Bị, sao có thể làm được, chẳng lẽ Thừa tướng lại không biết?
Nhưng Tào Nhân vốn không có kịp phản ứng, Trần Kiểu đành phải giải thích:
- Khi mới bắt đầu Thừa tướng đã có ý buông tha cho Giang Lang, tặng cho Lưu Bị, tướng quân không nhớ sao?
Tào Nhân gật đầu:
- Ta có nhớ!
- Cũng là bởi vì Thừa tướng biết chúng ta khó thủ Giang Lăng, mới định buông tay. Chẳng qua Lưu Bị lại quá yếu, dùng y ức chế quân Giang Hạ không phải lựa chọn tốt nhất, cho nên Thừa tướng cuối cùng mới quyết định dùng quân Giang Đông đến đối phó quân Giang Đông, tặng Giang Lăng cho quân Giang Đông, chẳng khác nào phạm đến lợi ích sát sườn của Lưu Cảnh, trừ phi quân Giang Đông thật sự nhường Giang Lăng lại, nếu không giữa bọn họ tất yếu bùng nổ một cuộc đại chiến.
Nói đến đây, trong ánh mắt Trần Kiểu có một tia lo lắng, y lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật ta lo lắng nhất là Tương Dương, nếu Từ Hoảng tướng quân không thủ được Tương Dương, để bị quân Giang Hạ chiếm lĩnh, chúng ta sẽ không còn đường lui. Đến khi thủy quân Giang Hạ phong tỏa Hán Thủy, chúng ta sẽ nắm chắc thất bại, tướng quân, đây là một vết xe đổ!
Một câu vết xe đổ của Trần Kiểu đánh mạnh vào tâm lý của Tào Nhân, đó là lần thất bại lui quân chật vật nhất của y, phải trèo đèo lội suối, trốn lên Thượng Dung, y thề rằng cả đời này sẽ không phải chịu lần thứ hai, nhưng hiện tại, nếu y chậm chễ rút lui, thậm chí ngay cả bại trận lui quân về Thượng Dung cũng là hy vọng xa vời.
Tào Nhân rốt cục bị thuyết phục:
- Nếu Thừa tướng đã an bài như vậy, ta đương nhiên tuân mệnh, đem thành Giang Lăng tặng cho Giang Đông.
....
Ban đêm, mười ngàn Quân Tào rút lui khỏi thành Giang Lăng, tiến lên phía bắc đi về Tương Dương, đồng thời với hành động lui binh của Quân Tào, một con thuyền nhỏ chở sứ giả của Tào Nhân bơi đến nơi thả leo của quân chủ lực Giang Đông, chua kịp tới gần đa bị thuyền trinh sát nhỏ chặn lại, sứ giả vội vàng nói:
- Ta phụng mệnh Tào tướng quân, đặc biệt đến gặp Trình công!
Trinh sát tuần tra đưa sứ giả vào thuyền lớn, đến một khoang thuyền. Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, Trình Nghị mới một canh giờ trước từ thành Giang Lăng trở về đang ngồi phía sau bàn nhỏ, lạnh lùng nói:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng cho ta biết!
Sứ giả vội vàng chắp tay:
- Bẩm Trình tiểu tướng quân, Tào tướng quân đã rút quân, hiện tại thành trì đã trống không, quân Giang Đông có thể vào thành bất cứ lúc nào.
Lúc này trong khoang thuyền bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng:
- Tào Tháo lại tình nguyện như vậy mà giao Giang Lăng cho quân Giang Đông sao?
Chỉ thấy từ trong khoang thuyền có một người đi ra, đầu đội nón trụ bằng vàng, mặc áo giáp, thắt lưng đeo một thanh công kiếm, người này không phải ai khác mà chính là Châu mục Kinh châu Lưu Cảnh.
Sứ giả nhận ra Lưu Cảnh, lập tức chấn động, ngã ngồi trên boong thuyền, mà tướng quân trẻ tuổi Trình Nghị cũng đứng dậy hành lễ:
- Tham kiến Châu mục!
Viên tướng trẻ tuổi này đương nhiên không phải Trình Nghị, mà là Đặng Ngải năm nay mới chỉ có mười sáu tuổi. Đặng Ngải còn đang dùi mài kinh sử ở thư viện Giang Hạ, nhưng Lưu Cảnh lại hy vọng y có thể trở thành một viên tướng tài văn võ song toàn, cho nên cuối năm trước mới đưa cậu ra khỏi thư viện, mang theo bên mình tôi luyện một năm, đảm nhiệm chức đồn trưởng.
Đặng Ngải thiếu niên lão thành, nhạy bén và rất có năng lực, giả mạo Trình Nghị đi sứ Giang Lăng, đã lừa gạt thành công Tào Nhân, điều này khiến Lưu Cảnh rất hài lòng, hắn vỗ vai của Đặng Ngải khen:
- Làm tốt lắm!
Đặng Ngải ôm quyền thi lễ, chậm rãi lui xuống, Lưu Cảnh lại nói với sứ giả đã sợ hãi đến toàn thân run lẩy bẩy:
- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, ngươi thay ta chuyển một câu này đến Tào Nhân. Nếu y thức thời, lập tức rút lui khỏi Tương Dương, nếu không, hai vạn quân của y sẽ trở thành nô lệ cho Kinh Châu!
.....
Trong đêm tối, cửa thành Giang Lăng mở rộng, từng đội quân Giang Hạ đông đúc đi vào trong thành, Lưu Cảnh cưỡi trên chiến mã chậm rãi vào thành, lại ngẩng đầu lên đánh giá đại thành lớn thứ hai ở Kinh Châu. Đây là lần đầu tiên hắn đến thành Giang Lăng, chỉ tiếc là tòa thành tuy lớn nhưng phần lớn nhân khẩu lại theo Lưu Bị qua sông xuôi nam rồi.
Lưu Cảnh thầm suy nghĩ, phải tìm cách đưa người Giang Lăng khẩu trở về, đúng lúc này, một tên lính chạy vội đến bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu mục, có một người cầu kiến, nói là Châu mục nhất định sẽ đồng ý gặp y.