Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 389-1: Đại chiến Xích Bích (3) (1)




Trời dần dần sáng, đại chiến Xích Bích cũng tiến vào kết thúc, quân Giang Đông và quân Giang Hạ đang bề bộn rửa sạch chiến trường, hơn mười vạn quân Tào bị bắt, lều trại, đồ quân nhu cùng với lương thực quân giới những vật tư này chồng chất như núi, thi thể binh lính chết trận bị đốt cháy, tro cốt tản vào Trường Giang.

Lưu Cảnh thì cùng Chu Du đi thị sát đại doanh quân Tào, đại doanh quân Tào được bảo tồn coi như hoàn hảo, không giống thủy trại bị lửa đốt cháy rụi, lều trại đều đã dỡ bỏ, từng đỉnh từng đỉnh xếp chỉnh tề, nhìn từ xa, tựa như vài chục tòa mô đất màu xám trắng.

Ở góc đông nam còn có mấy trăm đỉnh lều trại thật lớn chưa bị hủy đi, nơi đó là kho lương thảo của quân Tào, chất đầy lương thực và cỏ khô, lương thực còn có khoảng hơn hai mươi vạn thạch, trừ đó ra, còn có hơn mười vạn trâu ngựa và súc vật.

Tiền đồng lại khó có thể đếm hết, chỉ còn có hơn mấy ngàn cân hoàng kim, sắc mặt Chu Du hơi trắng bệch, y rốt cục ý thức được Lưu Cảnh vì sao nhất định phải tranh đoạt quyền xử trí chiến lợi phẩm, những chiến lợi phẩm này giàu ngang một nước khiến y cảm thấy từng trận hoa mắt, bởi vì Hoàng Cái mà buông tha cho những vật tư chiến lược chồng chất như núi này, dường như là mất nhiều hơn được.

Nhưng y cũng không thể tránh được, dù sao y đã cùng Lưu Cảnh lập chứng cứ, hiện tại hy vọng duy nhất của y chính là Lưu Cảnh không nên quá phận, nhiều ít có thể phân cho y một chút, nếu không y thật không biết lúc trở về ăn nói như thế nào với Ngô hầu.

Ánh mắt của Lưu Cảnh nhanh chóng liếc qua Chu Du, từ lúc tiến vào đại doanh hắn liền cảm nhận được cảm xúc của Chu Du có chút xuống thấp, đương nhiên, hắn có thể hiểu được tâm tình của Chu Du.

Có một số việc Lưu Cảnh hắn cũng không phải tiên tri, chỉ bằng một ít kiến thức phổ thông là phán đoán được, duy trì hơn hai mươi vạn đại quân ở Kinh Châu tác chiến mấy tháng, việc này cần số lượng bao nhiêu nghìn vật tư, việc này đã hao phí của Tào Tháo gần một nửa thực lực của một nước.

Trong lịch sử sau cuộc đại chiến Xích Bích, Tào Tháo liền từ chiến lược tiến công chuyển thành chiến lược phòng ngự, trên một mức độ nào đó quốc lực khó mà duy trì nam chinh quy mô lớn như vậy.

Trên thực tế, đây vẫn chỉ là một bộ phận vật tư, còn có một bộ phận ở Giang Lăng và Phàn Thành.

Lúc này, Chu Du lấy ra một thanh kiếm, nói với Lưu Cảnh:

- Đây là một trong những bội kiếm của Tào Tháo, tên là “Thanh Công”, là Thái Sử Từ giết Hạ Hầu Ân mà đoạt được bội kiếm, thanh kiếm này ta tặng Châu Mục.

Lưu Cảnh nghe nói là Thanh Công kiếm, lập tức cảm thấy rất hứng thú, hắn tiếp nhận kiếm chậm rãi rút ra, thân kiếm lấp lánh như ngọc, hàn khí dày đặc phả vào mặt:

- Kiếm tốt!

Lưu Cảnh bật thốt lên khen.

- Sao lại không biết xấu hổ thu kiếm mà Công Cẩn quý trọng cơ chứ, Công Cẩn sao không đem nó hiến cho Ngô hầu?

Tuy rằng nói như vậy, Lưu Cảnh lại đã cài thanh kiếm vào trong tay, hắn không có khả năng trả lại cho Chu Du đâu, Chu Du lại thản nhiên cười:

- Nếu Châu Mục cảm thấy ngại ngùng, vậy cũng đưa ta một cây đao.

Lưu Cảnh thấy trong mắt Chu Du là vẻ chờ đợi vô hạn, trong lòng thầm nghĩ: “Đao gì khiến gã chờ mong như thế?”

Tâm niệm vừa chuyển, Lưu Cảnh bỗng nhiên hiểu được:

- Công Cẩn là muốn Cổ Đĩnh đao?

Cổ Đĩnh đao là bội đao của Tôn Kiên, năm đó Tôn Kiên bỏ mình khi chinh phạt Giang Hạ, cây đao này rơi vào trong tay Lưu Biểu, Lưu Biểu lại đem nó ban cho người đam mê thu thập binh khí là Hoàng Trung.

Mặc dù đang ở trong mắt người Kinh Châu, Cổ Đĩnh đao chỉ là một thanh đao sắc bén hiếm thấy, nhưng ở trong mắt người ở Giang Đông, nó là thánh vật.

Thanh Công kiếm mặc dù là kiếm nổi danh thiên hạ, nhưng đối với Giang Đông, nó không có khả năng đánh đồng với Cổ Đĩnh đao, có thể có được Cổ Đĩnh đao, Chu Du cũng có thể cho Ngô hầu một công đạo, dù sao y ký hiệp ước mà chưa được Ngô hầu đồng ý, trong lòng Chu Du nhiều ít hơi bất an.

Chu Du gật gật đầu:

- Hy vọng Châu Mục có thể hiểu được ý nghĩa của Cổ Đĩnh đao đối với Giang Đông và Ngô hầu.

Lưu Cảnh bỗng dưng nhớ tới lần trước hắn và Tôn Quyền gặp mặt, khi đem Thanh Nguyệt kiếm tặng cho Tôn Quyền, cái vẻ thất vọng trong mắt Tôn Quyền, hắn hiện tại mới hiểu được, Tôn Quyền muốn là cái gì?

Trầm ngâm một lát, Lưu Cảnh cười nói:

- Tâm tình của Công Cẩn ta hiểu, dù bảo vật quý báu cũng so ra kém tình nghĩa hai nhà chúng ta liên quân kháng Tào, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Hoàng Trung, trong một tháng, sẽ có sứ giả đem Cổ Đĩnh đao đưa đến Giang Đông.

Chu Du mừng rỡ, khom người thi lễ:

- Đa tạ Châu Mục thành toàn!

Đạt thành hiệp nghị này, cái loại tâm tình lo được lo mất này của Chu Du cũng trở thành hư không, y chỉ vào lều trại ở góc đông nam cười nói:

- Bên kia chính là kho lương thực!

- Chúng ta đi xem một chút.

Lưu Cảnh có chút hăng hái đi về phía kho lương thực,

Đi vào trướng lương thực thật lớn, đỉnh lều lớn chiếm chừng hai mẫu đất, trên mặt đất phủ lót lên cây cỏ khô ráo, từng bao lương thực chỉnh tề xếp chồng chất, cao đến tận đỉnh trướng, Lưu Cảnh vỗ vỗ thật mạnh vào bao lương thực đầy, hắn lập tức đoán được, một bao lương thực ít nhất là một thạch, như vậy trong đỉnh đại trướng này có bao nhiêu bao lương thực?

Lúc này, Thương Tào của quân Tào đầu hàng là tiến lên cẩn thận giới thiệu nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, trong đỉnh đại trướng này có ba nghìn thạch lương thực, cũng chính là ba nghìn bao, trăm bao một tầng, tổng cộng ba mươi tầng, lương thực đều là lúa mạch năm trước quân Dĩnh Xuyên thu thập, làm khô xong có thể giữ được ba năm, ty chức có sổ sách, có thể giới thiệu rõ ràng rành mạch.

- Không tồi!

Lưu Cảnh khen ngợi mà cười nói:

- Ngươi là Thương Tào đủ tư cách, tiếp tục làm đi.

Thương Tào mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Đa tạ Châu Mục.

Ánh mắt Lưu Cảnh lại chuyển hướng Chu Du, vẻ mặt Chu Du uể oải thở dài nói:

- Ta vừa cùng Châu Mục ký kết khế ước, tất nhiên sẽ không nuốt lời, tất cả tù binh và chiến lợi phẩm ta một mực không lấy, do Châu Mục xử trí.

Trong lòng Lưu Cảnh âm thầm lắc đầu, cho nên nói Chu Du chỉ có thể làm tiểu đệ, mà không thể trở thành chủ công, nguyên nhân căn bản chính là hắn không đủ xấu xa, quá mức khí phách thư sinh, nếu là mình, trước tiên đem vật tư chở đi rồi nói sau, thật sự ngại không tuân thủ ước định, vậy lấy thêm ra một chút rồi thực hiện, ai biết có bao nhiêu chiến lợi phẩm?

Khi dính đến ích lợi chiến tranh, là không có nhân nghĩa gì đáng nói, tuy rằng nghĩ như vậy, Lưu Cảnh vẫn cười tủm tỉm nói:

- Công Cẩn yên tâm, chờ ta chỉnh lý xong tất cả vật tư, ta nhất định sẽ công bình phân phối, ít nhất phân cho quân Giang Đông một nửa, đây là chúng ta song phương cộng đồng thắng lợi, ta có thể nào độc hưởng.

Trong lòng Chu Du cười khổ, tuy rằng lời hắn nói đáng tin cậy, nhưng cũng không ngu xuẩn, Lưu Cảnh dùng đầu Mã Diên đổi lấy quyền xử trí chiến lợi phẩm, làm sao có thể chia công bình cho mình, nhiều lắm là ngại mặt mũi chia cho quân Giang Đông một chút, tuy rằng hiểu được, nhưng y cũng không thể làm gì được.

- Châu Mục lại chuẩn bị tức khắc tây tiến, cướp lấy Giang Lăng và Tương Dương sao?

Chu Du hỏi han.

Lưu Cảnh cười lắc đầu:

- Các tướng sĩ rất mỏi mệt rồi, cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn một thời gian ngắn, ta cũng mau chân đến xem con ta, sinh ra mấy tháng, mới thấy vài lần, ta đây làm phụ thân thật không hợp cách a!

Chu Du không có nói cái gì nữa, y biết rằng Lưu Cảnh thật ra là lo lắng quân Giang Đông, tuy nhiên quân Giang Đông ở lại Giang Hạ, quả thật cũng không có ý nghĩa gì rồi, Chu Du trầm ngâm chốc lát nói:

- Ta cùng Ngô hầu từng có ước định, sau khi kết thúc đại chiến Xích Bích, ta liền lập tức dẫn binh về, hiệp trợ Ngô hầu tấn công Hợp Phì, quân tình khẩn cấp, ta tính toán giữa trưa liền trực tiếp trở về Kỳ Xuân, sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn liền điều quân trở về Vu Hồ, Giang Lăng và Tương Dương, ta sẽ không hiệp trợ Châu Mục nữa rồi.

Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, xem ra Chu Du cũng có chút thức thời, như vậy tốt nhất, hắn vỗ vỗ bờ vai của Chu Du cười nói:

- Công Cẩn yên tâm đi thôi! Các ngươi liền cưỡi chiến thuyền của quân Tào mà trở về, về phần vật tư thu được, ta sẽ bảo thương đội của Đào gia vận chuyển tới Giang Đông, tuyệt sẽ không khiến Giang Đông chịu thiệt.

Chu Du gật gật đầu, trên mặt lộ ra một tia tươi cười khó có được:

- Có thể cùng Châu Mục sóng vai đại chiến chống Tào tặc, cuộc đời này của Chu Du sống không uổng. Hy vọng chúng ta có thể mau chóng gặp lại.

- Chắc chắn, chúng ta nhất định sẽ rất nhanh gặp lại.

......

----------oOo----------