Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 366: Chiến tranh lặng lẽ tới




Quân Tào ồ ạt xuôi nam đã hơn hai tháng, nhưng thời gian quá dài lại làm người ta nảy sinh ảo giác, dường như chiến cục sẽ mãi mãi giằng co như vậy, nhưng sự thực lại chứng minh tuyệt đối không thể, sau năm mươi ngày huấn luyện, Tào Tháo hạ lệnh đông chinh.

Trong phủ của Thừa tướng lâm thời Giang Lăng, Tào Tháo toàn thân mặc áo giáp, đầu đội kim quan, thắt lưng đeo Ỷ thiên chiến kiếm, đang bố trí kế hoạch đông chinh lần này với hơn mười tên đại tướng và mười mấy tên mưu sĩ.

Ở giữa sảnh đường bày một cái giá gỗ cao một trượng, bên trên treo một tấm bản đồ chi tiết Kinh Châu. Tào Tháo đã dùng hai màu đỏ, xanh để vẽ lộ tuyến hành quân trên tấm bản đồ. Hắn chậm rãi nói với mọi người:

- Trước khi nói về kế hoạch, trước tiên ta muốn ban thưởng cho tướng quân Vu Cấm và Tang Bá!

Vu Cấm và Tang Bá lập tức đứng dậy hành lễ. Tào Tháo cười nói:

- Hai vị tướng quân xác minh đường đi, lập công đầu cho lần đông chinh này, mỗi người được thưởng nghìn vàng!

- Tạ ơn Thừa tướng ban thưởng!

Tào Tháo khoát tay, cho hai người ngồi xuống, lúc này mới tiếp tục nói với các tướng:

- Ta lo lắng nhất là hơn hai mươi vạn quân đi thuyền đông tiến, nhưng thuỷ chiến không tốt thì e rằng sẽ gặp thuỷ quân chủ lực của Giang Hạ chặn lại, cuối cùng không có đường thoát thân, khiến hai mươi mấy vạn quân của chúng ta đều chết dưới đáy sông, cho nên ta lần lữa mãi không dám xuất binh.

Nói tới đây, Tào Tháo dùng cây gỗ chỉ mũi tên màu xanh trên Vân Mộng trạch trên bản đồ:

- Nhưng hai vị Vu, Tàng tướng quân đã thay ta giải quyết khó khăn này.

Đại quân chúng ta có thể từ đường bộ xuyên qua Vân Mộng trạch, đến Xích Bích Ô Lâm, đồng thời có thể theo đường thuỷ từ Giang Thuỷ và Vân Mộng trạch vận chuyển lương thực vật tư, đảm bảo cung cấp cho đại quân.

- Sau đó là đường thuỷ!

Tào Tháo dùng gậy gỗ chỉ mũi tên đỏ trên Trường Giang:

- Còn lại ba vạn thuỷ quân đáp đáp tám trăm chiến thuyền xuôi theo Trường Giang đông tiến, cuối cùng tập kết ở Xích Bích Ô Lâm.

Lúc này, Tào Tháo thấy Hạ Hầu Đôn muốn nói nhưng lại thôi bèn hỏi:

- Nguyên Nhượng, ngươi có vấn đề gì?

Hạ Hầu Đôn khom người nói:

- Vừa mới rồi Thừa tướng nói lo thuỷ binh Giang hạ chặn đánh chiến thuyền của chúng ta, bây giờ thuyền chiến của chúng ta vẫn đi về đông, Thừa tướng tại sao lại không lo nữa?

Tào Tháo mỉm cười đáp:

- Nay thế này, mai thế khác, cũng giống như ta từ trước đến nay không lo thuỷ quân Giang Hạ sẽ giết đến Giang Lăng vậy, ta cũng không lo Lưu Cảnh sẽ chặn đánh thuyền không, chỉ cần trên thuyền không có quân chủ lực của chúng ta, Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không chặn đánh. Trong lòng ta rất rõ, Nguyên Nhượng không phải lo lắng nữa.

Hạ Hầu Đôn không dám nhiều lời, lui xuống. Tào Tháo lại nói với Tử Hoàng:

- Công Minh, ta cho ngươi một vạn quân, ngươi phải chiếm được huyện Cánh Lăng cho ta, dẹp sạch quân Giang Hạ ở phía sau ta, không được để quân địch chặn đường lui của quân ta.

- Tuân mệnh!

Tử Hoàng đứng dậy thi lễ một cái.

- Thái Hoà tướng quân ở chỗ nào?

Tào Tháo lại cao giọng hỏi.

Thái Hoà đứng trong góc của đại đường, y không ngờ vào giờ khắc quan trọng này người thứ hai Thừa tướng lại là y. Trong lòng y vừa kích động, vừa căng thẳng, vội đứng ra thi lễ:

- Có bỉ chức!

Tào Tháo khẽ mỉm cười:

- Thái Hoà tướng quân, ngươi thì lĩnh mười lăm ngàn thuỷ binh đến Tương Dương, theo Phàn Thành dẫn năm trăm chiến thuyền ngàn thạch dọc theo Hán Thuỷ xuống phía nam, ở huyện Cánh Lăng chỉ có hơn hai mươi thuyền thuỷ quân Giang Hạ phong toả mặt sông, tướng quân Tử Hoàng sẽ phối hợp với ngươi đánh tan nhóm thuỷ quân Giang Hạ này.

Nói đến đây, Tào Tháo lại chỉ bản đồ:

- Sau đó ngươi có thể dẫn đội thuyền từ Miện Dương tiến vào Vân Mộng trạch, tập hợp cùng quân chủ lực ở Xích Bích Ô Lâm.

Lúc Phàn Thành còn thả neo hơn hai nghìn thuyền chiến lớn nhỏ, nếu không dùng thì thực đáng tiếc, cũng may có thể thông qua Vân Mộng trạch đến đây, không cần vòng qua Hạ Khẩu. Đây cũng là phát hiện lớn của Vu Cấm, giải quyết vấn đề đau đầu nhất của Tào Tháo.

- Nếu ngươi có thể đem chiến thuyền đến Xích Bích Ô Lâm, ta sẽ ghi công lớn của ngươi, gia phong ngươi làm Hán Đông Đình Hầu.

Thái Hoà kích động vạn phần, khom người nói:

- Bỉ chức tuyệt không để Thừa tướng thất vọng.

Bàn giao xong tất cả mọi việc, ánh mắt cuối cùng của Tào Tháo hướng vào Tào Nhân:

- Tử Hiếu, nhiệm vụ trấn giữ Giang Lăng giao cho ngươi đấy. Quân Ba Thục của Lưu Chương không cần lo lắng, cốt lõi là Lưu Bị đang trốn ở Võ Lăng, hắn rất có khả năng sẽ thừa cơ tấn công Giang Lăng, ngươi không được sơ suất, nghe rõ chưa!

Ngữ khí của Tào Tháo vô cùng nghiêm khắc, doạ Tào Nhân sợ run lên, vội vàng đáp:

- Thuộc hạ không dám!

Lúc này ánh mắt Tào Tháo chậm rãi lướt qua mọi người. Ánh mắt của lão trở nên kiên định khác thường, nói với mọi người:

- Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là tiêu diệt các thế lực địa phương, thống nhất Hoa Hạ. Ta đã đợi ngày này hai mươi mấy năm, hôm nay sẽ đi một bước quan trọng nhất, dẹp tan Kinh Châu, binh chỉ Giang Đông. Trận này chúng ta nhất định phải thắng, mong các ngươi cùng cố gắng.

- Cùng cố gắng!

Mọi người cùng hô to một tiếng, âm thanh trào dâng vang vọng trong đại đường.

Ba ngày sau, hai mươi lăm vạn quân Tào chia làm ba hướng từ Giang Lăng ùn ùn xuất phát.

Một đường do bốn vạn thuỷ quân đi trên tám trăm chiến thuyền dọc Trường Giang đi về phía đông, còn một đường khác lại là hai mươi vạn quân chủ lực, đi đường bộ Hoa Dung tiến về phía đông, đồng thời có hơn nghìn chiếc thuyền mới lớn nhỏ các loại chở đầy lương thực quân nhu tiến vào Hạ Thuỷ.

Còn có một đường do một vạn quân tạo thành, do đại tướng Tử Hỏang dẫn đầu, tiến về huyện Cánh Lăng, do đó chiến tranh chinh phục Giang Hạ cuối cùng cũng từ từ mở màn.

...

Trong tửu quán Vũ Xương Lăng Thiên náo nhiệt khác thường. Quán rượu có thể chứa ba trăm người này đã không còn chỗ ngồi. quán đã bị Lưu Cảnh bao hết, hôm nay là bữa rượu đầy tháng của con hắn Lưu Trí, bá quan văn võ Giang Hạ đều đến dự tiệc ăn mừng.

Đầy tháng ở Hán triều vô cùng quan trọng. Đây là lần đầu tiên đứa trẻ gặp người ngoài, có trưởng giả sẽ xem tướng cho nó, đồng thời cũng có nghĩa đứa trẻ đã qua được tháng nguy hiểm nhất, bắt đầu bước bước đầu tiên vào cuộc sống, xứng đáng để ăn mừng, cho nên cha mẹ bề trên đều bày tiệc rượu chúc mừng.

Đối với Giang Hạ thậm chí Kinh Châu, ngày đầy tháng của con trưởng Châu Mục lại không giống bình thường. Đây cũng là lần đầu tiên tất cả thuộc hạ nhìn thấy chủ công tương lai của bọn họ, nó có một loại ý nghĩa chính trị đặc biệt, thậm chí mấy tên đại tướng Hạ Khẩu cũng phải quay về gặp mặt Lưu Trí lần đầu tiên.

Trong tửu quán tiếng người ồn ào, tiếng cười huyên náo, mọi người nâng ly cạn chén, cười nói phong hoa tuyết nguyệt, tất cả mọi người đều biết chiến tranh sắp bắt đầu, đây có lẽ là bữa tiệc cuối cùng trước trận chiến.

Lưu Cảnh bưng một cái chén miệng vàng tay cầm bạc lên, lần lượt đi đến từng bàn rót rượu cạn chén, cảm tạ mọi người tới dự.

- Tiểu Châu Mục sao vẫn không ôm ra đây?

Từ Thứ uống đến mặt đỏ tai hồng, trước nay nói năng thận trọng cũng pha trò cười.

Giả Hủ ở bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, cười híp mắt nói:

- Sao thế? Ngắm đứa nhỏ xong là muốn lẻn đi sao? Phạt ngươi sáu ly rượu, vẫn còn bốn ly đấy! Các vị, có để Từ Trưởng sứ đi không?

Người trong bàn đều cười rộ lên, Chu Bất Nghi cười nói:

- Trưởng sứ nếu nói một tiếng đi, chúng ta sẽ phạt hắn thêm ba chén.

Từ Thứ tức giận dùng ngón tay gõ lên bàn, giọng căm hận nói:

- Ngày mai ta sẽ xử lý ngươi!

Lưu Cảnh thấy bọn họ đối xử với nhau vui vẻ, liền vỗ vỗ vai hắn:

- Các vị cứ uống rượu thoải mái, hài tử rất nhanh sẽ tới đây.

Lúc này, Lưu Cảnh liếc mắt nhìn Triệu Vân một cái, y một mình một người ngồi ở trong góc, lặng yên uống rượu. Hiện giờ Triệu Vân tạm thời sống trong phòng khách của phủ của Lưu Cảnh. Vết thương của y đã khỏi hẳn nhưng y trước nay không ra khỏi cửa một bước, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, tâm tình vô cùng sa sút.

Hôm nay là lần đầu tiên y lộ diện từ sau khi đến Giang Hạ, cũng là để gặp con của Lưu Cảnh, đồng thời cũng là nể mặt Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh ngầm thở dài, hắn có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Triệu Vân, nỗi khổ bị chủ công vứt bỏ đó đối với một người trước nay trung thành như Triệu Vân mà nói thật khó chấp nhận, nhưng y cũng không phải là không thể khôi phục, chỉ là cần thời gian, dùng thời gian để chữa trị vết thương trong lòng y.

- Huynh trưởng sao lại một mình ngồi đây?

Lưu Cảnh ngồi xuống đối diện y, thân thiết nói:

- Nếu cảm thấy không tự nhiên, huynh trưởng về trước đi!

Triệu Vân lắc đầu:

- Đầy tháng hài tử là sự việc trọng đại trong đời, ta tất nhiên phải gặp hài tử, ta không sao, đệ đi tiếp khách đi!

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một trận xôn xao nhỏ, mười mấy phu nhân vây quanh Đào Trạm từ trong phòng đi ra. Trong tay Đào Trạm ôm Lưu Trí đang say ngủ, vẻ mặt Đào Trạm rạng rỡ đang nhìn xung quanh tìm kiếm phu quân.

Lưu Cảnh kéo cánh tay Triệu Vân, Triệu Vân cũng đứng dậy, cùng Lưu Cảnh bước nhanh đến đón:

- Phu quân!

Đào Trạm nhìn thấy phu quân cười nói:

- Mang con cho mọi người ngắm chút đi!

Lưu Cảnh cẩn thận đón đứa trẻ, nhẹ nhàng mở tấm lụa mỏng trùm mặt nó ra. Những tướng lĩnh ở bên cạnh không kìm được cùng ùa đến, lớp trong lớp ngoài vây lấy. Triệu Vân đứng bên cạnh, y lặng lẽ nhìn đứa nhỏ đáng yêu này, y chần chừ một chút, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng mịn của đứa nhỏ. Lúc này, khuôn mặt đã lâu không cười của Triệu Vân cuối cùng cũng từ từ nở ra một nụ cười ấm áp.

Bốn phía tiếng cười không dứt, mọi người đều phát biểu suy nghĩ của mình:

- Đây chính là Tiểu Châu Mục sao? Bộ dạng thật kháu khỉnh bụ bẫm!

- Cậu ta chính là Châu Mục thu nhỏ nha!

Mọi người đều cười rộ lên. Lúc này Lưu Cảnh bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa một tên thân binh đang liều mạng nhìn mình vẫy tay, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, trong lòng hắn kinh ngạc, bèn đưa hài tử cho vú nuôi, cười nói với mọi người:

- Chỉ được nhìn, không được sờ! Làm khóc là không được xem nữa đâu đấy.

Vú nuôi ôm đứa trẻ đưa cho mọi người xem qua một lượt. Lưu Cảnh xuyên qua đám người, nhanh bước ra cửa, hỏi thân binh:

- Xảy ra chuyện gì, sao căng thẳng vậy?

Thân binh thấp giọng nói bên tai Lưu Cảnh:

- Vừa rồi nhần được chim bồ câu truyền tin từ Giang Lăng, sáng hôm qua Tào Tháo đã chính thức xuất binh rồi!

Cho dù việc Tào Tháo xuất binh nằm trong dự liệu nhưng khi tin tức thật sự được truyền đến vẫn khiến Lưu Cảnh âm thầm giật mình kinh hãi.

Hắn quay đầu nhìn đám tướng lĩnh và quan văn đang vui vẻ với Tiểu Châu Mục, trầm tư một lát, thấp giọng nói với thân binh:

- Đi tìm Nguỵ tướng quân và Cam tướng quân đến đây!

Một lát, Nguỵ Diên và Cam Ninh bước nhanh đi ra, hai người cười nói:

- Chúng ta đang nói tiểu công tử là một nhân tài luyện võ, đều tranh làm sư phụ của nó.

Nguỵ Diên tâm tư tinh tế, y phát hiện nụ cười trên mặt Lưu Cảnh không được tự nhiên, không khỏi kìm chế cười, hỏi:

- Châu Mục, xảy ra chuyện gì vậy?

- Các ngươi đi theo ta!

Lưu Cảnh dẫn hai người đi ra đến hành lang, lúc này mới thấp giọng nói:

- Vừa nhận được tin tức, Tào Tháo xuát binh rồi!

- Cái gì?

Hai người đều giật mình kinh hãi, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Cam Ninh trầm giọng hỏi:

- Xuất binh từ lúc nào?

- Sáng hôm qua.

Nguỵ Diên cũng tiếp lời:

- Từ Giang Lăng đên thuận gió xuôi nước cũng mất mười ngày, vẫn kịp, bỉ chức lập tức quay về Hạ Khẩu.

- Ta cũng lập tức trở về trong đêm!

Cam Ninh cũng không nán lại được nữa, gã là Đô đốc thuỷ quân Giang Lăng, thân phụ trọng trách, bắt buộc phải lập tức quay về.

- Các ngươi trước tiên giữ bí mật này, không thể để các tướng biết, để tránh rối loạn trong quân.

- Bỉ chức rõ!

Hai người cùng thi lễ, vội vàng đi. Lúc này, phía sau Lưu Cảnh bỗng vang tới một giọng nói;

- Ngươi muốn giữ bí mật gì vậy?

Lưu Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Trung không biết đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Hắn cười khổ một tiếng nói:

- Sư phụ gặp Trí nhi chưa?

- Ta gặp qua rồi, là tướng long phượng, không giống tầm thường, nhưng ngươi không phải đánh trống lảng. Ngươi vừa nói bí mật gì?

Hoàng Trung có chút bất mãn vì Lưu Cảnh giấu diếm mình, không vui nói:

- Ngươi không nói ta cũng đoán ra, hai người bọn họ vội vội vàng vàng quay về thế này nhất định là Tào Tháo xuất binh rồi, đúng không?

Lưu Cảnh bất đắc dĩ, quả là gừng càng già càng cay. Không ngờ Hoàng Trung liếc mắt một cái đã nhìn thấy, hắn chỉ đành gật gật đầu:

- Quả thực là thế, Tào Tháo hôm qua đã xuất binh, hơn hai mươi vạn đại quân chia hai đường, thẳng tiến Giang Hạ.

Ánh mắt Hoàng Trung hưng phấn hẳn lên. Ngày này lão đợi bao nhiêu năm rồi, lão chăm chú nhìn Lưu Cảnh nói:

- Trận đầu tiên thuộc về ta, ngươi đã từng đồng ý rồi đấy!

Lưu Cảnh hiện giờ vẫn còn chưa có thảo luận đối sách cụ thể, hắn không thể trả lời, trầm ngâm một lúc cười nói:

- Thế này đi, sư phụ về phủ trước, con lập tức cùng Giả tiên sinh và Trường sữ trở về, đến lúc đó chúng ta cùng thảo luận đối sách, trận đầu tiên con nhất định dành cho sư phụ.

- Vậy chúng ta một lời đã định!

Hoàng Trung ha hả cười, quay người đi trước. Lưu Cảnh giữ bình tĩnh nội tâm đang phân loạn, làm theo suy nghĩ, lập tức phân phó thân binh:

- Đi mời Giả tiên sinh và Từ Trưởng sứ đến đây!