Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 341-1: Đương Dương huyết chiến (1)




Triệu Vân ở quận Kiến Bình phụ tá cho Lưu Phong, trước đó không lâu Gia Cát Lượng đã thị sát quận Kiến Bình, có ý muốn triệu hồi Triệu Vân về, liền an bài Triệu Vân về Giang Lăng báo cáo tình hình công tác.

Triệu Vân chỉ dẫn theo mấy tên tùy tùng quay lại Giang Lăng. Ở huyện Dinh Dương nghe nói quân Tào đánh tới, y đã dẫn theo năm trăm quân coi giữ Dinh Dương đến trợ chiến. Đúng lúc gặp chủ lực quân Tào, nghe nói chủ công và Trương Phi bị quân Tào bao vây thì lòng nóng như lửa đốt.

Triệu Vân thấy quân Tào thanh thế quá lớn mà quân đội của mình thì quá nhỏ, căn bản là không có tác dụng gì. Đang lúc do dự thì y bỗng nhìn thấy cờ chiến của quân Tào trong lòng tầm nghĩ: Tào tặc chắc chắn ở dưới cờ chiến, nếu giết được Tào tặc thì còn hơn cả thiên quân vạn mã đấy!

Y hô to:

- Các huynh đệ, đi theo ta lấy cái đầu trên cổ Tào tặc!

Y vung trường thương lên, phóng ngựa như bay về phía quân đội của Tào Tháo.

Bên cạnh Tào Thào lúc này chỉ còn hơn sáu ngàn người. Lão có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng bỗng có một đội quân đuổi giết mình phía sau. Tào Tháo bị chấn động vội vàng thét ra lệnh nghênh chiến.

Mười mấy tên đại tướng xung phong liều chết mà đi, bay vây Triệu Vân. Lúc này Triệu Vân đã nhìn thấy Tào Tháo, cách y chưa đầy 200 bước. Triệu Vân hét lớn giơ thương ra đâm tứ phía một một đường giết ra. Y phi ngựa liều chết xông ra vòng vây.

- Tào tặc, để mạng lại.

Y phi ngựa nhảy qua đầu mười mấy tên bính. Chưa đợi chiến mã rơi xuống đất cây thương đã đâm qua cổ họng của đại tướng Cao Lãm, thi thể ngã ngựa. Năm đó ở Nhữ Nam, bản thân Cao Lãm đã bị trọng thương bỏ chạy. Không ngờ bảy năm về sau lại chết dưới thương của Triệu Vân.

Lúc này tên bay như châu chấu phóng ra khắp nơi. Cây thương của Triệu Vân múa như hoa lên tung bay, mũi tên nhanh như điện giết vào trong đám thân vệ của Tào Tháo, hơn một ngàn thiết vệ và hơn hai mươi Nha tướng bao vây Triệu Vân.

Triệu Vân càng đánh càng hăng, một cây trường thương như bão tố giết thiết vệ của Tào Tháo người ngã ngựa đổ, xác chết có ở khắp nơi. Lúc này đại tướng Lã Khoáng cầm búa hai lưỡi bổ lén từ phía sau, tiếng gió rít chói tai. Tay trái của Triệu Vân chấp thương, tay phải bắt lấy cán búa, kình lực vừa chuyển đánh búa quay ngược trở lại, bổ đầu Lã Khoáng làm hai mảnh.

Triệu Vân ra sức vung rìu lên, lưỡi rìu sắc bén xoay tròn trên không trung, tốc độ cực nhanh bổ nhào về phía Tào Tháo. Trong nháy mắt đã đến trước mặt, thiết vệ bốn phía không kịp cứu lập tức hô lên. Tào Tháo sợ đến mức phải cúi đầu, răng rắc một tiếng, mũ giáp bị chém rơi.

Tào Tháo sợ đến mức sắc mặt trắng bệch liền quay ngựa chạy trốn. Mấy trăm tên thiết vệ hộ tống lão chạy theo hướng đông. Triệu Vân cười ầm lên giục ngựa mở một đường máu quyết đuổi theo không từ bỏ.

Lính phía sau sợ sẽ bắn nhầm chủ công cho nên không dám bắn. Một viên đại tướng bên cạnh dẫn lính xông đến, tay cầm Khai sơn đại phủ. Đó chính là đại tướng Từ Hoảng. Gã giận giữ quát một tiếng:

- Ngông cuồng, tên giặc ngông cuồng kia, coi quân của ta không có người sao?

Gã vung búa lên, Triệu Vân đỉnh thương nghênh chiến, hai người đấu với nhau mười mấy hiệp. Đại tướng Trương Cáp múa Tam Tiên Lưỡng Nhận từ bên trái giết lên, Tào Hồng thì đánh đến từ bên phải. Triệu Vân đấu với ba tướng mà không sợ hãi một chút nào. Bốn người giết nhau như đèn kéo quân, những tên lính còn lại đều không kịp tiếp cận giúp tướng của mình.

Lúc này Tào Tháo đã chạy lên trên một gò đồi. Lão thấy Triệu Vân dũng mãnh lạ thường, những nơi đi qua không người nào ngăn được, đấu với ba mãnh tướng của mình mà cũng không rơi vào thế hạ phong, lão cúi đầu thở dài một tiếng:

- Đây là Lã Bố tái thế sao vậy?

Hứa Chử bên cạnh lại bị chọc giận, hét lớn:

- Thừa tướng đừng để ý đến chí khí của người khác, hãy xem thần đi bắt y đây.

Tào Tháo giận giữ quát lớn:

- Ngươi lại đi, lẽ nào còn muốn ta mất mặt thêm sao?

Hứa Chử hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám kháng lệnh. Lúc này Trình Dục ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Người đó là Triệu Vân Triệu Tử Long, năm đó chính Lưu Cảnh cứu y từ Nhương Sơn phá vòng vây, hai người tình như huynh đệ, nghe nói vì thế mà Lưu Bị rất hận Triệu Vân, mấy lần giáng chức y. Y vô cùng quan trọng với Lưu Cảnh, Thừa tướng bắt giữ y sẽ thành một khoản vốn để đối phó với Lưu Cảnh.

Tào Tháo lại lắc lắc đầu:

- Người này dũng mãnh hơn người, có thể nói là đệ nhất nhân sau Lã Bố. Ta rất thích, nếu trả lại cho Lưu Cảnh thì thật đáng tiếc.

Trình Dục cười:

- Dù có là một viên tướng dũng mãnh thì cũng chỉ là Vạn Nhân Địch, sao có thể sánh với Lưu Cảnh? Nhưng ý của thần cũng không phải là trả lại y cho Lưu Cảnh. Nếu phá Lưu Cảnh, Thừa tướng có thể bảo y khuyên Lưu Cảnh đầu hàng, chắc chắn sẽ thành công.

Tào Tháo lập tức tỉnh ngộ nói:

- Không được bắn phải bắt sống.

Lúc này trên chiến trường vang lên tiếng trống trận, mấy ngàn quân Tào đang từ khắp nơi giết tới. Triệu Vân thấy phía sau không còn một tên lính nào theo mình. Ba tên đại tướng phía trước vô cùng dũng mãnh, mình không thể thắng được.

Y tìm được một sơ hở liền vung thương đánh thẳng vào mặt Tào Hồng. Y sớm đã phát hiện Tào Hồng là một thành viên yếu nhất trong ba tướng. Tào Hồng gặp thế hung mãnh, quay sườn ngựa tránh được phát này. Triệu Vân nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, hai chân thúc ngựa từ khoảng đất trống này mà xông ra ngoài.

Từ Hoảng và Trương Cáp giận giữ cùng phóng ngựa đuổi theo, lúc này có một gã thân vệ của Tào Tháo chạy đến hô lớn:

- Thừa tướng có lệnh, hai vị tướng quân nếu không thắng được thì không cần phải đuổi theo.

Vẻ mặt của hai người Từ Hoảng và Trương Cáp xấu hổ, ba tướng đánh một người mà còn để y chạy mất. Thừa tướng không cho phép bọn họ quần chiến với Triệu Vân. Điều này khiến họ không thể nhịn nổi, hai người gìm chặt chiến mã không đuổi theo nữa.

Đã không còn áp lực của Từ Hoảng và Trương Cáp. Triệu Vân càng đánh càng hăng. Trong vòng vây của quân Tào ydũng mãnh vô cùng, chỗ đi qua thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, liên tiếp giết chết mấy trăm tướng sĩ quân Tào, anh dũng mở ra một đường máu chạy hướng về phía đông nơi binh lực thưa thớt nhất.

Nếu không thể ám sát Tào Tháo thì y cũng không còn lòng dạ nào mà tham chiến nữa. Vừa rồi nhìn thấy chiến kì của Trương Phi ở phía đông, y cũng chạy đuổi theo về hướng đông.

Tào Tháo thấy rõ ràng Triệu Vân phá được vòng vây của mấy nghìn người, còn mở đường máu, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy. Lão giận đến tím mặt quát to:

- Truyền lệnh của ta, bắt ai bắt được Triệu Vân thưởng vạn lượng, thăng quan ba cấp.

Tiếng đuổi giết Triệu Vân vang lên rung trời, mười mấy tên tướng lính và hơn một ngàn quân Tào đuổi theo không bỏ.

…………

Địa hình của Nam quận là tây cao đông thấp, phía tây là dãy núi Kinh Sơn, thế núi cao dốc, nơi chốn là suối sâu. Đến phần trung bộ tuy núi nhấp nhô nhưng đã xuất hiện những khe thung lũng lớn. Triệu Vân ám sát Tào Tháo ở trong một khe rộng. Còn phía đông là đồi núi thấp cao hơn mười trượng, rừng núi rậm rạp.

Phía đông nam huyện Đương Dương là một vùng đồi núi lớn. Mười vạn quân Tào truy kích tàn quân của Lưu Bị. Lưu Bị liều mạng chạy trốn về hướng đông, chặn hậu Quân Tào đã có Trương Phi và Triệu Vân khống chế. Hai người cách nhau mấy dặm, một trước, một sau chạy thẳng về hướng đông, bọn họ liên tục bị quân Tào bao vây mà cũng liên tục phá được vòng vây mà ra.